Trên đường về, tôi vẫn luôn căn chặt răng không dám khóc thành tiếng.
Anh trai tôi dọc đường không nói gì cả, sau khi đưa Tống Thanh Vy về thì nhấn ga và chạy rất nhanh.
"Đừng khóc, anh không biết nên an ủi em cái gì, hay cứ coi như là may mắn đi."
Giọng của anh tôi không có mấy vẻ nghiêm túc.
"Lan Lăng, em còn khóc cái gì? Vì em bị hản ta ép buộc mang linh thai, nếu bây giờ đứa bé đã không còn, em nên vui vẻ mới đúng, phải không?"
Anh trai tôi đập vào vô lăng, một tiếng còi lớn vang lên cho thấy trong lòng anh ấy đang thực sự kích động.
"Em không vui.."
Giọng tôi nghẹn lại, cố nén òa khóc nức nở.
"Chúng ta cùng hẳn không cùng đẳng cấp, em hiếu không? Hản có thể đối xử tàn nhẫn với em như một món đồ, hắn ta chính là đế quân âm phủ.
Em cảm thấy hẳn ta sẽ để ý tới một vật tế lễ nhỏ bé hay sao?"
Anh tôi giận dữ nói.
"Hơn nữa, nói không chừng hắn ta còn có rất nhiều phụ nữ, có em hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt cả.
Chẳng qua do cơ thể em đặc thù, có thể mang thai giúp hản mà thôi."
Đúng vậy, anh ta chưa bao giờ thể hiện coi trọng tôi chút nào, có lẽ vuốt ve cũng là một biểu hiện của sự từ bi.
Anh ta luôn được người khác hầu hạ, vì thế mới không hài lòng với cách hành xử của cô.
Anh ta cũng từng nói qua, trong thời hạn bảy ngày đều không muốn chạm vào tôi, hành động cứng nhắc của tôi khiến anh ta mất hứng.
Nghĩ đến đây, những giọt nước mắt của tôi càng rơi dày thêm.
Khi tôi mười sáu tuổi, anh ta lần đầu xuất hiện trong đời tôi.
Khi tôi mười tám tuổi, anh ta làm tan nát trái tim tôi.
Anh ta nói tôi là vợ ma của anh, đến chết đều chỉ có thế đi theo anh ta.
Nhưng mà, cũng có thể để tôi an nhiên sống nốt phần đời còn lại, không xuất hiện trước mặt tôi nữa.
"Anh...
anh ta tức giận như vậy, liệu có trả thù gia đình chúng ta không?"
Tôi khẽ khit mũi nghĩ thâm, cùng lắm thì sống cô độc suốt quãng đời còn lại, cũng không có gì đáng sợ.
"Sao cũng được, gia đình ta còn có ít nghiệp chướng sao?"
Anh trai tôi không hề sợ hãi: "Có anh bên cạnh em rôi, không phải sợ gì cả.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Đợi sức khỏe của bố ổn định, chúng ta lại sống cùng nhau."
Anh vươn tay xoa đầu tôi.
Chiếc xe di chuyển đến một tòa nhà cũ trong thành phố.
Đây là một khu chung cư kiểu cũ, có ba tầng, tầng một là cửa hiệu, đương nhiên lúc này đèn vẫn còn sáng.
Trên cửa kính dán bốn chữ "Cải Lão Hoàn Đồng".
Đây không phải là một phòng khám rởm sao? Tôi nhìn trộm anh trai mình, tự hỏi anh mang tôi đến đây làm gì? "Đi thôi, các bác sĩ ở đây chuyên môn chữa các bệnh nan y phức tạp."
Anh quen tay rút ra một đồng tiền ngũ đế, dùng tam sơn quyết thủ thế rôi gõ cửa kính hai lần.
Trong phòng vang lên tiếng mèo kêu, thanh âm giống tiếng trẻ con khóc khiến tôi sợ run lên.
Tại sao anh trai tôi lại đưa tôi đến đây lúc nửa đêm? "Tôi vào đây."
Anh trai tôi kéo tay tôi và mở cửa kính.
Vừa bước vào trong liên ngửi thấy mùi thuốc.
Bên trong là một phòng khám đông y chật chội, vị trí gọn gàng nhất chính là tủ thuốc.
Một bà già tóc bạc năm trên một cái ghế bập bênh, trên người khoác áo bông, như thể đang say ngủ.
"Bà già kia, bà chết rồi sao?"
Anh trai tôi không khách khí, lớn tiếng nói.
"Này, này..."
Bà già cười một cách kỳ lạ, cơ thể bà vẫn không cử động, nhưng đầu từ từ quay về phía chúng tôi.
Tôi hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Anh trai tôi lập tức mắng: "Còn giở trò, tôi gọi phòng thương mại tới kiểm tra giấy phép hoạt động kinh doanh của bà đấy."
Bà lão sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Không có khiếu hài hước "
Mặt bà đầy những nếp nhãn, lưng bà đã còng và chỉ còn lại vài cái răng.