Chẳng biết bao lâu rồi, hắn mới lần nữa được trông thấy nụ cười thật sự hạnh phúc và vui vẻ của cô.
Người ta thường nói, nụ cười có tác dụng chữa lành mọi vết thương, có lẽ cũng chỉ đến như vậy là cùng.
Bao nhiêu ngày tháng, bao nhiêu hiểu lầm, bao nhiêu xa cách, chưa bao giờ hắn thấy quyết định nhận nuôi Kem là đúng đắn như bây giờ.
Không có bé Kem, có lẽ bây giờ cô và hắn vẫn đang ngượng nghịu đứng mỗi người một góc trong căn nhà rộng lớn, hoặc tệ hơn là ai đi đường nấy, sống cùng một mái nhà nhưng chẳng chút liên quan.
Có thêm một bé mèo con, hai người mới có thể cùng ngồi xuống vây quanh bé, chụm đầu vào nhau người thay băng, người lẳng lặng ngắm nhìn.
“Đã có ai nói cô cười lên rất đẹp chưa? Nên cười nhiều hơn mới phải, lúc nào cũng không vui rất lãng phí nụ cười xinh đẹp của cô.”
Khi hắn nhận ra mình đang nói gì thì đã lỡ miệng nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng.
Cẩn thận hé mắt liếc nhìn cô, thấy cô không tỏ vẻ khó chịu mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Cô cố dằn lòng xuống, nhưng trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực, hai má đỏ bừng như phát sốt đã tiết lộ sự thật rằng cô bị lời khen bất thình lình của hắn kích thích không nhẹ.
Nhất là trong hoàn cảnh vừa bị rung động bởi hành động bảo vệ cô vừa rồi, lời khen của hắn lại càng gây sát thương mạnh hơn.
“Anh nói lung tung gì thế.”
Cúi thấp đầu xuống, cô giả vờ đang chơi với Kem, không dám ngẩng lên để hắn nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng ửng đỏ của mình.
Hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, lôi điện thoại ra định chụp lại ảnh bé mèo con.
Lơ đãng liếc nhìn ngày tháng hiển thị trên màn hình, hắn giật mình nhận ra đã sắp đến kỉ niệm hai năm ngày cưới của hai người.
Nhân lúc quan hệ giữa hai người có cải thiện, nên đưa cô đi đâu kỉ niệm ngày cưới để hâm nóng tình cảm nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, hắn thấy đến Paris là hợp lý hơn cả.
Thánh địa của tình yêu, đến đó, biết đâu hai người sẽ chịu ảnh hưởng bởi bầu không khí lãng mạn của cả thành phố, tình cảm lại có tiến triển gì đó ngoài mong đợi.
“Sắp kỉ niệm hai năm ngày cưới, cô muốn đi đâu? Đến Paris được chứ?”
Chủ đề này có vẻ bẻ lái hơi nhanh, nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Lần nữa bị hắn làm cho ngẩn ngơ, cô nhìn vào hắn, thấy khuôn mặt hắn tỉnh bơ, chẳng có vẻ gì là đắn đo suy nghĩ hay khó xử, giống như bàn bạc chuyện kỉ niệm ngày cưới với cô là chuyện gì đó hết sức bình thường.
“Cứ như vậy thôi không tốt sao? Tại sao phải đi nước ngoài kỉ niệm làm gì?”
Với tính chất cuộc hôn nhân của họ, đáng ra hắn phải không nhớ đến ngày kỉ niệm, chứ đừng nói đề nghị ra nước ngoài chơi như thế này.
Càng nghĩ cô càng thấy kì lạ, nhưng chưa nghĩ ra được lời giải thích nào hợp lý, đã nghe hắn giải thích nghi hoặc:
“Cuộc hôn nhân của chúng ta có bao nhiêu người nhìn chằm chằm cô biết không? Ít nhất là ông nội, kỉ niệm hai năm ngày cưới mà không có lấy một chuyến du lịch, cô nghĩ ông có nghi ngờ không? Có làm giả cũng phải làm giả cho giống thật một chút.
Vậy nhé, tôi quyết định rồi, cô cũng sắp xếp công việc ở đài phát thanh đi, chúng ta sẽ đến đó.”
Nghĩ kĩ thì lời hắn nói cũng có phần đúng.
Nếu kỉ niệm hai năm ngày cưới mà hai người không có động tĩnh gì, nhất định ông nội sẽ nghi ngờ.
Vậy thì công sức diễn kịch suốt bao lâu của hai người coi như đổ xuống sông xuống bể hết.
“Vậy được, lịch trình tùy anh quyết định.
Báo sớm với tôi một tiếng để xin nghỉ ở đài là được.”
Hắn thấy cô đồng ý đề nghị của mình thì rất vui vẻ, khóe miệng vô thức nhếch lên, hơi thở toàn thân cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Chơi với mèo một lúc, cô mới nghi hoặc nhìn vào hắn – người đã nói với cô là bận rộn nhiều việc.
“Không phải anh nói cần đến công ty xử lý công việc à? Sao giờ này vẫn còn ở nhà vậy?”
Hắn cầm điện thoại xem giờ, giật mình nhận ra mình đã tiêu tốn khá nhiều thời gian vào việc nói chuyện với cô và chơi với mèo, những việc trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến.
Nhưng hắn không hối hận, nếu để hắn lựa chọn giữa cô và công việc, nhất định bây giờ hắn sẽ ngay lập tức lựa chọn thu hẹp khoảng cách với cô, sau đó tăng ca làm việc cũng không sao cả.
“Tôi đi ngay bây giờ đây.”
Lưu luyến không muốn rời đi nhưng không có lựa chọn nào khác, hắn đứng dậy, đi ra ngoài.
Bây giờ, hắn đã hiểu tại sao hôn quân trong lịch sử lại không muốn vào triều sớm, có tình yêu, có người đẹp ở bên, làm gì có ai thiết tha chuyện công việc nữa.
Hắn vừa rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm.
Sự tồn tại của hắn khiến cô không tự chủ được có chút căng thẳng, lòng bàn tay rịn ra một chút mồ hôi, tim đập cũng nhanh hơn.
Hắn đi khỏi đây, tâm tình của cô mới bình tĩnh lại.
Trên đời không có bức tường nào hoàn toàn không lọt gió, tai vách mạch rừng, mấy lời này không sai.
Không biết dùng cách nào mà Yến – bạn thân của Dương, cũng là người thầm mến Hoàng, đã biết được chuyện hắn định đưa cô đi Paris kỉ niệm hai năm ngày cưới.
Vừa nhận được tin động trời, cô ta tức tốc chạy tới trại giam báo ngay cho bạn thân.
Coi như cô ta tự biết mình không có tư cách ngăn cản chuyện đó, nên báo cho người mà cô ta cho rằng có tư cách.
“Tớ nói với cậu chuyện này cậu đừng giận nhé.”
Cô ta cố tình tỏ vẻ rụt rè không nói thẳng ra, cũng chỉ muốn khơi gợi tâm tình của Dương, khiến chị ta càng thêm mong chờ câu chuyện, và càng thêm tức giận khi nghe xong thôi.
“Cậu nói đi.”
Dương thừa hiểu tính tình bạn thân của mình, chắc hẳn lại vừa nghe được chuyện gì liên quan đến Hoàng, mới vội vàng chạy tới đây cáo trạng.
Chị ta không mấy coi tin tức cô ta nghe được là quan trọng, những cũng chẳng ngại tùy tiện nghe một chút.
“Là thế này… tớ nghe nói… Hoàng chuẩn bị đưa con hồ ly tinh kia đi Paris kỉ niệm hai năm ngày cưới.
Họ chẳng coi cậu ra gì cả, cậu mới là nửa kia của anh ta, mà cậu đang chịu khổ trong này, anh ta lại sung sướng chơi bời với con hồ ly đó…”
Dương đã đánh giá quá thấp lực sát thương của chuyện mà bạn thân mang tới.
Đúng là sau vô số sự việc lông gà vỏ tỏi, cuối cùng bạn thân chị ta cũng nghe được một tin tức quan trọng.
“Nếu không phải vì lo cho cậu, tớ đã chẳng để ý đến chuyện đó làm gì.
Nhưng tớ không chịu được khi cậu bị bọn họ đối xử như vậy.”
Dương gật đầu đồng ý với bạn thân.
Hơn ai hết, chị ta biết một chuyến kỉ niệm như vậy có ý nghĩa thế nào.
Hoàng là người thừa kế của nhà họ Lục, nói là bận trăm công nghìn việc cũng không quá, nhưng hắn lại tình nguyện dẹp công việc sang một bên, bỏ thời gian ra để đưa cô đi kỉ niệm ngày cưới.
Nói là để che tai mắt thiên hạ, chỉ có kẻ ngu mới đủ ngây thơ để tin tưởng.
Không, chị ta cần phải tìm mọi cách để ngăn cản, không thể để chuyện đó xảy ra được.
Một khi tình cảm của hai người họ trở nên tốt đẹp, tương lai u ám của chị ta sẽ bắt đầu.
“Cảm ơn cậu vì thông tin này, tớ sẽ tự có cách xử lý.”
Phun ra hết “tin tức tuyệt mật”, Yến vội vàng rời đi như cách mà cô ta đến trại giam vậy.
Đùa hả, đã nói xong hết chuyện cần nói, còn ngồi trong đó để tâm sự với nhau, trao đổi tình cảm hay gì.
Còn việc làm gì để ngăn cản, như thế nào, nhờ ai, Dương sẽ tự mình lo, so với cô ta, Dương lại càng lo lắng hơn nhiều.
Thực tế chứng minh, trong những trường hợp như thế này, trí thông minh có hạn của cô ta vẫn dùng được.
Ngay sau khi tiễn bạn thân rời đi, Dương đã ngay lập tức gọi điện cho “đồng minh” để thương lượng đối sách.
Đồng minh này, không ai khác, là Huy, em cùng cha khác mẹ của Hoàng.
“Tôi cần sự giúp đỡ của cậu.”
Giọng điệu của Huy có vẻ hơi tùy ý.
“Chị gái à, chị cần giúp gì thì nói nhanh lên.
Tôi ghét nhất cái kiểu rề rà không chịu nói rõ của chị đấy.
Muốn gì phải nói ra, tôi mới xem xét được.”
Bị cậu ta nói vậy, nếu là trước kia chị ta đã nổi khùng lên rồi.
Nhưng đang có việc nhờ người ta giúp đỡ, không thể không nhịn được.
Nếu bây giờ lại giở cái tính tình khó ưa ra, cậu ta trở mặt không giúp nữa thì chị ta chẳng biết làm thế nào để ngăn cản hai người kia đến với nhau.
“Là thế này, tôi nghe nói anh Hoàng định đưa Tâm đi Paris kỉ niệm hai năm ngày cưới.”
Vừa nói xong, đầu dây bên kia, Huy phì cười.
Cậu ta đang nghĩ, lý do gì có thể khiến cho Dương hốt hoảng cầu cứu như vậy, thì ra chỉ là một chuyện nho nhỏ không đáng nhắc tới.
“Vậy thì sao? Hai người họ là vợ chồng, ai nấy đều biết.
Cùng nhau đi ra nước ngoài du lịch kỉ niệm ngày cưới không phải chuyện quá bình thường à? Đừng nói là chị muốn tôi ngăn cản họ nhé.”
Thái độ không coi ra gì của cậu ta làm Dương hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh hiện tại, vẫn cố đè nén tính tình.
“Không phải như vậy.
Chuyện này rất quan trọng.
Không phải tự nhiên mà Hoàng dẹp bỏ tất cả công việc để đưa Tâm đi chơi.
Tôi chỉ sợ… tình cảm của họ có tiến triển gì đó.
Chúng ta sẽ ngăn không kịp.
Hoàng chỉ có thể là của tôi, không thể để ai khác cướp đi được, nhất là Tâm.
Tôi nghĩ, cậu có thể cố tình gây chuyện ở công ty, để công việc quấn chân anh ấy…”
Chị ta nói chưa dứt, Huy đã ngắt lời.
Cậu ta có thể giúp đỡ chị ta làm chuyện xấu, nhưng lại vô cùng ghét bị người khác điều khiển, chỉ trỏ bắt làm cái này cái kia.
“Đủ rồi, tôi sẽ tìm cách giúp chị ngăn họ lại.
Nhưng hành động như thế nào là chuyện của tôi, chị đừng nghĩ tới việc bắt tôi làm theo ý mình.
Nên nhớ, là chị đang nhờ tôi giúp đỡ, chứ tôi chẳng cần bất kì thứ lợi lộc gì từ tay chị cả.”
Quả đúng như lời cậu ta nói, cậu ta nhận lời giúp Dương phá hoại tình cảm của anh trai và chị dâu mình, đơn thuần là vì có hứng thú, cũng là muốn làm gì đó cho anh trai cậu ta bớt thuận buồm xuối gió.
Chứ bản thân chị ta, chẳng có thứ gì có thể thuyết phục được cậu ta cả.
Sợ rằng còn nói gì khiến cậu ta không vui, sẽ không nhận được sự giúp đỡ nữa, trợ lực quan trọng đứng về phía đối lập, chị ta ngưng miệng.
Huy cũng là một người nhiều âm mưu quỷ kế, có không ít chủ ý xấu, nhờ đến cậu ta cũng coi như có thể yên tâm..