Tống Thanh Vy khom lưng giúp em trai xoay người, miệng không ngừng than thở em trai mình trước kia vốn rất ngoan, không hiểu sao bây giờ lại nổi loạn như vậy.
Yêu sớm thật là không tốt.
Nhìn dáng vẻ cô ấy rất bình thường, rõ ràng không nhận ra ngôi nhà này có vấn đề.
"Thanh Vy, căn phòng này có phải thông gió không được tốt không?"
Tôi nhíu mày nhìn xung quanh, chỉ thấy có một chiếc cửa sổ trượt, nhưng đối diện đã là vách nhà hàng xóm, gần như là kê sát vào nhau.
"Đúng vậy, nhưng có chuyện gì sao?"
Tống Thanh Vy nhìn tôi.
"Tớ nghĩ tốt hơn hết là nên mở cửa sổ để đón ánh sáng mặt trời, như vậy cũng tốt hơn."
Ngay khi tôi vừa nói xong, em trai cô ấy liền hâm hừ gì đó.
"Ah!"
Thấy vậy, tôi sợ tới mức lùi lại hai bước, trong khi đó Thanh Vy lại ngạc nhiên nhìn về em trai.
"Nhìn kìa, Lan Lăng, thằng bé có phản ứng."
Tống Thanh Vy tỏ ra hào hứng nói với tôi, một tay nâng tấm chăn lên và nằm lấy tay em trai mình.
Tôi sợ đến cứng người, từng bước lùi lại, bởi vì trên giường của em trai cô ấy, rõ ràng còn có một người khác đang nằm.
Tống Thanh Vy hoàn toàn không thấy được.
Giang Lãnh nói cô ấy có huyết mạch thuần dương, không thể nhìn thấy ma quỷ, cô ấy căn bản không thế nhìn thấy bóng ma hốc hác trong chăn.
Bóng ma liếc mắt nhìn tôi, khẽ nhún vai rồi nhắm mắt lại và tiếp tục ngủ.
Em trai cô ấy mỗi ngày đều ngủ cùng một giường với những hồn ma ư.
"Thanh...
Thanh Vy.."
Tôi đã lùi tới cánh cửa: "Tớ, tớ có việc phải đi trước.
Cậu tiên tớ được không, tớ sợ bị lạc."
Nói xong tôi liền chạy nhanh xuống và ra khỏi nhà cô ấy, tới lúc này mới cảm thấy hô hấp dễ hơn một chút.
Tống Thanh Vy đã đuổi theo tôi và hỏi tôi vì sai lại vội vàng như vậy.
Tôi nằm chặt tay cô ấy rồi nói: "Tớ thấy có gì đó không ổn với cách bố trí căn nhà của cậu, đặc biệt là phòng của em trai cậu.
Hay là cậu đối em trai sang một phòng khác, nên có hệ thống thông gió và ánh sáng tốt hơn."
Tống Thanh Vy cau mày lại: "Cậu cảm thấy phong thủy nhà tớ không tốt ư?"
"Cái này...Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Tớ cũng không biết.
Hay là cậu tìm một thầy phong thủy nào đó tới xem sao?"
"Tớ làm sao biết tìm thầy phong thủy ở đâu, mấy tay thầy bói ven đường đều là lừa đảo cả."
Tống Thanh Vy thở dài.
"Tớ sẽ về hỏi người nhà xem thế nào.
Trước mắt cậu phải đối cho em cậu một căn phòng khác, để thằng bé nghỉ ngơi thật tốt.
Tuyệt đối không được ngủ trong căn phòng đó nữa."
Tôi nắm chặt tay cô ấy thuyết phục.
Tống Thanh Vy chớp mắt, gật đầu nói: "Được rồi, xem thái độ vội vàng này của cậu...
đợi bố tớ về, sẽ đối một căn phòng khác."
Khi Giang Lãnh xuất hiện trong phòng tôi, anh ta ngay lập tức cau mày nhìn tôi và hỏi: "Em lại tới nơi bẩn thỉu nào vậy?"
Nơi bẩn thỉu? Đầu tôi ngập tràn khó hiểu.
"Tôi tới nhà Tống Thanh Vy thăm em trai cô ấy.
Vừa vào đã cảm thấy không ổn rồi, sau đó lại nhìn thấy trong chăn có một con quỷ.
Con quỷ đó cũng nhìn tôi, nhưng sau đó nó lại nhắm mắt ngủ tiếp, cũng không làm hại tôi."
Tôi thành thật khai báo.
"Nói vô nghĩa.
Khắp cơ thể em đều có hơi thở của ta, thậm chí cả những hồn ma không nhận ra em thì cũng không dám xúc phạm tới em."
Giang Lãnh có chút không kiên nhẫn nói.
Khắp cơ thể? Tôi nhịn không được, cảm giác cả người nóng ran, vội vàng kể lại những cảm giác của mình khi tới đó một cách thật chỉ tiết.
Giang Lãnh nghe xong liền khẽ nhếch miệng, anh ta đang cười sao? "Em không học được đạo thuật đạo pháp, nhưng cũng có chút tài xem phong thủy đấy."
"Hả?"
"Nghe em miêu tả, chắc hắn đó là một ngôi nhà chết chóc."
Tôi nghe thấy liến nổi da gà và hỏi: "Thế nào là sống trong một ngôi nhà chết chóc?"
"Ba mặt của ngôi nhà đều kê sát tường nhà hàng xóm.
Không gian cửa sổ quá nhỏ, chỉ có một lối ra qua cửa chính.
Cấu trúc này giống như cấu trúc một ngôi mộ.
Có thể những ngôi nhà xung quanh được xây sau đó, cho nên em trai của bạn em đã bị ảnh hưởng rất nhiều trong thời gian gần đây"
"Vậy em trai cô ấy có bị ma ám không? Con quỷ bám vào cơ thể cô gái kia, có thể chính là cô gái mà cậu ấy đang yêu."
"Không phải, tôi đã kiểm tra rồi.
Em trai cô ấy là do âm khí xâm nhập quá nhiều, vốn dĩ chỉ cần có thể tắm nắng vài ngày là được.
Không biết là trong nhà lại vẫn còn hồn ma bám lấy, thật sự là có thể tỉnh dậy được cũng rất khó."
Giang Lãnh nhắc nhở: "Em không cần can thiệp quá nhiều vào việc riêng của người khác.
Em cho cô ấy lời khuyên là được rồi, có thực hiện hay không là việc của họ."
Tôi gật gật đầu: "Tôi hiểu rồi"
Âm khí xâm nhập lâu ngày? Còn tiếp tục gặp quỷ thì sẽ có thể mất mạng? Sao tôi có thể cùng Giang Lãnh nói những chuyện này được.
Nếu tôi ở bên cạnh anh ta lâu như vậy, sẽ không có chuyện gì xảy ra với tôi chứ? Hơn nữa hiện tại mỗi ngày anh ta đều xuất hiện bên tôi rất lâu, buổi tối còn đến phòng tôi, ngủ cùng tôi.
"Không phải anh nói anh rất bận sao?"
Tôi nghi hoặc hỏi, anh ta cứ ngồi trong phòng tôi chán nản như vậy để làm gì.
Anh từ hừ lạnh một tiếng: "Linh thai cần âm khí của ta"
Hay lảm, hóa ra lại là do tôi tự mình đa tình.
"Vậy khi nào thì anh đi? Lúc tôi ngủ rồi anh vẫn ở đây sao?"
"Đến hừng đông, vào thời điểm âm dương chuyển đổi, ta sẽ đi"
Chúng tôi cũng không nói gì nhiêu.
Mặc dù tôi đã không còn sợ hãi nữa, nhưng trong lòng vẫn còn oán giận sự lạnh lùng vô tình của anh ta.
Nhưng tôi cũng không có tư cách để trách anh ta.
Mối quan hệ này của chúng tôi hoàn toàn không xuất phát từ tình yêu, có lẽ chờ tới khi tôi sinh đứa bé này ra, chúng tôi sẽ giống như dây diều vậy, nói đứt là đứt.
Anh ta mang đứa bé đi, tôi cô độc sống nốt quãng đời còn lại.
Tôi mơ màng ngủ, đúng lúc này điện thoại di động của tôi đột nhiên rung động rất mạnh, làm tôi sợ hãi choàng chỉnh, thấy thời gian vừa qua mười hai giờ đêm một chút.
Giang Lãnh quả nhiên vẫn còn ở trong phòng tôi.
Anh ta đang nghiêng về phía cửa sổ, dựa trên bàn tay đặt trên bậu cửa.
Đôi chân thon dài của anh đặt trên ghế của tôi, nhắm mắt ngủ.
Người gọi tới là Tống Thanh Vy.
Tôi sợ đánh thức Giang Lãnh nên thì thầm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tống Thanh Vy nói rất to, hơn nữa còn không ngừng khóc lóc: "Lan Lăng, ngôi nhà này của tớ thực sự có vấn đề.
Hôm nay cậu nói không thể để em trai tớ của trong phòng này, tớ liên đưa thằng bé qua phòng tớ.
Tớ ngủ ở phòng bên này...
huhu, tớ đã gặp ác mộng.
Tớ mơ thấy một bệnh nhân lao phổi nói giường quá chật, đuổi tớ đi, nếu không sẽ khiến tớ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tớ sợ quá liên tới ngủ với mẹ...
Hức hức, có cách nào không? Có phải nhà tớ có ma không?"
"Chuyện này..."
Tôi nên nói gì đây.
Dựa theo lời dạy của ông nội, nếu nói ra dù chỉ vài từ cũng chính là gây nên nghiệp chướng.
Ngay khi tôi còn đang do dự, một bàn tay lớn đã lấy đi điện thoại của tôi.
Giang Lãnh cầm điện thoại đưa lên tai, giọng nói lạnh lùng cất lên: "Hoặc là phá căn nhà xây lại, làm thêm sân sau để thông gió và ánh sáng, hoặc là dọn đi chỗ khác."
"Ai đó?"
Tống Thanh Vy ở bên kia còn chưa kịp phản ứng lại, Giang Lãnh đã cúp máy.
Anh ta đặt điện thoại lên đầu giường và nói: "Đi ngủ đi."
Tôi vừa tức giận vừa buồn cười, anh ta thực sự quá độc tài, tôi chỉ nghe điện thoại thôi anh ta cũng khó chịu vậy sao.
Thấy anh ta đi về phía cửa sổ, tôi chần chừ một lát và nói: "Nếu anh nhất định phải ở lại đây ban đêm, hãy tới giường ngủ đi...
Dù sao cũng vẫn còn chỗ.."
Anh ta nhìn tôi như thể xác nhận tôi có thật lòng muốn vậy không.
Tôi cũng không nói nhiều, quấn chăn rồi năm sát vào bên tường, để lại một nửa giường cho anh ta.
Ngày hôm sau, khi báo thức trong di động vang lên, tôi là người duy nhất trong phòng, lại càng không biết liệu đêm qua anh ta có lên giường ngủ hay không.
Zalo của tôi đã tràn ngập tin nhắn của Tống Thanh Vy.
Cô ấy đã gửi rất nhiều tin nhắn, không có gì ngoài: "Haha, xin lỗi, thực xin lỗi đã phá hỏng thời gian ngọt ngào của các cậu."
Ngọt ngào cái quái gì chứ...
Hơn nữa tin nhắn cuối cùng của cô ấy thực sự càng khiến tôi nóng mắt: Hai người sống chung sao? Tôi bất giác đưa tay sờ lên bụng, ngoại trừ thỉnh thoảng có cảm giác hơi nóng thì cũng không có phản ứng gì.
Có phải nên mua que thử hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT