Tôi hơi đỏ mặt, đôi mắt khẽ ngước nhìn lên thì thấy Hầu Văn Khải đang ngơ ngác nhìn tôi chằm chằm.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Anh tôi hỏi chuyện anh kìa."
Tôi cau mày.
"Hừm, dù sao đi nữa, chỉ cần là đồ thật là được rồi."
Hầu Văn Khải vội vàng chạy tới quầy thu tiền.
Anh tôi nói lười biếng: "Có phải đồ thật hay không anh cũng không biết? Tôi nói nó là thật anh cũng tin là thật?"
Hầu Văn Khải cản chặt răng rồi nói: "Với thanh danh của nhà họ Mộ các anh, không lẽ anh lại mang đồ giả đi lừa gạt người khác ư?"
"Đồ rẻ thì không có hàng tốt đâu, còn phụ thuộc xem anh muốn cái gì."
Anh tôi nói bằng giọng gian thương.
Hầu Văn Khải ngay lập tức lấy séc và viết một con số.
Anh trai tôi đã gật đầu và nói: "Thỏa thuận mua bán thành công.
Anh đợi chút, tôi sẽ đi lấy hàng thật cho anh."
Gì kia? Cái này là đồ giả sao? Thật ra tôi cũng đoán được, hàng thật của bố tôi sao có thể để tùy tiện trong cửa hàng như vậy.
Phỏng chừng chỉ có tiền Ngũ Đế là đồ thật mà thôi.
Chẳng trách lúc trước tôi ném ra nhiều thứ đồ như vậy, chỉ có tiên Ngũ Đế là phát huy tác dụng, hóa ra tất cả chỉ là hàng giả.
Hầu Văn Khải vừa thấy anh tôi đi vào kho lấy đồ thì lập tức nở nụ cười và đưa mắt nhìn tôi.
Cả người tôi run lên, bên tai nghe được một tiếng hừ khinh miệt.
Quay đầu lại liên thấy Giang Lãnh đã ngồi bên cạnh tôi, lạnh lùng đưa mắt nhìn Hầu Văn Khải.
Đương nhiên Hầu Văn Khải không nhìn thấy anh ta, vì thế khẽ rùng mình và cười nói: "Sao tự nhiên lạnh quá vậy? Bật máy điều hòa quá nhiều cũng không tốt cho sức khỏe của cô đâu, cô Mộ"
Trong lòng tôi thầm nghĩ: chờ anh nói thêm vài lời nữa, tôi e là anh mới là người gặp chuyện không tốt Anh trai tôi nhanh chóng trở lại, mang theo một chiếc hộp đen.
Giang Lãnh lập tức nheo mắt lại: "Bố em thực sự là một chuyên gia"
"Cái gì?"
"Thứ này đến từ chợ ma, quỷ khí rất kinh khủng! Có vẻ như bản lĩnh của bố em không tôi đâu."
Chiếc hộp vừa được mở ra, một bức tượng đồng cũ xuất hiện.
Bức tượng đồng chính là pháp thân của Kim Cang nổi giận.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Đôi mắt giận dữ, võ số những cánh tay ở hai bên giữ chặt vũ khí và sau lưng là một vòng tròn lửa.
Một người phụ nữ rất thân mật với Kim Cang, hơn nữa màu đồng cũng bị biến đối đến loang lố.
Tạo hình quá mức xa hoa và mãnh liệt.
Nhìn một cái, lập tức có ảo giác răng bức tượng đồng đang thực sự chuyển động.
Hầu Văn Khải nuốt bọt nước bọt và nói với anh trai tôi: "Quả nhiên khí chất của hàng thật khác hẳn."
Anh trai tôi để nó trở lại trong hộp và nói với một nụ cười: "Thứ này không khó tìm đâu.
Tôi nghĩ để tìm được một trinh nữ thật sự vào thời đại này còn khó tìm hơn ấy chứ."
Hầu Văn Khải liền cười nói: "Sẽ có thôi.
Tiên bạc không phải là vấn đề."
Anh ta vội vàng ôm lấy chiếc hộp và chào tạm biệt, có vẻ như đã rất nóng lòng muốn quay lại để báo công.
"Cách này thật sự có hiệu quả sao?"
Tôi cau mày mày mày và hỏi Giang Lãnh.
Giang Lãnh chỉ lạnh lùng nói với tôi hai chữ: "Tà đạo "
"ÿ¡ việc tốt của mình mà làm điều xấu, không thể loại bỏ nghiệp chướng được.
Ngược lại, dùng những cách xấu xa hơn để che đậy, giấu đầu lòi đuôi, cuối cùng đều là...
Hừm, chính là có quá nhiều tên ngốc như vậy mà ta càng thêm bận rộn."
Anh ta nói thêm một câu.
Vào lúc tôi tới bệnh viện thăm bố, liên gặp Hầu Văn Khải ngoài hành lang.
Đi theo sau lưng anh ta còn có vài vệ sĩ, anh ta chỉ nhìn về phía tôi rôi gật đầu chào.
Tôi thấy anh ta đi cùng một cô gái tóc ngắn trông giống một sinh viên trung học, cô ấy chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi vội vàng chạy đi.
Đây có phải là trinh nữ mà họ đang tìm không? Cách làm tà đạo như vậy mà cũng có người tin sao? Cô gái kia có thể làm chuyện này vì tiền, tốt xấu gì thì cô ấy cũng tự nguyện.
So với tôi thì vẫn còn tốt hơn nhiều, bị người ta bịt mắt ném vào quan tài.
"Sao em có vẻ ghen tị thế?"
Bên tai tôi truyền đến giọng nói có vẻ tức giận.
Tôi lập tức quay đầu lại: "Giang Lãnh, không phải anh rất bận sao? Tại sao lúc nào cũng bất ngờ xuất hiện ám tôi như vậy? Còn nữa, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đang ghen tị"Giang Lãnh xuất hiện sau lưng tôi với khuôn mặt tối sầm, nếu anh ta không muốn để ai thấy thì cũng sẽ không biến ra thân thể thực sự.
"Không phải ư? Thế gian này ai cũng thích tiên.
Em cảm thấy cô gái kia được trả tiền nhiều hơn em, không phải là cảm thấy ghen tị thì là gì?"
"Tôi khinh bỉ việc cô ấy được trả tiền, nhưng dù sao cô ấy cũng là tự nguyện.
Còn tôi, chỉ có thể khóc lóc cầu xin anh giữ lại chút phẩm giá cho mình."
Tôi nói bằng giọng khó chịu, sau đó quay người trở lại phòng bệnh của bổ.
Hiện tại tôi đã không còn sợ anh ta nữa.
Anh ta mỗi ngày đều xuất hiện, nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
Mỗi lần thấy anh ta lo lắng như vậy, tôi còn sợ anh ta làm gì đây? Khi rời bệnh viện, tôi đã gặp lại cô gái đó một lần nữa.
Đã ba giờ trôi qua kể từ lúc tôi vào viện, có phải cô ấy đã làm phép thuật dưới sự chỉ dẫn của ông pháp sư suốt thời gian vừa rồi? Vẻ mặt cô có chút hoảng hốt, bước chân không vững, lúc ra khỏi thang máy đã gân như ngã xuống.
Thật đáng thương...
Vào cuối tuần, khu thương mại quanh nhà tôi vô cùng náo nhiệt.
Trong khi tôi ngồi trong phòng và nhìn vào những cuốn sách tối nghĩa, thì Giang Lãnh vẫn ở bên cạnh mỉa mai.
Tôi nhận được một cuộc gọi từ Tống Thanh Vy, nói rằng em trai cô ấy bị chuyện.
Tôi liên nhanh chóng mặc áo khoác để đến gặp cô ấy.
Giang Lãnh lạnh lùng hỏi: "Em đi đâu vậy?"
"Em trai của Thanh Vy đã mất tích, tôi sẽ đi tìm cùng cô ấy, cô ấy đang ở quán bar gần nhà tôi."
"..
Cô ấy có máu thuần dương, không thể nhìn thấy ma.
Em không giống cô ấy, em là kiểu người thụ hút ma quy, tốt nhất không nên ra ngoài vào buổi tối."
Giang Lãnh năm lấy bả vai tôi giữ lại.
Sức mạnh của anh ta thực sự quá lớn, vô thức khiến tôi tức giận.
"Đúng vậy, tôi hấp dẫn ma quỷ, tại sao anh lại không bị tôi hấp dẫn?"
Tôi giận quá liên nói: "Thanh Vy là bạn tôi, cô ấy cần tôi giúp, tôi đương nhiên phải đi."
Thì ra tính tình của thai phụ thực sự rất nóng nảy, tôi chỉ cảm thấy chính mình vừa rồi chỉ nhìn thấy Giang Lãnh là đã nổi giận.
Bản thân cũng không hiểu tại sao lại phải giận.
Không lẽ vì anh ta quá tệ? Tôi đã nóng tính, Giang Lãnh còn nóng tính hơn.
Dù sao thì anh ta cũng là vị thần từ chốn địa ngục.
Thấy tôi không biết tốt xấu, anh ta chỉ gâm lên: "Em hãy ngoan ngoãn ở nhà cho ta."
Nói xong liền biến mất.
Biến mất càng tốt, mau cút đi.
Tôi nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi nhà, dùng điện thoại xem định vị tìm vị trí của Tống Thanh Vy.
Có rất nhiều con đường phức tạp trong khu thương nghiệp xung quanh nhà tôi, hơn nữa ở quán bar kia có rất nhiều loại người, tốt có xấu có.
Làm sao tôi có thể tin cô ấy có thể tự mình ở một nơi như vậy tìm người chứ? Sau khi chúng tôi gặp nhau, cô ấy lo lắng nói, gân đây em trai cô ấy đang bí mật yêu một cô gái.
Hôm nay cô mãng em trai mấy câu, cậu ta liên giận dỗi bỏ đi.
Cô cho rằng em trai mình đang đi tìm cô gái kia.
Điều tra một hồi liên biết được cô gái kia thực sự làm việc trong một quán bar ở đây.
"Trẻ vị thành niên lại làm việc trong quán bar ư? Có thể là người tốt được không?"
Cô nổi giận đùng đùng, dậm chân: "Lan Lăng, chúng ta hãy chia nhau ra tìm.
Tìm được rồi, không cần khách khí, trực tiếp cho nó mấy cái tát"
Tôi đồng ý.
Không còn lựa chọn nào khác, ở nơi này muốn tìm người, chỉ có thể là vừa đi vừa hỏi thăm.
Đi qua một cái hẻm nhỏ, tôi liên nhìn thấy hai bóng đen di chuyển có chút lộn xộn.
"Trời đất, cậu thực sự là sinh viên trung học à? Vậy thì mở ra."
Khi tôi nghe được bốn từ học sinh trung học, tôi lập tức trở nên cảnh giác và trốn vào trong bóng tối.
"Cam đoan không phải đồ giả...
Tới đây...
Để tôi giúp cậu."
Một giọng phụ nữ vang lên.
Sau đó là âm thanh khịt mũi có chút kỳ lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT