Nguyệt Bán Thất nói là nghỉ tạm ở Vọng Hương Đài, nhưng thực ra, hơn mười ngày trời hắn ngồi ở trong đó không hề bước ra.

Quỷ sai mỗi ngày đều phát canh bên cầu Nại Hà, Nguyệt Bán Thất không lộ diện.

Lâu lâu có vài âm quan đi đến Vọng Hương Đài cũng đều không thấy Nguyệt Bán Thất.

Ở Vọng Hương Đài vừa cho ra mắt một loại trà mới, loại trà đó hương vị vừa đắng lại vừa chát, rất khó uống. Nhưng mà trà đó, sau khi uống xong dư vị của trà sẽ thấm nhuần trong cổ họng, quanh quẩn thành một loại ngọt ngào, say đắm khiến người ta nhớ mãi không quên. Không ai biết trà này pha như thế nào hết, chỉ biết rằng trà này gọi là vong tình.

Lục Phán Quan mới đi qua chỗ này, uống thử một chút, theo lời ổng nói, tuy trà này sau khi uống rất perfect nhưng là lúc mới uống á, vị trà rất là ghê luôn, chỉ mới uống một ngụm thôi mà cái cảm giác chua chát đắng làm cho ổng sợ tới da gà óc cục gì từa lưa, giờ ổng thà uống một thau nước lã chứ ổng không dám uống trà này nữa luôn, ám ảnh tới già.

Lý Thiến Thiến cũng không còn tới quán trà nữa, có lẽ nơi này chẳng còn hoan nghênh cô nữa rồi.

Nguyệt Bán Thất nhìn Lý Thiến Thiến đứng ở ngã tư đường phía ngoài quán trà bồi hồi đợi, cuối cùng bất đắc dĩ lại quay về.

Thời gian sau đó, Lý Thiến Thiến cũng hiểu được chuyện này là thật, cuối cùng cũng không đi tới quán trà nữa.

Nhìn Hữu Thiên Nhân chìm nổi trên dòng Vong Xuyên nghìn năm thống khổ, thấy Lý Thiến Thiến chờ đợi bên ngoài dây dứt bồi hồi, Nguyệt Bán Thất không còn cách nào để mà hiểu được tâm trạng của chính mình, nhưng mà hắn cảm thấu được bản thân mình rất là khó chịu.

Nguyệt Bán Thất cũng không biết, rốt cuộc mình đang khổ sở cái gì đây nữa.

Cuối cùng hắn cũng mở cửa phòng đi ra, thì liền nhìn thấy trong quán trà, Diêm Vương đang nâng một ly vong tình chậm rãi từ từ thưởng thức. Trên bàn để một ấm trà, nước trong ấm còn lại chưa tới phân nửa, bởi do Nguyệt Bán Thất từng dặn dò, cho nên không ai dám đi vào phòng làm phiền Nguyệt Bán Thất, vậy nên hắn không biết Diêm Vương đã ngồi đây bao lâu hết.

Diêm Vương cũng không làm phiền hắn cho nên ngồi đây chờ.

Quỷ sai mới được điều tới phát canh đang đứng ở góc tường chờ đợi.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Nguyệt Bán Thất, Diêm Vương mới chậm rãi hỏi: “Rốt cuộc cũng ra rồi à?”

Lời nói mang theo một loại cảm giác chất vấn, nhưng khẩu khí của Diêm Vương  thì lại rất ôn nhu giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ đang hờn dỗi.

Mặt của Nguyệt Bán Thất hơi nóng lên, lập tức nhận lỗi: “Thực xin lỗi, ta sẽ chú ý làm việc tốt hơn.”

Diêm Vương lắc đầu, đặt cái chén trên tay xuống bàn: “Ta không có trách em mấy chuyện này, chỉ cần bên cầu Nại Hà quỷ hồn có canh uống là được rồi, em muốn làm gì cũng không sao. Mạnh gia đại nhân của ta chính là người đưa đò hành hương trên hai bên âm dương mà đúng không nè?”

“.....Mạnh gia?”

Diêm Vương ừ một tiếng: “Không phải em thích xưng hô nhưng vầy hả? Ta đã ra lệnh chiêu cáo toàn bộ âm quan ở đây đều gọi em là Mạnh gia luôn á.”

Trong lòng Nguyệt Bán Thất hơi cảm động, hồi trước hắn chỉ nói qua một chút thôi, không nghĩ đến..

“Đây, Bảy Mập, ngồi đây nè.” Diêm Vương nói câu làm Nguyệt Bán Thất muốn nghỉ chơi luôn thiệc chứ.

Nguyệt Bán Thất:.......

Âm quan gọi Mạnh gia chứ không phải ngươi gọi há? Má! Mấy cái cảm động hồi nãy vứt cho chó ăn là được rồi!

Nhìn trước mặt là CEO âm phủ trả tiền lương theo tháng cho mình, Nguyệt Bán Thất NHỊN, trầm mặt đi qua một cách thật là quý sờ tộc, ngồi xuống, từ tốn đặt chén trà xuống một cái ‘BANG’ thật nhẹ nhàng.

Trong mắt Diêm Vương toàn là ý cười, nhìn động tác của Nguyệt Bán Thất, từ từ rót nước trà: “Bởi vì chuyện của Lý Thiến Thiến cho nên mới nghĩ ra vị trà này?”

Nguyệt Bán Thất trả lời: “Vừa nghĩ đến hai đứa nó vừa pha trà, khi pha xong cảm thấy hương vị không tồi, cho nên mới để cho quỷ sai để đây tiếp khách. Uống ngon chứ?”

Diêm Vương: “Uống ngon lắm!”

Ánh mắt của mấy quỷ sai đang bán đồ như thằng ngu mà nhìn Diêm Vương, trà dẫu uống bằng cách nào đi nữa thì cái vị của nó chỉ muốn kêu cha gọi mẹ, mấy vị âm thần uống coi chừng muốn ngộ độc thực phẩm luôn á. Lúc nãy mấy quỷ sai thử rồi, phê nhắm, uống thử một ngụm hồn phách lên mấy, uống ngụm thứ hai thì muốn hồn phi phách tán luôn.

Diêm Vương thì thật ra thích lắm, tay nghề Bảy Mập cao hơn trước rồi, tiến bộ lắm luôn á.

“Bây giờ sao rồi, thoải mái hơn chưa?” Diêm Vương hỏi.

Nguyệt Bán Thất: “Tạm ổn.”

Diêm Vương: “Muốn ra ngoài đi shopping không?”

Nguyệt Bán Thất kinh ngạc: “Đi ra ngoài? Đi đâu?”

Diêm Vương: “Đông hải.”

Nguyệt Bán Thất: “Đi nơi đó làm gì hả?”

Diêm Vương: “Thăm người thân.”

Nguyệt Bán Thất:...

Dỡn hay thiệc vậy ba?

Diêm Vương ngồi đó uống một hồi hết luôn cái ấm trà của người ta, mới chịu đặt chén xuống, nhìn Nguyệt Bán Thất: “Có qua lại với long vương bên đấy một chút, cũng không phải chuyện quan trọng gì, coi như là thăm người thân đi, rảnh rảnh đi nhìn một chút. Mặt khác đi đòi quà nhậm chức cho em, Đông hải long vương ổng có nhiều bảo bối lắm.”

Nguyệt Bán Thất nghiêng nghiêng đầu: “Cái cây định hải thần châm hồi đó bị cướp ấy hả?”

Diêm Vương: “Cũng chỉ là một cái cột trị thủy mà thôi, vô vụng cho nên ổng mới cắm ở sau nhà. Cái đó vốn không phải đồ ở Đông Hải. Còn nhiều bảo bối khác lắm á. Hồi trước lúc mà ta đi còn đoạt được..à không là mượn được cả ngọc hoàn hồn. Nhưng mà triếc là không có dịp để dùng, cho nên mới trả lại cho ổng.

Nguyệt Bán Thất: Hay là giờ hai đứa mình tha cho ổng đi.

Bây giờ mình mần thịt cái ông Diêm Vương coi tiền như cỏ rác này được không chời?

Nguyệt Bán Thất: “Có ai đi chung nữa không?”

Diêm Vương nhìn thoáng qua Nguyệt Bán Thất: “Chỉ có em với ta mà thôi.”

Nguyệt Bán Thất trầm mặc, cảm thấy có gì đó sai sai, hỏi tiếp: “Mấy âm quan khác đâu?”

Diêm Vương: “Bọn họ bận rồi.”

Nguyệt Bán Thất: Chẳng lẽ hắn không bận?

Mà cũng đúng, canh thì chỉ cần hắn nấu, sau đó giao cho mấy quỷ sai đi phát là được rồi, canh không cần ngon chỉ cần nhiều là ok rồi, rời đi vài ngày cũng không có sao. Nghĩ như vậy quả thực hắn cũng không có bận lắm. Ra chương nhanh nhất tại [ T rùmTruyện. ORG ]

“Được rồi.” Không có ai đi chung nên Diêm Vương mới rủ hắn đi? Ừm....chắc là vậy đi.

Diêm Vương nói: “Ba ngày sau chúng ta đi, nhớ nấu canh nhiều chút.”

Nguyệt Bán Thất: “Vâng.”

Mạnh Bà bắt tay nấu canh, quần quật một hồi cuối cùng cũng nấu ra một nồi canh chà bá bự.

Ba ngày sau, Mạnh Bà đại nhân cũng đem canh nấu xong giao cho quỷ sai, Nguyệt Bán Thất tung tăng đi chơi với Diêm Vương. Vọng Hương đài có một chỗ tốt này nè, muốn đi chỗ nào, chỉ cần bước ra khỏi của Vọng Hương đài trong nháy mắt thôi là tới chỗ họ muốn tới rồi.

Diêm Vương không định đi xuống biển luôn, mà dẫn Nguyệt Bán Thất đi dạo quanh mấy thành phố ven biển, ngụy trang như người sống lẫn lộn vào trong dòng người tấp nập.

Bây giờ là mùa hè, bờ biển toàn là khách du lịch từ tứ phương đổ về, dẫu đây chỉ là một trấn nhỏ mà thôi, thì cũng toàn là du khách, nhìn từ xa bờ cát đông nghìn nghịt.

Mà bây giờ đang có trend đi biển mặc áo sơ mi quần đùi giày xăng đan, Nguyệt Bán Thất nhìn mọi người, hơi khó hiểu: “Huyền Cơ, tụi mình chuẩn bị làm gì hả?” Tại sao lại muốn ngụy trang lẫn lộn trong dòng người chứ?

Giống như trước kia, dùng nguyên thần xuất hiện rất tốt luôn á, ai cũng không nhìn thấy, dễ hành sự nữa.

“Em không tò mò cuộc sống của con hả?” Diêm Vương không mặc áo ngoài, nửa người trên phơi bầy trần trụi thật cường tráng, phía dưới mặc một chiếc quần đùi hoa, trên tay cầm hai cây kem, vừa đưa một cái cho Nguyệt Bán Thất, vừa nói: “Ta thấy em nhìn chằm chằm ngã tư đường, không vui hả?”

Nguyệt Bán Thất nhận lấy: “Không phải là không vui, nhưng mà...” Không phải hai người bọn họ tới đây để làm việc sao? Sao giờ thành đi chơi rồi?

Diêm Vương: “Không vội, tụi mình ở đây từ từ hỏi thăm tin tức cái đã.”

Nguyệt Bán Thất ừm một tiếng, sau đó nếm thử cây kem trong tay mình, ừm rất lạnh, hương vị không tồi.

“Bên kia là khu vực vui chơi kìa.” Diêm Vương chỉ chỉ phía trước.

Nguyệt Bán Thất ngẩn đầu nhìn theo hướng Diêm Vương chỉ, vừa lúc nhìn thấy người ta đánh bóng chuyền trên bờ cát, rồi lại thấy mấy cô gái đang đứng trên bờ cười hì hì mà cổ vũ, đứng ở gần hai bên lưới chụp được gậy bóng bàn. Nguyệt Bán Thất chỉ dám nhìn một cái liền lập tức cuối đầu. Vừa rồi hắn nâng mắt lên nhìn thấy mấy cô kia, ăn mặc rất bạo luôn, không dám nhìn nữa.

Phàm nhân bây giờ, ăn mặc ai cũng không giống ai hết.

Bây giờ quỷ hồn ở âm phủ đều ăn mặc rất thời thượng, âm quan ở đây cũng vậy, cải cách quần áo một chút, không giống như trước kia ăn mặc phùng phình, tay áo rất rộng, dài. Giờ thì đơn giản hóa, cách tân để thuận tiện cho việc công tác, thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra cánh tay hoặc chân một chút nhưng mà cũng không có lộ một đống da thịt nhưng vậy đâu!!!!!!!!!!!

Ở ngã tư đường cũng có nhưng cũng không khủng bố như ở đây đâu á!

Bờ cát đáng sợ quá!

Huhu.

Quay đầu nhìn Nguyệt Bán Thất ăn kem, hơi lộ ra lỗ tai đỏ đỏ, Diêm Vương thấy vậy cười, kề sát tai thấp giọng nói nhỏ: “Xem ra, em tự mình nhìn thấy ‘cảnh đẹp’ rồi ha.”

Mặt Nguyệt Bán Thất càng đỏ hơn, ngẩn đầu muốn phản bác lại, liền nhìn thấy phía sau Diêm Vương có hai cô gái mặc bikini đi qua đây.

“Hí nhô hai anh đẹp trai.” Cô gái mặc bikini màu đỏ tủm tỉm cười nói: “Hai anh đi chung hả? Trùng hợp tụi em cũng có hai người hà. Hai anh đi dạo chơi với hai tụi em hong?”

Bikini màu đỏ thoải mái đứng trước mặt Nguyệt Bán Thất, nhưng ánh mắt lại nhìn đắm đuối nhìn Diêm Vương. Cũng chẳng lạ gì cô ta lại hướng Diêm Vương mà trêu chọc, cho dù ngày ngày đều sinh hoạt tại âm tào địa phủ, nhưng dáng người và màu da của Diêm Vương đều perfect lắm á, nhìn là thấy mê rồi. Nguyệt Bán Thất tuy hơi kém hơn một tí, cũng coi là tuyệt phẩm rồi.

Một người đàn ông ổn trọng thành thục đứng cạnh một chàng trai trắng trắng mềm mềm, ai tới mà không mê cho được.

Nếu hai cô mà không mau hành động, coi chừng hồi cũng có một đống người lại cho mà xem!

Diêm Vương cách xa hai người một chút, mỉm cười nói: “Không cần đâu, hiện tại chúng tôi đang có việc chính sự phải làm. Vừa vặn hai bạn lại đây, chúng tôi hiện tại muốn ra biển, ở đây có chỗ nào thuê du thuyền không?”

Nói tới muốn ra biển, hai cô gái trước mặt hơi đổi sắc mặt, cô gái áo xanh phía sau mới từ tốn khuyên: “Em khuyên hai anh hiện tại bây giờ đừng đi ra biển nữa. Nhìn mặt biển bây giờ sống yên gió lặng như vậy thôi, chứ thật ra rất nguy hiểm.”

Diêm Vương: “Nguy hiểm?”

Thấy con bạn của mình nói rồi, ngẫm lại có gì đâu mà giấu giấu diếm diếm, bikini màu đỏ mới nói: “Không biết tại sao mà ba tháng nay, mấy thuyền rời bến đều gặp tai nạn, không có bao nhiêu người sống sót trở về hết. Trấn nhỏ nơi này, nhân dân đều dựa vào đánh cá mà kiếm cơm, giờ đây ngay cả kế sinh nhai mất rồi. Cũng may là ba tháng nay du lịch thịnh vượng, họ mới có thể chống đỡ được đôi chút, vì chào đón du khách, trạm dừng chân với mấy khu hoạt động đều giảm giá. Khách du lịch tuy đông nhưng cũng sẽ có ngày giảm, trưởng trấn cũng rất sốt ruột lắm luôn.”

“Cũng đều cúng tế rồi, nhưng mà vẫn như cũ, ngư dân giờ muốn đói chết. Cách đây mấy ngày, đều bắt đầu cúng tế phẩm cho Long Vương rồi.” Bikini màu xanh nói.

Diêm Vương: “Thì ra là như vậy, cảm ơn hai bạn.”

Sau khi nói xong, lúc hai cô đi còn hơi lưu luyến, định xin inf, kết quả bị Diêm Vương nói là không có mang điện thoại theo, nhìn Diêm Vương và Nguyệt Bán Thất ngoại trừ áo sơ mi và quần đùi thì cái gì cũng không mang theo cái gì, hai cô cũng chỉ có thể ngượng ngùng rời đi, rất tiếc luôn.

Sau khi hai cô gái mặc bikini đi rồi, Nguyệt Bán Thất mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Diêm Vương nhìn thấy bộ dạng như vậy của Nguyệt Bán Thất thì phì cười, lại muốn trêu người ta nên hỏi: “Tiếc nuối hả?”

Nguyệt Bán Thất: “.....Chúng ta đi thôi, bệ hạ.” Ngay cả Huyền Cơ cũng không thèm gọi.

Nhìn người ta đang giận, Diêm Vương im miệng luôn.

DỪA! 🥥

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play