“Tốt, tôi ủng hộ anh! Anh-cũng biết, tôi sắp đi thủ đô rồi! Đến lúc đó chờ anh đến nhà họ Tân khai đao! Chúng ta sẽ khuấy động thủ đô long trời lở đất!”
Diệp Quân Lâm võ nhẹ vai Tây Phương.
“Anh cả, có anh đứng đẳng sau, em không thấy sợ gì nữa! Trận chiến này không chỉ minh chứng cho em, mà còn là minh chứng cho người Côn Luân chúng tai”
Đôi mắt Tây Phương rực lửa.
Anh ta đã không chờ được nữa rồi.
Diệp Quân Lâm cùng anh em nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ở cổng khu biệt thự, bọn người Khương Di Quân chờ đến nóng nảy.
Nửa giờ không thấy ai.
Một giờ không thấy ai.
Ba giờ sau cũng không thấy người nào.
Nếu không phải Khương Di Quân không ngăn lại, thì Lăng Thiên Long đã sớm tiến vào lật ngược biệt thự lên rồi.
“Ăn một bữa cơm tốn ba bốn giờ, hắn ta đây là cố ý”
Tất cả mọi người đều trong trạng thái tức giận.
“Di Quân, chờ tí nữa huỷ hôn rồi, tôi nhất định tính sổ với Diệp Quân Lâm! Hắn ta không quỳ lạy mười cái, tôi không để yên đâu!”
Lăng Thiên Long cáu giận quát.
Rốt cuộc nửa giờ sau Diệp Quân Lâm mới tới.
“Thật ngại quá, để các vị đợi lâu rồi!”
Diệp Quân Lâm cười nói.
“Thật sự là có lỗi, tôi quên mất mấy người đang chờ tôi!”
Diệp Quân Lâm vẻ mặt áy náy, phóng khoáng đi đến.
“Ầmf”
Nghe Diệp Quân Lâm nói như vậy, mọi người như thùng thuốc súng phát nổ.
Vậy mà anh lại quên? Gần bốn giò rồi đó! Bọn họ trọn trừng mắt lên nhìn một lúc lâu.
Chủ yếu chính là thân phận của họ.
Là công tử, tiểu thư hai nhà hoàng tộc cùng năm vương tộc lớn ở thủ đô đó.
Nhìn thấy Diệp Quân Lâm, trong mắt Lăng Thiên Long bùng cháy lửa giận.
“Để bọn tao chờ gần bốn giò, đưa ra lời giải thích hợp lý đi!”
Lăng Thiên Long gầm lên nói.
Vốn anh ta đã không phải người kiên nhẫn, giờ lại phải đợi những bốn giò, quả là một sự giày VÒ.
Ý nghĩ muốn giết Diệp Quân Lâm cũng có luôn rồi.
Khương Di Quân níu Lăng Thiên Long lại, ý bảo anh ta chớ làm bậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT