Cuộc gọi kết thúc, đồng hồ trên màn hình điện thoại đã hiển thị hơn một giờ chiều.
Loanh quanh ở nhà họ Tô, rồi tới bệnh viện, từ sáng tới giờ cô cũng quên mất là mình chưa ăn gì.
Lững thững đi ra cổng bệnh viện, ghé vào quầy hàng tạp hóa nho nhỏ mua một cái bánh mì đóng gói ăn tạm trong lúc chờ taxi.
Việc cô cần làm lúc này chỉ là dằn cơn đói xuống, vì đã quá bữa, cô cũng chẳng muốn ăn uống gì nữa.
Rất nhanh, chưa đến năm phút sau một chiếc xe taxi đã dừng lại trước mặt cô, nhìn chiếc xe rồi lại nhìn cái bánh mì còn đang cầm trên tay chưa mở gói, cô thở dài nhét tạm bánh mì vào túi xách, để về nhà rồi ăn vậy.
“Bác tài không cần đi nhanh đâu ạ, cháu hơi mệt, đi cẩn thận một chút.”
Tài xế gật đầu, vững vàng điều khiển xe hòa vào dòng xe cộ, đưa cô bình an vô sự về tới nhà.
Lững thững lê từng bước chân vào trong căn biệt thự rộng lớn mà trống rỗng, cảm giác mệt mỏi cả thể xác lẫn tâm hồn lần nữa quay lại.
Cô tùy ý ném túi xách xuống tủ đầu giường, qua loa rửa mặt thay đồ rồi lên giường nằm nghỉ, cũng quên luôn chuyện ăn uống.
Một giấc này ngủ đến hơn năm giờ chiều, cô mới mở đôi mắt nhập nhèm ra, ngồi thừ trên giường nghịch điện thoại.
“Hôm nay không biết anh ta có về ăn cơm không, thôi cứ dậy nấu vậy.
Dù sao bác Hoa cũng không ở đây, mình cũng phải tự nấu cho mình nữa.”
Vì không biết người có trở về ăn cơm không, cô cũng chỉ làm một vài món đơn giản dễ ăn.
Sườn xào chua ngọt, canh hoa thiên lý, thêm một đĩa trứng xào cà chua, và cơm trắng nữa, là đủ cho hai người ăn rồi.
Nếu hắn không về, cô cũng có thể để phần còn thừa vào tủ lạnh, trưa mai xào lại rồi ăn.
Vừa bước chân vào cửa nhà, hắn đã ngửi thấy mùi thức ăn nhàn nhạt tỏa ra từ phòng bếp, nhưng lại nghĩ là bác Hoa đang làm việc, nên cũng chỉ hành động giống như mọi ngày, cởi giày rửa mặt thay đồ rồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Không thấy cô ở trong phòng ngủ, trong lòng hắn hơi nảy sinh một chút nghi hoặc.
“Cô gái ngu ngốc này lại chạy đi đâu rồi.”
Thấp giọng nói ra thành tiếng rồi lại tự mình bật cười, hắn vừa đi xuống cầu thang vừa bấm điện thoại gọi cho cô.
Trong một góc nào đó của căn nhà vang lên tiếng chuông điện thoại, là phía nhà bếp.
Cô không nghe máy.
Hắn đi vào nhà bếp, đúng lúc thấy người cần tìm đang quay lại cầm điện thoại lên.
Dáng vẻ của cô lúc này giống như một bà nội trợ thực thụ, mặc đồ ở nhà, chân đi dép lê, đeo tạp dề hoa, tóc túm gọn lại buộc sau gáy, trên tay còn đang cầm một đôi đũa.
Trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ “Ông Xã”, và “ông xã” này của cô, lại cùng lúc xuất hiện trong tầm mắt.
“Anh đã về rồi còn gọi điện làm gì nữa?”
Thấp giọng oán giận một câu, cô khiến hắn có một loại ảo giác tốt đẹp, là người vợ hiền của hắn đang chờ hắn trở về cùng ăn cơm.
Không đợi hắn trả lời, cô đẩy đẩy người vừa tiến đến gần mình.
“Đợi một chút, vài phút nữa là có thể ăn rồi.
Anh đi rửa tay trước đi.”
Nói rồi quay lại với việc đang làm dở, nhìn cô nhanh nhẹn dùng đũa xào xáo đồ ăn trong chảo, hắn sâu sắc cảm thấy ở đây đúng là không có việc của mình, liền đi rửa tay và ngồi xuống ghế ngoan ngoãn chờ vợ làm xong.
“Hôm nay có món gì vậy?”
Hắn nhìn rõ rồi còn cố hỏi, lời vừa ra khỏi miệng đã thấy cách bắt chuyện của mình thật sự vô cùng ngu ngốc.
Cô cũng không nói gì, đặt đĩa trứng xào cà chua ngay trước mặt hắn, rồi xới hai bát cơm trắng.
Hạt cơm thơm dẻo, trứng xào cà chua đỏ vàng đẹp mắt, sườn xào chua ngọt thơm ngon, thêm một bát canh thanh mát.
Chỉ là những món gia đình đơn giản, nhưng lại ấm vào tận trong lòng.
“Em ăn đi, ăn nhiều một chút, đừng để ý đến tôi.
Mất công nấu nướng thì phải tôn trọng công sức của mình.”
Hắn rất tự nhiên thể hiện sự quan tâm, gắp cho cô một miếng sườn.
Ngẩng đầu nhìn hắn, cô mỉm cười:
“Đồ ăn có hợp khẩu vị không?”
Tất nhiên là hắn ngay lập tức gật đầu lia lịa, không một chút chần chứ.
Đến giờ vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc lâng lâng vui sướng, nào có đạo lý nói không ngon.
Vả lại, đồ ăn cô nấu thật sự hợp khẩu vị của hắn.
“Ngon lắm, em vất vả rồi.”
Ăn xong, hắn xung phong đứng dậy rửa bát, trong ánh mắt đầy nghi ngờ của cô rửa sạch sẽ chồng bát đĩa, rồi lôi kéo cô đi ra phòng khách cùng xem tivi.
Hai người giống như vô số cặp vợ chồng bình thường khác, dành thời gian một buổi tối để giao lưu tình cảm.
Một đêm trôi qua bình thản mà ấm áp.
Sáng hôm sau khi cô tỉnh giấc, ảo não phát hiện hắn lại lần nữa ra ngoài từ sớm.
Người càng ở vị trí cao càng có ít thời gian và không gian riêng tư, như hắn của hiện tại hầu như ngày nào cũng trở về nhà đã là khó có được rồi.
Đột nhiên điện thoại bên cạnh gối đầu rung từng hồi, tiếng chuông quen thuộc vang lên.
Cô không chút chậm trễ nghe máy.
“Alo, ông nội ạ.”
Người gọi đến nhà ông nội của Hoàng.
Mấy hôm trước hai người có gửi bé mèo con tên Kem ở nhà cũ cho ông nội chăm sóc, cuộc điện thoại này không ngoài dự đoán thì có liên quan tới bé con nghịch ngợm đó.
“Cháu dâu à, cháu nói hôm nay đến đón Kem đúng không? Tầm mấy giờ cháu tới để ông dặn dò mở cổng.”
Cô cười cười đáp lời ông:
“Cháu sẽ đến ngay ạ.”
Nói thêm vài câu với ông rồi cúp máy, cô thay đồ, xách túi đi ra cửa.
May mà vẫy được một chiếc taxi vừa trả khách, nghĩ tới bé mèo con mấy ngày không gặp, cô chỉ hận không thế có phép thuật “dịch chuyển tức thời” để tới đó trong nháy mắt.
Đến nhà cũ của nhà họ Lục, nhìn quanh không thấy Kem đâu, cô mới hỏi ông:
“Kem đâu rồi ạ?”
Lúc này ông mới sực nhớ ra sáng giờ không thấy mèo con đen tuyền quấn quanh chân mình kêu meo meo nữa, liền gọi quản gia đến hỏi.
Quản gia chưa kịp nói gì, đã có một người hốt hoảng chạy vào.
“Không xong rồi ông chủ, bé Kem xảy ra chuyện.
Người làm vườn vừa phát hiện nó nhảy lên cây, nói thế nào cũng không chịu xuống.”
Một nhúm lông đen nho nhỏ đang nằm trên cành cây, mấy người đứng ở phía dưới nhìn lên, nhúm lông đen lại chỉ nhìn xuống đất bằng đôi mắt cảnh giác.
“Ông, nhà mình có thang không ạ?”
Ông gật đầu, bảo người làm đi tìm thang.
Không phải họ chưa nghĩ tới chuyện lấy thang ôm mèo xuống, nhưng ở đây không có ai đủ thân cận với bé mèo, đến gần gốc cây đã thấy lông chú ta dựng đứng, cổ họng phát ra tiếng grừ grừ khó chịu.
Vài phút sau đã có một người mang thang đến dựng dưới gốc cây, cô quyết định tự mình trèo lên bế bé Kem xuống.
Nhưng mọi chuyện lại diễn biến theo hướng mà mọi người chưa từng ngờ đến.
“Meo… meo… Kem ngoan ra đây nào…”
Cô là người trực tiếp chăm lo cho bé mèo con, đáng ra phải thân cận nhất với nó.
Nhưng khi trèo lên thang rồi, đến gần bé con, cô mới phát hiện bé con hôm nay không hề nể mặt ai cả, giống như chịu một kích thích nào đó.
“Nào… bé con ngoan… ra đây nào… Kem…”
Cô đưa tay ra phía trước, luôn miệng dỗ dành Kem như dỗ dành một đứa trẻ con.
Thấy bé con có vẻ dịu lại, không còn muốn công kích tất cả những thứ đến gần nữa, cô mới nhẹ nhàng vuốt lông bé con.
Người đã trèo lên tận bậc thang cao nhất, chiếc thang khe khẽ lung lay một chút, khiến cô hơi nghiêng người.
Gần như ngay lập tức, cô cảm thấy chiếc thang ổn định hơn, như có một lực cố định nó lại.
Nhìn xuống dưới, thấy cậu em chồng đã lâu không gặp vừa từ đâu đó xuất hiện, đang giúp mình giữ thang.
“Cảm ơn cậu.”
Cô gật đầu cười với cậu ta, nói cảm ơn.
Cậu ta không ngẩng mặt lên, tùy tiện trả lời:
“Cảm ơn cái gì, mau bế mèo của chị xuống đi.
Còn khách khí với tôi là lần sau tôi không giúp chị nữa đâu đấy.”
Đâu phải ai cũng đủ sức nặng để cậu ta cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực hết lần này đến lần khác, tính tình cậu ta như vậy, cô coi như là người đầu tiên mà cậu ta thật lòng muốn đối xử tốt.
Khó khăn lắm mới có thể dỗ cho bé mèo con bớt xù lông, cô cẩn thận đón lấy móng vuốt đang vươn ra, ôm bé con vào lòng.
“Chị đi xuống phải cẩn thận đấy.
Đi chậm thôi, đừng vội vàng, ôm kĩ bé mèo là được.”
Hồi nãy trèo lên thang chỉ một lòng muốn tiếp cận bé mèo con, giờ đã ôm mèo trong tay rồi, nhìn xuống dưới chân để dò dẫm tiếp cận mặt đất mới thấy hơi chóng mặt.
Huy đang giữ chắc thang, nhìn cô bằng ánh mắt cổ vũ.
Cô gật đầu cười với cậu ta, một tay ôm chặt mèo con, một tay bám vào thang, chân cũng từ từ bước xuống những bước đầu tiên.
“Ối, cẩn thận!”
Người đang giữ thang cho cô không kìm được kêu lên.
Cậu ta lo lắng nhìn cô, nhưng có lo lắng, sốt ruột hơn nữa cũng không làm được gì, đành phải nhìn cô tự mình xoay sở.
Quay ngược lại thời gian trước khi cậu ta kêu lên một tiếng đó.
Cô đang ôm bé mèo trong tay, dồn sự chú ý vào cảm giác của lòng bàn chân, để tìm đường đi xuống.
Đột nhiên, bé mèo đang nằm im trong lòng cô lại nhảy dựng dậy, như gặp kẻ thù trực tiếp tấn công, cào vào tay người đang bế mình.
Tình trạng bất ngờ xảy ra khiến mọi người đều không kịp trở tay.
Cô bị móng vuốt sắc nhọn cào xước xát cánh tay, theo phản xạ tự nhiên vội vàng buông bàn tay đang nắm chặt thang ra để giữ chặt mèo con trong lòng, tránh cho mèo lao ra ngoài.
Nhưng hành động theo phản xạ tự nhiên này cũng khiến bước chân của cô bị trượt, suýt nữa ngã xuống, làm người bên dưới tái mặt.
Ngả người về phía trước, cố gắng ổn định lại thân thể, may mắn là chân cô đã đạp trúng thanh ngang của thang, nên chỉ hơi nghiêng ngả chứ không ngã.
Mèo con hình như cũng có linh tính, biết là mình vừa suýt gây ra họa lớn, nên lại lần nữa ngoan ngoãn nằm im trong vòng ôm của cô, bình an xuống dưới đất.
“May quá.
Bé con này thật không khiến người ta bớt lo chút nào.”
Huy thấy một người một mèo an toàn tiếp đất thì thở phào nhẹ nhõm, đưa tay chọc chọc đầu mèo của Kem, giả vờ trách mắng.
Không ngờ bé mèo trong vòng tay cô thì có vẻ ngoan ngoãn, thấy có người lạ chọc chọc lại lập tức vươn móng vuốt, suýt nữa cào trúng tay cậu ta.
“A, mèo của chị cũng dữ thật đấy.
Không nên đặt tên là Kem, đặt là Hổ Con đi, hợp lý hơn nhiều.
Kem trắng trắng mềm mềm lại ngọt ngào, chứ đâu có như này.”
Cô biết cậu ta đang muốn chọc cho mình bớt lo lắng, liền tặng lại cậu ta một cái lườm.
“Mèo nhà tôi là Kem tinh than tre, không được à? Vẫn vừa mềm vừa ngọt.”
Huy nhún vai, không nói gì thêm, chỉ giả vờ lơ đãng liếc ngang liếc dọc, rồi tầm mắt đọng lại trên cánh tay của cô bị vuốt mèo cào xước..