Trình Ôn Thiệu vẻ mặt phức tạp nhìn tôi: “Cô là loại tà niệm gì, cùng lắm là có chút oán trách! Tà niệm thật sự có thể làm cho người ta điên cuồng, hai anh em cô cũng thật đặc biệt…”

“Những người lạc quan như anh tôi có tà niệm không?” Tôi không nhịn được hỏi.

“Có chứ, ai mà không có tà niệm? Thần tiên còn cần phải gạt bỏ tà niệm, huống chi là người phàm.” Vết nứt trên mặt Trình Ôn Thiệu dần dần mờ đi, thi thể nhỏ bé này không có chút ảnh hưởng nào đối với ông ta.

“Vậy thì tà niệm của anh hai tôi là gì?” Tôi rất muốn biết.

“Còn có thể là cái gì? Con người anh ta thật buồn cười, tà niệm cũng thật buồn cười! Chẳng qua là...Khà khà, cái này tôi phải giữ bí mật, cho dù là cô, tôi cũng không nói ra được.”

“… Nguyên tắc như vậy sao?” Tôi cong môi, không định đi quá sâu vào thế giới nội tâm của anh hai mình.

Ai mà không có cảm xúc, nếu đào quá sâu vào nó ngược lại chỉ thêm thương cảm.

Trình Ôn Thiệu cười khẩy nói: “Cô gái à, tà niệm của cô cũng quá đặc biệt!...Chậc chậc chậc...”

Tôi đỏ mặt, cắn môi và lén liếc nhìn Giang Lãnh.

Với một nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, anh đứng ở một bên khoanh tay vô cùng bình tĩnh, không có một chút ngượng ngùng.

Đầu tôi như bốc khói vì nụ cười đó của anh.

Nhưng khi đưa tay ra, anh ấy thậm chí còn cười nhạo tôi một cách kỳ lạ…

“Tà niệm của em từ đâu mà có? Mộ Lan Lăng, đầu óc em tràn đầy dục vọng...” Anh ghé vào lỗ tai tôi cười nói khẽ.

Tôi xấu hổ muốn chết, cái đó mà cũng tính sao?

“Không phải! Đó đúng là một bức ảnh đáng nhớ, đúng không?”

“… Những thứ đáng nhớ đều giống như cái đó sao?” Anh cười hỏi.

“Ai bảo anh vào những lúc như thế mới nói lời thật lòng!” Tôi vội vàng bước xuống giường để che giấu sự xấu hổ của mình.

Câu nói cuối cùng vang lên trong đầu tôi vừa rồi, nó để lại trong tôi một chút sợ hãi.

Tôi dường như đã khám phá ra một số cảm xúc sâu sắc ẩn khuất bên trong.

Mỗi lần anh tôi nói chuyện cá nhân, anh ấy miễn cưỡng nói rằng mình sẽ không kết hôn nên từ đầu đến cuối anh ấy luôn biểu hiện rằng không muốn kết hôn.

Thực ra tôi cũng không muốn quá thúc giục, nhưng thái độ bất cần đời của anh ấy khiến tôi không khỏi thắc mắc.

Nếu anh ấy thực sự kiên quyết không kết hôn, tôi và bố cũng sẽ không ép anh ấy hẹn hò mù quáng chỉ để lấy giấy đăng ký kết hôn, phải tôn trọng mong muốn cá nhân của anh ấy.

Anh ấy có thể đùa giỡn với cuộc sống, nhưng không thể coi tình cảm của mình như không có gì, mặc dù bây giờ anh ấy còn trẻ, có thể chơi mười, hai mươi, thậm chí ba mươi năm nữa, nhưng cuối cùng khi anh ấy già đi, anh ấy vẫn cô đơn, nghĩ đến đó cảm thấy có chút chạnh lòng.

Con người là loài động vật sống quần cư, dù cô đơn, kiêu ngạo đến đâu cũng sẽ có lúc mềm lòng.

Cô đơn một lúc là cô đơn, nhưng cô đơn cả đời là thê lương lạnh lẽo.

“Giang Lãnh, anh có thể xem qua chút về cuộc đời của anh hai em không? Việc lật sổ sinh tử của anh cũng không tính là nghiệp chướng mà, đúng không?” Tôi lo lắng đến mức muốn đi cửa sau.

Giang Lãnh liếc nhìn tôi, miễn cưỡng hỏi: “Em lại muốn tìm vợ cho ai?”

“...Em chỉ muốn xem anh hai em có thực sự không muốn kết hôn hay không.”

Anh vươn tay nhéo nhéo cằm của tôi, ôn nhu nói: “Chẳng phải em cũng từng thấy qua rồi còn gì? Anh ta quả thực rất đào hoa.”

Tôi nghiêng đầu nghĩ, thái độ của anh hai tôi đối với cô Lâm vô tình cay nghiệt như đối với kẻ thù giai cấp vậy, trông chẳng giống một người đào hoa chút nào.

“Anh hai của em đối với phụ nữ dường như đều như vậy, không đặc biệt tốt với ai cả.” Tôi dựa vào đầu giường lấy điện thoại ra, muốn gửi một tin nhắn cho anh ấy hỏi xem anh ấy đang ở đâu và mọi chuyện thế nào rồi.

Sau khi mới bấm được vài chữ, Giang Lãnh đã lấy điện thoại của tôi cất đi.

“Lan Lăng, anh ấy đối với em rất tốt… Em không phát hiện ra sao?” Anh cười thầm.

“...Anh nói vậy là ý gì? Anh ấy đối với em đặc biệt tốt thì có sao? Tình thân khác với tình yêu...”

Giang Lãnh lắc đầu: “Ta đã chứng kiến toàn sự sống chết trong thiên hạ này, cảm thấy tình cảm khi bỏ ra bao nhiêu thì cũng sẽ muốn được hồi đáp bấy nhiêu, nếu không cuối cùng cũng trở thành tro bụi sót lại trong tim. Chỉ có tình thân, mới không đòi hỏi sự đáp đền hay tính toán thiệt hơn.”

Anh dừng lại, nhìn tôi cười nói đầy hàm ý: “Anh hai em là một người vô cùng thông minh...”

Cực kỳ thông minh? Nói anh ấy là một kẻ gian thương, một người tinh ranh, đôi khi vạn năng đều không sao.

Nhưng từ miệng của Giang Lãnh lại khen anh ấy là cực kỳ thông minh, liệu đánh giá này có quá cao không?

“Anh ấy luôn giữ mình trong phạm vi có thể kiểm soát được và sẽ không để bản thân tiến thêm một bước. Từ trái tim đến lời nói và hành động, anh ấy có thể từ bỏ những ham muốn phức tạp. Nhận thức này người bình thường khó có thể làm được. Anh ấy là một người rất thông minh và có khả năng nhận thức cao.”

“...Anh đánh giá anh ấy quá cao rồi.”

“Hừ...đương nhiên...anh ấy bảo vệ em bằng bất kể giá nào, không đòi hỏi được đền đáp. Cảm giác này rất khó có được một lần nữa, cho nên anh ấy không hề hứng thú với những người phụ nữ khác, bởi vì anh ấy hiểu rằng vẻ đẹp ban đầu là chỉ lướt qua trong phút chốc và rất khó xuất hiện lại.” Giang Lãnh cười nhẹ.

Nhưng tim tôi nhảy loạn xạ.

Ý anh là gì? Giang Lãnh nói một cách hoa mỹ, nhưng tôi đã nhận ra rất nhiều điều.

Anh tôi từng nói, đầu tiên là phải có sức hấp dẫn hay không, đôi khi có những chuyện từ cái nhìn đầu tiên có thể quyết định rồi.

Trong phòng của cô Lâm, khi cô ấy vừa tỉnh dậy thấy anh hai tôi đang che đầu tôi và không cho tôi nhìn vào tên đạo sĩ cũng như con ma đó, câu đầu tiên của cô ấy là: Hai anh em có chuyện gì à?

Bằng cách này có thể thấy người mà anh hai tôi thích thực sự là …

Tôi ngước mắt lên nhìn Giang Lãnh.

Anh đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trên trán tôi, bình thản nói: “Khi em mười sáu tuổi, em đã để lại ấn tượng đầu tiên trong lòng anh ta là những cảm xúc khó có thể có lại.”

Tôi cắn môi: “Nhưng anh ấy là anh hai của em...”

“Đúng vậy, ta đã nói anh ấy cực kỳ thông minh. Anh ấy có thể gồng mình tập trung vào tình cảm gia đình và nhanh chóng từ bỏ những suy nghĩ lung lạc và ham muốn xấu xa. Đây là điều mà đến nhiều vị thần còn không thể làm được.”

“Vậy thì có vẻ như sau này em sẽ đối xử tốt hơn với anh hai em, em đã trì hoãn anh ấy rồi.” Tôi cười bất lực, và nói với giọng đùa cợt hết mức có thể.

“Hừ, em tốt với anh ta, anh ta tốt với em, cái này anh có thể chấp nhận được.”

Vậy thì em cũng nên cảm ơn Đế Quân đại nhân vì sự rộng rãi này?

Tôi nhấc điện thoại di động lên liên hệ với anh hai, chỉ vừa gửi tin nhắn, anh ấy đã lập tức gọi lại.

“Lan Lăng, có chuyện lớn rồi!” Anh hai tôi gào lên.

Tôi sững sờ trong giây lát, không phải chứ, chúng tôi vừa đi khỏi thì có chuyện? Vậy mau chóng quay lại đó xem sao.

Giang Lãnh lập tức biến ra một lối đi, hiện tại kết giới của thành Miêu Vương đã bị hư hại, nên việc Giang Lãnh muốn quay lại nơi anh vừa rời đi là chuyện hết sức dễ dàng.

“Chờ một chút! Em đừng vội qua đây luôn!” Giọng nói của anh đầy miễn cưỡng: “Trước hết em đi đến ngân hàng rút tiền đã, rút ra khoảng ba trăm triệu rồi mang đến đây!”

“Hả? Rút tiền? Tiền mặt?” Chắc chắn không mang Minh tệ sao?

“Đúng vậy! Bọn anh đuổi theo chúng đến ngoại ô một huyện nhỏ. Hai người Mạnh Huyên và cậu họ Long vì để ngăn chặn một đoàn xác chết hấp thụ sinh khí nên đã giết tất cả gà, vịt, cá và ngan ngỗng của một trang trại. Thật là khốn nạn, bây giờ người ta đang đòi tiền anh! Xe cũng bị chặn rồi!”

Tôi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play