Tin hay không ư? Cho dù có tin hay không thì có gì khác biệt chứ? Chẳng phải kết quả đều như nhau sao? Giang Lãnh nắm lấy bả vai của tôi, trầm giọng nói: "Nếu như em tin anh thì đừng khóc vì chuyện này nữa.
Em cứ yên tâm chờ đợi, anh nhất định sẽ cho em một đáp án."
"Đáp án gì chứ, là tốt hay không tốt?"
"...Ta không thể nói trước được."
Anh giơ tay chạm vào tim tôi, nói: "Em đừng quên, ta đã để lại cho em một huyết chú ở trong này, sau này...Em sẽ biết thôi"
"Được"
Tôi gật gật đầu, tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng cuối cùng vân lựa chọn tin tưởng anh.
Tôi đã từng tới văn phòng của Lâm Thừa Dũng một lần.
Lần trước là được mấy người mặc tây trang màu đen đưa lên bằng thang máy chuyên dụng, thế nhưng lần này chỉ có một mình tôi tới trước quầy lễ tân.
Hai cô gái ở quầy lễ tân mỉm cười hỏi tôi: "Xin chào, xin hỏi cô muốn tìm ai? Cô có hẹn trước chưa ạ?"
"Tôi muốn tìm Lâm Thừa Dũng, không có hẹn trước."
"Tổng...Tổng giám đốc Lâm?"
Gô gái ở quầy lễ tân cười có chút cứng ngắc: "Thật ngại quá, nếu như không có hẹn trước thì không thể gặp tổng giám đốc Lâm được, có lẽ tôi có thể giúp cô chuyển lòi tới thư ký của tổng giám đốc hỏi thử xem sao?"
Phiền phức vậy sao? Quả nhiên là tùy tiện tìm đến không thể gặp được người.
"Không cần đâu, có thể cho tôi mượn sạc điện thoại không?"
Tôi lấy chiếc điện thoại chuyên dụng mà Lâm Thừa Dũng đưa cho tôi, bởi vì lâu lắm rồi không khởi động cho nên vừa mới mở được khoảng mười giây thì điện thoại đã tắt nguồn rồi.
Cô gái đứng ở quầy lễ tân có chút khó xử, cho rằng tới tới đây dùng wifi chùa.
"Điện thoại này đã hết pin rồi, nếu như tôi không sạc pin thì không thể gọi cho Lâm Thừa Dũng được"
Tôi lưỡng lự giải thích với cô ấy.
Cô gái đứng ở quầy lễ tân nhỏ giọng nói: "Cứ cho cô ấy mượn đi, dù sao thì điện thoại của tổng giám đốc Lâm đâu thể tùy tiện muốn gọi là gọi được chứ, nếu không gọi được thì cô ấy sẽ đi thôi."
Tôi bĩu môi, bấm số gọi cho Lâm Thừa Dũng.
"Alo?"
"Là tôi"
"Xin chào cô Mộ."
Giọng điệu của anh ta vẫn nghiêm túc quy củ như vậy.
"...Xin lỗi đã quấy rầy anh, xin hỏi anh có rảnh không? Tôi có chút chuyện muốn nói với anh."
Giọng điệu của Lâm Thừa Dũng dừng lại một chút rồi nói: "Có thể, tôi đang rảnh, cô đang ở đâu?"
"..Tôi đang ở quầy lễ tân ở công ty của anh."
Anh ta khẽ cười một tiếng,, nói: "Trùng hợp vậy sao...Vậy cô chờ một chút."
Hả, trùng hợp gì chứ? Cứ nghĩ tới việc giải thích tiền căn hậu quả cho anh ta là da đầu của tôi đã run lên rồi, thế nhưng nếu không nói rõ ràng thì trong lòng tôi lại có chút băn khoăn, anh ta vì giúp tôi mà sắp xếp một cuộc kiểm tra, còn chịu oan ức không thể hiểu nổi.
Tiếng thang máy chuyên dụng vang lên,ánh mắt của hai cô gái đứng ở quầy lê tân sáng lên khi nhìn vào cửa thang máy.
Lâm Thừa Dũng bước ra, hai người còn chào với giọng điệu ngọt ngào "Tổng giám đốc Lâm, chào buổi sáng."
Lâm Thừa Dũng khẽ gật đầu với bọn họ, tôi đang gọi điện thoại tám chuyện với anh trai thì nhìn thấy anh ta đang đi về phía tôi.
"Tự nhiên ngơ ngác gì vậy?"
Anh ta nhíu mày: "Đi thôi, đi lên nói chuyện."
"Hả? Được..."
Tôi không ngờ anh ta lại xuống đón tôi, liền vội rút dây sạc ra, cám ơn hai cô gái ở quầy lễ tân.
Mới vừa đi theo anh ta được hai bước thì nghe thấy tiếng thì thào ở sau lưng.
"Oa,Tổng giám đốc Lâm tự mình xuống đón cô ấy! Chẳng lẽ tin đồn là thật sao? Cô gái kia chính là..."
"Suyt!"
Tôi có chút buồn bực, tin đồn gì vậy? Lúc đi ngang qua thang máy công cộng thì đúng lúc cửa thang máy mở ra, Lâm Thừa Dũng đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của tôi, tôi bỏ tay anh ta ra theo bản năng thì anh ta nhỏ giọng nói với tôi: "Phối hợp với tôi một chút."
Phối hợp gì vậy? Chẳng lẽ có vị thiên kim nào ở gần đây sao? Tôi nhìn lướt qua xung quanh, mấy người đi ra từ thang máy công cộng đều nhìn chằm chằm vào tôi, trong đó có một người phụ nữ nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh.
Lâm Thừa Dũng cũng không quay đầu lại, kéo tôi đến trước cửa thang máy chuyên dụng, lại còn ga lăng mời tôi vào thang máy trước.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, anh ta mới thấp giọng giải thích với tôi: "Cô nhìn thấy người phụ nữ vừa rồi không, cô ta mới bay từ Vạn Bắc qua đây đã trực tiếp tới chỗ tôi ép hôn rồi."
Phụt...
"Ờm...Lâm Thừa Dũng, diễn xuất của tôi không ổn đâu.Nếu như anh muốn tìm một lá chắn thì tôi đề nghị anh tìm một người có kinh nghiệm phong phú một chút, ví như tôi có một người bạn rất tốt tên là Tống Thanh Vy, muốn diễn có bao nhiêu máu chó liền có bấy nhiêu máu chó, tuyệt đối sẽ không bị lộ đâu."
Lâm Thừa Dũng khẽ cười, mỗi lần khuôn mặt lạnh lùng của anh ta mà lộ ra nụ cười cảm giác như tuyết tan vậy, cảm giác như có gió xuân thổi qua.
Tóm lại chính là mặt như núi băng vậy, mỗi khi nở nụ cười là khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm.
"Diễn xuất của cô không tốt, thế nhưng cô xuất hiện rất đúng lúc...
"Anh có ý gì?"
"Bác sĩ riêng của tôi kiểm tra cho cô, đã bị người trong tộc hỏi cho ra nhẽ rồi, đó chỉ là hiểu lâm mà thôi, bây giờ lời đồn đã nổi khắp bốn phía rôi, tôi chỉ đơn giản muốn mượn gió đông này để từ chối người phụ nữ đó thôi "
Trời ạ...
Tôi nhịn không nối khẽ xoa xoa huyệt Thái Dương.
"Lâm Thừa Dũng, anh biết được bao nhiêu về chuyện của tôi chứ? Tôi cũng không muốn đắc tội với cái cô bạch phú mỹ bên cạnh anh đâu, tôi chỉ là một người dân bình thường thôi! Không thể trêu chọc vào hai người có quyền thế lớn vậy đâu!"
"Dân chúng bình thường ư? Làm gì có người dân bình thường nào lại được thân yêu cơ chứ?"
Anh ta cười cười mở cửa phòng mời tôi vào.
Tôi làm gì có tâm trạng mà ngôi xuống từ từ nói chuyện chứ, tôi liền đi tới trước bàn làm việc của anh ta: "Tôi nói thật đấy, lần này tôi tới đây là vì muốn giải thích với anh chuyện này, còn nhờ anh phải giữ bí mật giúp tôi nữa, tôi không muốn bị coi là người ngoài, dù sao thì người bình thường cũng không thể lý giải được chuyện này."
Anh ta gật gật đầu nói: "Cũng đúng, chính vì tôi muốn giúp cô giữ bí mật nên mới không giải thích với người ngoài."
Này...
Chuyện nàY Nghê cũng có vẻ hợp lý.
"Cô cứ yên tâm, người nhà tôi bên kia thì tối sẽ giải thích và xử lý để không ảnh hưởng tới cô nữa...
Tôi cũng biết thêm được nhiều chuyện từ anh trai của cô, chuyện này đối với cô rất không công bằng, thế nhưng tôi cũng bất lực, chỉ có thế dùng hết sức mình cung cấp cho cô chút lợi ích như vậy thôi."
Anh ta bình tĩnh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Tôi nghe đến chữ bất lực thì có chút không được tự nhiên, thế nhưng thấy được vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc thì trông cũng không giống như đang nói đùa cho nên tôi cũng không biết nên nói gì tiếp.
Tôi xấu hổ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ khung cửa sổ lớn của anh ta có thể quan sát được tất cả sự náo nhiệt ngoài kia, thế nhưng tôi lại cảm thấy có chút gì đó không được hài hòa.
Tòa nhà chọc trời ở bên cạnh, kiến trúc ở mặt trên có hai hình vuông, hẳn là thông tới căn phòng cao nhất.
"...Tiếu nhân thăm dò"
"Sao cơ?"
Lâm Thừa Dũng ngẩng đầu hỏi.
"Văn phòng của anh chưa từng mời đại sư tới xem sao?"
Tôi chỉ chỉ ở ngoài cửa sổ.
Anh ta khẽ cười một tiếng, đứng dậy đi tới bên cạnh tôi: "Cô chính là đại sư mà tôi tin tưởng nhất...
Xin cô chỉ điểm cho tôi một chút đi, Mộ đại sư."
Tôi chỉ chỉ tầng cao nhất ở phía đối diện: "Nơi đó có kẻ tiểu nhân đang thăm dò sát, đây chính là một loại sát trong phong thủy, các tòa nhà cao tầng rất sẽ phạm phải loại sát này, chính là hiện tại rất nhiều người thích mua nhà cao tầng để kinh doanh, cũng không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh cho nên thường xuyên bị loại tà khí này xâm nhập."
"Tiểu nhân thăm dò? Tên này khiến tôi cảm thấy có chút không vui."
"Đương nhiên rồi, anh xem mái nhà kia có kiến trúc hình vuông, có cửa sổ và cửa ra vào đối diện với anh.
Có phải trông giống như một người đang nấp đằng sau, chỉ lộ ra đôi mắt để nhìn trộm anh không?".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT