“Tiên sinh? Viên?”

Nghe thấy vậy, tròng mắt Tiêu Quốc Phổ như muốn rớt ra ngoài.

Chẳng phải đấy chính là người trắn áp cả tỉnh Giang nam trong truyền thuyết đó sao?

Tiên sinh Viên Sơn Hà!

Đại lão đứng đầu tỉnh Giang Nam Ngay cả như Lý nhị gia gặp cũng chỉ dám đứng sang 1 bên.

“A, không phải tiên sinh đã lui về ở ẩn 30 năm rồi sao?”

Tiêu Quốc Phỏ hỏi.

Viên Phật cười nói: “Nhờ ơn tập đoàn Vân Đình, cha nuôi ta đã xuất quan.”

“Cái gì? tiên sinh xuất quan?”

Tiêu Quốc Phổ kinh hãi muốn rớt cả tròng mắt.

“Đúng vậy, cha ta có nói, tập đoàn Vân Đình không cần phải tồn tại nữa!”

Nói xong, Viên Phật đi tới bàn ăn, ngồi xuống, hắn cười nói: “Đồ ăn không tồi, mang bát đũa lại đây cho ta!”

Bá đạo kiêu căng.

Một gã đàn em của Tiêu gia là Tiêu Chính Phi cười nói: “Còn không đứng lên! Ngươi định làm gì?Dám ở Tiêu gia giễu võ giương oai, chết lúc nào không biết!”

Tiêu gia gần đây phát triển rất tốt, quả thật là một tay che trời.

Cho nên bọn họ không để kẻ nào vào mắt.

Huống chỉ là kẻ đến Tiêu gia khiêu khích như thế này.

Tiêu Quốc Phổ muốn nhắc cũng đã muộn, Đám đàn em nào biết được tiên sinh là ai đâu.

Viên Phật không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Phi.

“Thế nào? Ngươi còn muốn đánh ta sao?”

Tiêu Chính Phi phẫn nộ.

“Phanh!”

Ngay sau đó, La Hán ra tay, một quyền đánh vào trên đầu Tiêu Chính Phi.

“Phóc!”

Tiêu Chính Phi bay ra hơn mười thước, quỳ trên mặt đắt, từ trong mắt, mũi, miệng, lỗ tai máu tươi tuôn ra.

Đã chết!

Người chết không thể chết thêm lần nữa!

La Hán một quyền đánh ra, đánh cho người ta thất khiếu đều đổ máu.

Yên lặng!

Toàn trường một mảnh yên lặng!

“Các ngươi là người nào? Dám giết chết con ta, đáng chết!”

Cha của Tiêu Chính Phi, Tiêu Kiếm Lượng điên rồi.

Ở trên địa bàn của nhà họ Tiêu tuyệt đối không cho phép sự việc như vậy xảy ra.

Tiêu Kiếm Lượng cùng vợ là Trương Tuyết Anh cùng nhau lao ra.

“Oanh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play