Theo cô, nên dạy cho Diệp Lâm Quân một bài học.

Ai bảo anh cứng đầu như vây.

Diệp Lâm Quân dẫn đám người Khương Tử Hào đến một vùng núi sâu gân thành Vô Song.

Nó nằm gần cấm địa của Thành Vô Sơn, cũng là nơi chôn cất lão thành chủ vã những người khác.

Diệp Lâm Quân đánh giá hoàn cảnh, cười nói: “Diệp Lâm Quân, nơi này đủ vắng vẻ đấy, đoán chừng anh có chết cũng không ai có thể phát hiện ” “Ha ha ha..

” Mấy người khác cười theo.

Bọn họ đã bàn luận cách đối phó với Diệp Lâm Quân.

Giết? Hay là đánh cho anh tàn phế.

Ra bên ngoài, bọn họ liền có thể làm gì thì làm.

Cho dù có kết quả gì, thành chủ biết, nhiều lắm cũng chỉ mắng bọn họ vài câu, không có thực sự trừng phạt.

Dù sao bé Quân quan trọng chứ không phải là Diệp Lâm Quân.

Nói không chừng thành chủ và những người khác cũng ghét Diệp Lâm Quân, muốn diệt trừ, chỉ là ngại mặt bé Quân.

Vài người quay đầu lại, nhìn chăm chằm vào Diệp Lâm Quân như thể họ đang nhìn con mồi của mình.

“Tôi sẽ cho các người một cơ hội nữa, chỉ cần các người nhận lỗi và xin lỗi, tôi sẽ tha cho mấy người!”

Diệp Lâm Quân quay lại và nhìn đám người.

Mọi người nhìn nhau.

Giống như nghe một trò đùa.

Diệp Lâm Quân vẫn không hiểu tình hình hiện tại sao?

Người gặp nguy hiểm chính là anh chứ không phải bọn họ.

Ai cũng nhao nhao cười nói: “Anh không phải nói tự gánh lấy hậu quả sao? Chúng tôi ngược lại muốn xem hậu quả là gì?”

Mọi người nhìn Diệp Lâm Quân như một kẻ ngốc.

Họ thực sự không thể tưởng tượng được một người bình thường có thể mang đến cho họ những hậu quả gì?

Hơn nữa, bốn người họ đều là cường giả cấp chí tôn.

Khương Tử Hào còn là cường giả cấp chí tôn tầng thứ ba…

Diệp Lâm Quân lấy gì đòi dạy dỗ cậu ta?

“Được rồi, đây là các người tự tìm!”

Diệp Lâm Quân đã lần lượt cho bọn họ cơ hội.

Họ không trân trọng.

“Đến đi, anh muốn đánh tôi sao? Đến đánh đi, chỗ này nhiều máu này!”

Đồ đệ thứ tư của Phó Phong Thu, Vu Đình Hạo còn cố ý giơ mặt mình ra.

Cậu ta là cường giả cấp chí tôn, cơ thể cứng rắn như sắt thép, đạn bắn đều không thủng.

Một đấm của người bình thường sẽ chỉ làm tổn thương chính người đó thôi.

Rầm!

Nhưng một giây sau, một tiếng nổ vang lên.

Một luồng lực có thể lật tung núi Thái Sơn đè xuống.

Ẩm!

Vu Đình Hạo bị giáng một đòn nặng nề, bay ra ngoài.

Bầu không khí lập tức lặng ngắt như tờ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play