Dù là về khía cạnh nào thì cái tên Lâm Thừa Dũng này cũng hơn chúng tôi một bậc.
Anh ta trời sinh đã là dòng dõi quý tộc, nhưng lại vừa khiêm tốn vừa quy củ.
Anh ta ít nhất cũng lớn hơn tôi cả chục tuổi, nom có vẻ là người lòng dạ tâm tư sâu kín.
Hôm nay Từ Bảo Trân vừa xảy ra chuyện thì anh ta đã lập tức hiểu được nguyên nhân bên trong, buổi tối đã đến nhà xin lỗi.
"..
Tôi tưởng cô Từ là bạn gái anh."
Tôi thở dài nói: "Lúc đó tôi mới biết, có những lời nói ra sẽ mạo phạm đến cô Từ cùng Tê đại sư, nhưng tôi cũng nói với anh rồi, mọi chuyện đều do tôi cả, quản gia của anh rõ ràng đã nhắc nhở tôi."
"Tôi rất biết ơn vì sự thẳng thắn của cô.
Nếu sau khi tốt nghiệp, cô Mộ muốn theo nghề bình thường thì cứ đến tìm tôi.
Tôi sẽ giữ cho cô một công việc thật tốt...
Ữm, tôi cần một người có thể ăn ngay nói thật với tôi."
Tôi cười cười, những thứ này chẳng có gì hấp dẫn tôi cả, từ năm tôi mười sáu tuổi, tâm thái của tôi đã là sống ngày này kiếm ngày ấy, hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện tìm việc.
Lâm Thừa Dũng cười lạnh nói: "Tôi mới đến nơi này nên cần có bạn bè ở đây quan tâm đến, mà bố của Từ Bảo Trân lại muốn dựa hơi nhà tôi nên ông ta mới đưa con gái mình đến bên người tôi.
Tôi cũng sẵn lòng làm bộ, tôi với bố cô ta đều hiểu rõ đây là chuyện có lợi cho cả hai bên...
Tuy cô ta thường xuyên ra vào nhà tôi nhưng tôi chưa từng đụng đến cô ta nên sao có thể là lời ong tiếng ve bên gối?"
"Chậc, không hiểu nổi mối quan hệ giữa người nhà giàu các anh."
Anh tôi hừ một tiếng: "Lan Lăng nhà chúng tôi không đâu lại chịu tai bay vạ gió, tôi lại chẳng thể phát tiết cơn giận của mình."
"Cho nên tôi mới tự mình đến đây xin lỗi, tôi không ngờ lại gây thêm phiền phức cho cô Mộ như vậy, cũng thuận tiện đến xin mấy thứ có thể hóa giải ngũ hoàng chính quan sát...
Đây là chi phiếu mười lãm tỷ, hy vọng cô Mộ có thể giúp tôi lựa pháp khí"Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Lâm Thừa Dũng đưa tấm chi phiếu thoải mái tự nhiên cứ như chỉ là đưa qua một tấm danh thiếp.
Tôi nhíu mày, nói: "Anh Lâm, vô công bất thụ lộc, chuyện anh nhờ chúng tôi điều tra tiểu quỷ, chúng tôi còn chưa điều tra ra được nên anh đưa số tiền này là có ý gì?"
"Không có ý gì cả...
Thư phòng của tôi rất quan trọng, nhất định phải nhanh chóng lắp đặt rất nhiều hệ thống bảo vệ nên không thể trách được việc động thổ.
Số tiền này không đủ xin pháp khí hóa giải sao?"
Lâm Thừa Dũng nhìn về phía anh tôi.
Đủ! Đương nhiên là đủ rồi! Mười lăm tỷ này có dọn sạch kho nhà chúng tôi thì chúng tôi cũng không thiệt đâu - Anh tôi ra sức đưa mắt ra hiệu với tôi.
Nể tình tấm chi phiếu này nên tôi lại khuyên anh ta: "Anh Lâm, anh vẫn đừng nên động đến thư phòng.
Lúc ngũ hoàng phi tỉnh thất lệnh chính là ngũ hoàng chính quan sát.
Đây chính là một trong ba đại sát hung hiểm nhất, sẽ có nguy cơ lâm trọng bệnh, tai nạn đổ máu...
Hơn nữa, nơi sát tinh này đến rất dễ chiếu vật âm tà kỹ dị cho nên tôi mới khuyên anh ít ở trong thư phòng, đặc biệt là phải kiêng ky chuyện động thổ, sát tỉnh này sẽ dẫn đến tổn hại đến người, cũng có thể nói là sẽ dẫn đến chết người."
Lâm Thừa Dũng nhíu mày, có hơi ngập ngừng, hỏi: "Thực sự nghiêm trọng đến vậy sao?"
Người này cũng thực là, đã mời chúng tôi xem rồi lại còn không tin tưởng chúng tôi! "Vậy anh còn mời chúng tôi xem cái gì? Anh Lâm đã không tin thì anh vẫn đừng nên vung tiền oan như vậy."
Tôi đẩy tấm chi phiếu về trước mặt anh rồi đứng dậy định lên tâng.
Anh ta còn muốn gọi tôi lại nhưng đã bị anh tôi ngăn lại.
Tôi cũng lười phí lời với anh ta, có nghe lời khuyên của tôi hay không là chuyện của anh ta, tôi cũng không định hao tâm tổn sức bất ép anh thay đổi quan niệm của mình.
Hơn nữa, giờ này chắc Giang Lãnh cũng đã đến rồi.
Bày biện trong phòng phòng tôi vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn chỉ có một chiếc giường, một chiếc gối cùng một chiếc chăn.
Lúc đó, tôi còn run rẩy đợi đến một giờ đêm, rồi cố nhịn đau đớn cùng sợ hãi khôn nguôi đợi đến khi trời sáng.
Giờ nghĩ lại, bảy ngày đó chỉ đếm ngày tháng trôi qua cho nên mới cảm thấy ngày dài đằng đẵng.Nhưng bây giờ từng ngày trôi đi, nhiệt độ ở bụng dưới của tôi chỉ tăng lên chứ không hề giảm, linh thai hấp thụ được khí âm dương cường đại dần dần lớn lên.
Mỗi lần tôi tắm rửa vuốt ve bụng dưới chẳng có chút thay đổi nào của mình đều nghỉ ngờ đứa bé này không hề lớn hơn.
Có lẽ đây chính là thiên tính, cũng có thể là do tôi ngốc.
Tôi lo lảng nhóc con không lớn được nhưng lại mong nhóc con không lớn lên, không thành hình.
Tôi không tưởng tượng được sẽ lấy một linh thai đã thành hình ra như thế nào.
Nếu giây phút đó thực sự đến thì tôi mong Giang Lãnh có thế có thế nhân từ để tôi được ngất đi, không phải nhìn cảnh tượng như vậy.
Hôm nay anh xuất hiện phía sau tôi khiến tôi có chút bất ngờ, đặc biệt là hình như hôm nay anh còn ăn mặc như thần linh trong tranh.
Nói đến tranh...
Tôi nhớ đến chân dung Minh Quân mà người đời tưởng tượng ra trong các tập tài liệu, còn cả những bức tượng trong đạo quán cũng đều vô cùng khó coi.
Tôi vội vàng tắm rửa rồi lục tìm một quyển sách, tôi nhớ trong đó có bức tranh xuất cung đi tuần của tôn thân Minh phủ.
Cũng không biết bức tranh này từ thời đại nào, là người của du hồn địa phủ nào miêu tả lại.
Trong tranh, tường vân lúc ẩn lúc hiện, ô Thanh La che bóng mát, Diêm Quân mặc trang phục quân vương sâm mặt tức giận, chắp tay đầy uy nghiêm.
Tỳ nữ đeo lụa mỏng bên người Minh Quân chắc hẳn là tỳ nữ bên người giống Thẩm Thanh Hà nhỉ? "..
Em đang xem gì vậy?"
Giọng nói lạnh lùng của Giang Lãnh truyên đến từ trên đỉnh đầu.
Tôi còn đang nằm bò trên đất đếm xem có bao nhiêu tỷ nữ theo sau anh nên đã bị giọng nói của anh dọa giật mình.
Rõ ràng là anh đã nhìn thấy bức tranh đó nên vô cùng khó chịu, nói: "Chân dung do người đời suy tưởng thì có gì đẹp chứ?"
"Suy tưởng sao? Tôi cảm thấy khá thực mà."
Tôi hừ một tiếng rồi cất sách vào trong tủ.
"Chỗ nào thực?"
Anh nhíu chặt mày lại, xem chừng cũng rất là bất mãn với việc bản thân bị vẽ thành một ông chú mặt đen vừa béo vừa thô.
Tôi giơ bức vẽ ra trước mặt anh: "Ít nhất thì chuyện có nhiêu nữ giới như vậy rất chân thực đấy, tôi còn đang đếm xem có bao nhiêu người đây."
"..
Còn dám nhắc đến lời này sao?"
Giang Lãnh cười lạnh một tiếng rồi đưa tay chế trụ xương quai xanh của tôi rồi đưa tôi thẳng đến giường nhỏ.
Xương quai xanh khóa người, tay anh lại vô cùng nặng.
Tôi rụt cố kêu đau thì anh lại bật cười: "Tuy nhìn em khóc thấy phiền lắm, nhưng chỉ khi em khóc thì em mới ngoan thôi!"
"Có chuyện gì thì nói, anh có thể đừng thô lỗ như vậy không hả!"
Anh tóm như vậy khiến tôi đau đến mức rơi nước mắt.
Sao anh có thế ra tay với tôi mạnh đến thế chứ? Sức lực anh dùng chế trụ bả vai tôi ngay trên đường lát đá xanh ở chợ quỷ lần trước quả thực là như muốn bóp nát xương tôi! Giang Lãnh không hề khách sáo đè tôi lên gối đầu rồi cười lạnh, nói: "Thô lỗ, giày vò, đùa bỡn, em gán cho ta nhiều từ như vậy, ta cũng không thể gánh chịu những lời chỉ trích này vô ích nhỉ?"
"ÁI"
Anh vậy mà lại cắn tôi! Không phải hôn cần nhẹ giống mọi khi mà là thực sự cắn lên thịt mêm của tôi đấy! Tôi vốn tưởng anh chỉ dọa tôi, nhưng phát căn này lại đau đến mức khiến tôi trở tay không kịp! "Anh...
Anh làm gì vậy hả..."
Tôi bỗng thấy da đầu mình tê đại.
Hôm nay anh đã đến cứu tôi, còn dùng mu bàn tay vuốt ve bên má sưng đỏ của tôi khiến tôi tưởng rằng mối quan hệ giữa chúng tôi đã hòa hoãn hơn nhiều rồi chứ.
Tại sao bây giờ anh lại làm tổn thương tôi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT