Tâm liếc nhìn phản ứng của mẹ cô, đúng lúc bà cũng đang nhìn cô, hai mẹ con không ai bảo ai đều lựa chọn đứng nép sau cánh cửa không lên tiếng, xem hai người bên trong đang nói về chuyện gì.
Ông Triết bố cô đang là bệnh nhân, đáng ra phải giữ tâm tình thoải mái.
Đó là điều mà ai cũng biết.
Nhưng vào lúc này chú hai lại tới tranh cãi với ông, nhất định là đã có hoặc sắp có chuyện gì đó xảy ra, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cả nhà họ Tô.
“Chú đừng nói gì nữa.
Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến chuyện làm ăn của nhà họ Tô, dù thế nào tôi cũng không đồng ý.”
Xem ra là chuyện làm ăn đang gặp vấn đề.
Trong thời gian này tập đoàn nhà họ Tô do chú hai cô tạm thời làm chủ, cô vẫn chưa nghĩ ra việc gì có thể khiến chú hai phải đến đây bàn bạc, mà thái độ của bố cô lại kiên quyết như vậy.
“Anh Triết, tôi cũng không có cách nào khác.
Chúng ta đều biết nhà họ Tô của hiện tại đã không còn được như xưa, thời buổi kinh tế khó khăn như vậy, đây đã là phương án tối ưu rồi.
Vấn đề là điều kiện bên đó đưa ra…”
Chú hai có vẻ đang rất lưỡng lự không biết có nên đồng ý điều kiện hay không, còn bố cô lại tỏ vẻ tuyệt đối không nhân nhượng.
“Thôi, chú cứ về đi.
Chuyện này tôi nhất quyết phản đối đến cùng.
Tốt xấu gì tôi cũng là người đứng đầu nhà họ Tô thế hệ này, chuyện khác chú có thể quyết nhưng chuyện này phải nghe tôi.”
Hai người ngoài cửa liếc nhìn nhau đầy thắc mắc, cả hai mẹ con đều không nghĩ được chuyện gì đang xảy ra khiến tình hình căng thẳng đến như vậy.
Ngay sau đó, lời tiếp theo của chú hai cô đã giải đáp nghi hoặc của hai người.
“Vẫn biết là vậy.
Nếu chỉ nói riêng việc cho con bé Tâm nhậm chức CEO thì không vấn đề gì, treo một chức danh hữu danh vô thực cũng được, nhưng để nó điều hành tập đoàn thì đừng nói tới anh, các cổ đông khác cũng sẽ phản đối.
Có điều với tình hình hiện tại… số vốn mà bên nhà họ Lục có thể rót vào cho chúng ta… thật sự quá hấp dẫn…”.
Ngôn Tình Hay
Bố cô thở dài, ngắt lời chú hai:
“Không được, nhất định không được.
Vả lại, chú có chắc chắn chú đồng ý với người ta thì bên đó thật sự sẽ rót vốn vào không?”
Lần này chú hai lại vô cùng khẳng định gật đầu:
“Là người thừa kế nhà họ Lục, Lục Huy Hoàng trực tiếp liên hệ với tôi.
Cậu ta là người nắm trong tay phần lớn sản nghiệp của nhà họ Lục.
Nếu không phải cậu ta, tôi cũng không tin tưởng được.”
Thái độ của bố cô vẫn cương quyết như cũ, nói gì thì nói, điều kiện mà Hoàng đưa ra quá hoang đường.
“Thôi, chúng ta còn chưa đến mức đó…”
Nghe được tên mình từ miệng chú hai, cô như lọt vào sương mù.
Trước giờ cô chưa từng liên quan chút nào đến chuyện làm ăn của dòng họ, phần vì cô vốn không được coi trọng, phần vì đó cũng không phải mong muốn của cô.
Nên khi đột ngột nghe thấy tên mình được nhắc đến trong cuộc tranh cãi, cô hơi sửng sốt, sau đó chú hai nhắc tới Hoàng thì cô đã hiểu.
Đây là ý đồ của hắn, hắn muốn bảo vệ cô, cho cô một chỗ đứng vững chắc trong dòng họ.
Có lẽ hắn cũng chưa nghĩ tới, hành động này có thể gây rắc rối cho cô.
“Chuyện này là như thế nào?”
Tin tức đến quá đột nhiên khiến bà Vân mẹ cô quên mất hai người là đang nghe lén, trực tiếp quay sang hỏi cô.
Chắc hẳn bà đang nghĩ cô dùng thủ đoạn gì để người thừa kế chính quy nhà họ Lục ra mặt nâng đỡ như vậy.
Tiếng tranh cãi trong phòng bệnh im bặt, hiển nhiên cả hai người đàn ông nhà họ Tô đều đã biết bên ngoài có người.
Ông Triết bố cô lên tiếng:
“Đã đến rồi thì vào đi.”
Cô thở dài, đi vào trong.
Mẹ cô thấy thế cũng theo vào ngay sau đó.
“Bố, chú hai.”
Cô gật đầu chào hai người trong phòng, cả bố cô và chú hai đều sa sầm nét mặt khi thấy cô xuất hiện.
Điều này cô hiểu, trong khi tranh cãi nhắc tới một người rồi đột nhiên người đó xuất hiện trước mắt, ai cũng sẽ như vậy.
Huống hồ, cách họ nhắc đến cô, cũng bao hàm khá nhiều bất mãn.
Bố cô chưa kịp nói gì, chú hai đã lên tiếng trước.
“Chị dâu và Tâm đến đấy à? Đúng lúc quá, chú và bố cháu đang nói về chuyện của cháu đây.
Cháu gái giỏi thật, một thời gian ngắn đã mê hoặc cậu chủ nhà họ Lục đến thần hồn điên đảo rồi.
Cậu ta còn đang định rót vốn đầu tư cho tập đoàn nhà chúng ta để dọn đường cho cháu nắm quyền đấy.”
Không khó để nghe ra trong lời nói của ông ra cất giấu đinh ghim.
Ai nhìn thấy số tiền đầu tư lớn như vậy đến miệng mà không nuốt nổi cũng tức giận, nữa là người ham danh lợi như chú hai của cô.
Ông ta muốn nuốt, nhưng điều kiện đi kèm của Hoàng lại như là cục xương khiến ông ta nuốt không trôi món lợi trước mắt này.
“Chú hai đang nói gì, cháu không hiểu.
Chú có thể nói rõ ràng được không?”
Vừa lên tiếng, cô đã nhận được cái lườm sắc lẻm từ phía mẹ mình.
Trong tư tưởng của bà, không dưng mà con rể nổi tiếng lạnh lùng lại làm những việc như vậy vì con gái bà, nhất định là chủ ý của con gái, lấy danh nghĩa con rể để tự dát vàng lên mặt.
“Người có mắt đều thấy là do con, còn tỏ vẻ ngây thơ cho ai xem nữa? Nếu không phải con mở miệng, con rể cũng chẳng rảnh rỗi quan tâm đến cái ghế CEO của nhà chúng ta.
Hay là con ở trước mặt người nhà họ Lục kêu ca nhà mẹ đẻ bạc đãi con, nên giờ người ta mới muốn thay con lấy lại công bằng…”
Chưa rõ thực hư ra sao, cũng chưa rõ đầu đuôi câu chuyện, mẹ cô đã quy kết trách nhiệm, đổ hết mọi sai lầm lên đầu cô.
Cô quay sang nhìn người bố đang nằm trên giường bệnh, hi vọng ông sẽ nói được một câu công bằng.
Ít ra cũng để cô biết được cụ thể mọi việc là như thế nào.
Chỉ thấy bố cô mỏi mệt giơ bàn tay đã gầy đến mức nổi rõ mạch máu lên xua xua, nhìn về mấy người đang tranh cãi, lên tiếng:
“Đừng có nói gì nữa, đàn bà con gái biết gì về chuyện làm ăn đâu mà nói.
Còn mày, ai cho mày tới đây? Không nhớ tao từng nói gì à? Tao không có loại con gái như mày, trước thì cướp chồng của chị gái, sau thì cấu kết với người ngoài đâm sau lưng người nhà.
Mày đừng hòng mơ tưởng lấy được cái gì của nhà họ Tô, còn tao ở đây, mày sẽ không được như ý đâu.
Còn ở đây để xem trò cười của tao à? Cút!”
Thật không ngờ ông lại nói với cô như vậy.
Cô cũng là con gái của ông, trong người cũng chảy dòng máu của nhà họ Tô, nhưng đến người sinh ra cô còn từ chối chấp nhận có đứa con gái như vậy.
Bước chân ra khỏi phòng bệnh, cô thơ thẩn đi ra ngoài, trong đầu nghĩ ngợi mông lung.
Cô nghĩ, cuộc đời của mình là một chuỗi những sai lầm và thất bại, làm vợ cũng thất bại, làm con cũng thất bại.
Cô chẳng hiểu mình đã làm sai chuyện gì đề bao nhiêu thứ bỗng nhiên đổ ập xuống đầu.
Đúng lúc này, bên tai vang lên tiếng nhạc quen thuộc.
Hồi lâu sau cô mới sực tỉnh nhận ra, là điện thoại để trong túi xách đang đổ chuông.
Cuộc gọi đến từ người có tên là “Ông Xã” trong danh bạ.
“Em đang ở đâu? Buổi sáng nói với tôi là đến thăm nhà họ Tô một lát, sao giờ này vẫn chưa trở về?”
Cô thở dài một hơi, trả lời hắn:
“Tôi đến bệnh viện thăm bố.
Yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
Thông thường người ta nói “không có chuyện gì” thì nhất định là đã có chuyện xảy ra, lại còn là chuyện xấu.
Hắn nhạy cảm nhận ra trong giọng nói của cô có gì đó không đúng lắm.
“Ừm, tôi biết em và mẹ vợ không hợp mà thấy lần này đi lâu quá nên mới gọi điện hỏi thôi.
Bố em thế nào rồi?”
Hắn cũng biết cô và cả nhà họ Tô đều không hợp, không có hắn đồng hành, đối mặt với cả bố cả mẹ, hắn sợ cô sẽ bị họ bắt nạt.
Cô mím môi, suy nghĩ xem có nên hỏi thẳng hắn chuyện đầu tư cho nhà họ Tô hay không.
“Chắc là cũng tạm ổn, còn có sức lực mắng người.
À, tôi thấy chú hai nói anh định rót vốn đầu tư cho tập đoàn nhà họ Tô với điều kiện để tôi làm CEO, chuyện này…”
Chưa nói dứt lời hắn đã hiểu ý cô, tiếp lời:
“Chuyện này là thật.
Nhưng tôi cũng chỉ mới đặt vấn đề, còn cụ thể thế nào phải xem thành ý của nhà họ Tô, và suy tính của em nữa.
Tôi cũng không hi vọng em có thể làm nên chuyện gì ở đó, chỉ là nếu em có cổ phần trong tay, lại ngồi trên một chiếc ghế đủ quan trọng, thì sau này cho dù thế nào, ở đó cũng không có ai dám coi thường em nữa.”
Vẫn biết là hắn có ý tốt, nhưng chính tai nghe được hắn nói ra, lại là một cảm giác hoàn toàn khác.
Có điều bản thân cô thật sự không hề có hứng thú gì với danh lợi tiền bạc.
Một chiếc ghế như miếng thịt bị đàn hổ đói rình mò xâu xé như thế, cô cũng chẳng muốn ngồi vào.
“Cảm ơn anh nghĩ cho tôi, nhưng tôi… thật sự không muốn dính dáng vào chuyện làm ăn của tập đoàn.
Vả lại, bản thân tôi năng lực đến đâu tôi biết rõ, tôi muốn làm tốt công việc hiện tại hơn… Chuyện này cũng gây ảnh hưởng xấu đến anh nữa, không nên vì tôi mà làm như vậy.”
Ngay từ đầu hắn chỉ muốn bảo vệ cô, cho cô một đôi cánh cứng cáp để che mưa chắn gió, cũng chưa kịp hỏi ý kiến để biết cô đồng ý hay phản đối.
Thấy cô thật sự có vẻ không hứng thú với việc lên nắm quyền, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Nếu em không muốn thì thôi vậy, tôi sẽ để trợ lý của tôi ra mặt xử lý.”
Chính cô cũng ý thức được mình đang gây ra rắc rối cho hắn.
Chuyện làm ăn của cả một dòng họ chỉ vì vài câu nói của cô mà đổi tới đổi lui, có thể còn đi theo phương hướng hoàn toàn khác.
Nhưng cách hắn tôn trọng suy nghĩ của cô lại làm cho cô vô cùng cảm động.
Cô chưa từng thấy hắn dịu dàng và biết quan tâm đến người khác như thế trước đây..