“Anh điên rồi à?”

Lý Từ Nhiệm biết tình Diệp Lâm Quân, biết anh muốn tới gây sự.

Nhưng Diệp Lâm Quân vẫn nhanh một bước, tìm được đám người Khương Tử Hào.

Mấy người đều ngừng tay, nhìn qua.

“Còn nhớ rõ tôi nói gì với các người không?”

Diệp Lâm Quân hỏi.

“Lời gì? Chúng tôi chẳng nhớ”

Mấy người Khương Tử Hào cười.

Đúng là bọn họ đã quên rồi.

Vốn không có coi lời cảnh cáo của Diệp Lâm Quân ra gì.

“Tôi nói rồi, cho các người một tuần lễ để nhận sai và sửa chữa, bây giờ kỳ hạn đã tới”

Diệp Lâm Quân nhắc nhở.

Khương Tử Hào võ ót một cái, cười to nói: “Đúng đúng đúng, nhớ ra rồi, nếu như chúng tôi không nhận sai, thì phải tự gánh lấy hậu quả đúng không?”

“Ha ha ha…

Mấy người nhìn về phía Diệp Lâm Quân, cười khiêu khích: “Rốt cuộc là hậu quả gì nào?Chúng tôi thật muốn nhìn xem!”

“Các người đi theo tôi thì biết!”

Diệp Lâm Quân quay người rời đi.

“Ha ha ha, được, đúng hợp ý tôi!”

Mấy người lập tức đuổi theo.

Nếu như ở thành Võ Sóng, bọn họ không dám ra tay.

Nhưng rời thành Vô Song, bọn họ có làm gì Diệp Lâm Quân cũng không sao cả.

Vốn đĩ, họ vẫn đang cố gắng tìm lý do để dẫn Diệp Lâm Quân đến một chỗ hẻo lánh và dạy cho anh một bài học.

Kết quả anh tự mình dâng đến cửa.

Những nụ cười điên cuồng xuất hiện trên khuôn mặt của đám người.

Trên đời lại có một kẻ ngốc như vậy! Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên chạy đến, cổ gắng khuyên can họ.

“Đây là chuyện giữa chúng ta, hai người đừng xen vào!” “Hơn nữa, là anh ta tìm chúng tôi, còn khiêu khích chúng tôi” Khương Tử Hào liếc mắt nhìn Lý Từ Nhiệm.

“Cái này nên làm như thế nào mới tốt?” “Chúng ta đi tìm thành chủ đi?” Lý Từ Nhiệm bước nhanh đi, vẻ mặt sốt ruột.

“Đừng lo lắng, không sao đâu! Dù nói thể nào thì Diệp Lâm Quân cũng là ba của bé Quân.

Đám người Khương Tử Hào đó có chừng mực, không đám làm gì Diệp Lâm Quân đâu!” Có người khuyên.

Chí Nam Yên gật đầu: “Cũng đúng, ngay cả thành chủ cũng không làm gì được, huống chỉ là mấy người này.

Chị dâu, chị vẫn đừng nên xen vào, rât đễ làm cho mọi chuyện trỏ nên tôi tệ hơn.” Bên cạnh thậm chí còn nói: “Đúng, đúng, đúng, còn chưa nói tới chuyện này là do Diệp Lâm Quân cố tình gây sự! Rõ ràng là anh ta tiết lộ tin tức cho Hắc Thần Giáo, còn đổ cho bọn họ.

Tôi cảm thấy dạy cho một bài học cũng tốt.” Lý Từ Nhiệm căn môi, thở phì phò nói: “Diệp Lâm Quân, anh trước giờ không hê nghe em! Vấn đề này nên sớm kết thúc rồi, anh còn dây dưa, gây ra hậu quả gì thì tự đi mà gánh chịu!” Biết Diệp Lâm Quân nhiều lắm cũng chỉ bị dạy dỗ một trận, Lý Từ Nhiệm cũng miễn cưỡng yên lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play