Tống Triết cũng bắt đầu hoảng sợ, đứng dậy lui ra mép mái nhà, chĩa dao về phía Trình Uyên,âm thanh bứt rứt nói: “ngưoi … ngươi đừng qua đây! Cảnh sát, nổ súng đi, hắn, hắn thực sự muốn giết ta! “
Tiểu Trương điều chỉnh súng.
Lý Túc nói: “ngươi nhìn rõ đi, là ai đang cầm dao.”
Quả thực, Trình Uyên không có dao trong tay, Bạch Long cũng không, mà dao ở Tống Triết.
Tiểu Trương sửng sốt, liền nhắm súng về phía Tống Triết, nhưng nghĩ có gì sai sai, bọn hắn đến để bảo vệ Tống Triết.
“Trình Uyên, ta cảnh cáo ngươi.” Lúc này, Tống An đột nhiên lạnh giọng nói, “Ta nói cho ngươi biết. Hiện tại các ban ngành liên quan của tỉnh bắt đầu điều tra Cẩm Đông của ngươi, các công ty có liên quan đến ngươi cũng sẽ bị đình chỉ ngừng hợp tác với ngươi.”
“Nếu lúc này ngươi nhận lỗi với Tống Triết, ta có thể miễn cưỡng đồng ý không xử phạt các người Cẩm Đông của ngươi, thế nào?”
Tống An lúc này mới cảm thấy được Trình Uyên không là cái gì trong mắt, liền cảm thấy mình ăn chắc anh.
Nhưng.
Trình Uyên còn không thèm để ý đến lời nói của hắn.
Anh đi tới trước mặt Tống Triết, cười xấu xa với hắn, thấp giọng nói: “Tống Triết, ta sẽ giết ngươi, hôm nay ngươi cho dù không chết, ngày mai cũng không chết, ngày mốt cũng không chết, và những ngày tiếp theo đó, Chỉ cần ta còn sống, ngươi nhất định phải chết. “
Tống Triết há miệng không nói được.
Nói xong, Trình Uyên quay người đi về, nháy mắt với Bạch Long bên cạnh.
Bạch Long trong lòng hiểu ra, trong tay xuất hiện một viên đá, búng nhẹ.
Viên đá đập vào bắp chân Tống Triết.
Lúc này, Tống Triết đang kinh hãi nghĩ đến lời nói của Trình Uyên, đột nhiên cảm thấy rất đau, theo bản năng tiến lên một bước, và dao trong tay giơ lên.
“Trình Uyên, cẩn thận!” Lúc này, Lý Tịnh Trúc và Từ đầu trọc đều lo lắng kêu lên.
Bởi vì lúc Trình Uyên cùng Tống Triết nói chuyện, mọi người nhìn thấy bóng lưng Trình Uyên,mà Tống Triết bị Trình Uyên chặn mặt.
Cho nên, không ai trong số họ nhìn rõ mặt Tống Triết.
Khi Trình Uyên đã nói xong câu này, những gì mọi người nhìn thấy là Trình Uyên đã tha cho Tống Triết và quay người đi về, trong khi đó Tống Triết giơ con dao trên tay lên hướng về phía Trình Uyên.
Có một tiếng nổ “Bằng!”
Viên đạn cọ sát vào má Trình Uyên bay vụt qua người anh, nóng rực như cắm mặt vào lò bếp.
Trình Uyên không sợ hãi, bước chân không dừng lại, còn không có kịp phản ứng.
Khóe miệng khẽ cong lên, mỉm cười tiếp tục đi về phía trước, coi như mọi chuyện đều nằm trong dự tính của anh.
Viên đạn lướt qua mái tóc chuyển động theo làn gió.
Bức ảnh này khiến Lý Tịnh Trúc ngẩn ra.
Tống Triết bị một viên đạn xuyên qua, va chạm cực lớn khiến hắn lui về phía sau một bước.
Đây có thể là một bước lên Thiên Đường hay là một bước xuống Địa Ngục, bất kể là Thiên Đường hay Địa Ngục, ý tứ của câu này dù sao cũng không thoát khỏi cái chết.
Chỉ theo quán tính mà lùi lại một bước, Tống Triết đang bám vào mép vách sân thượng,và cả người liền lộn ngược xuống,sau đó, trong không khí vang lên một tiếng hú thảm thiết.
Sau đó, điều mà mọi người có thể nghĩ đến là “cục thịt này có thành chả hay không!”
Mọi người đều sững sờ.
Tiểu Trương nổ súng, cả người đều ngốc.
Lý Túc tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn Trình Uyên đi về phía mình, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, hắn đột nhiên cảm giác được Trình Uyên trước mặt chính là rất lạ.Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel.
Hãy tham gia group để sớm đọc những chap mới nhất.
“Ngươi …” Tống An lo lắng, hắn hỏi Tiểu Trương, “Ngươi bắn sai rồi!”
Tiểu Trương vẫn đang cầm súng, và vẫn còn dấu vết khói bốc lên từ đầu nồng súng.
Mồ hôi xuất hiện trên trán, và tay bắt đầu run.
“Không sai.” Lý Túc lạnh lùng nói, “Tống Triết có ý đồ cầm đao giết người. Tiểu Trương nổ súng bắn vào tay hắn, làm cho hắn mất năng lực. Việc này phù hợp quy định luật pháp.”
“Đây coi là cái gì quy định gì?” Tống An tức giận nói, “Tất cả mọi người lui xuống.
“Đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.” Lý Túc nhàn nhạt nói, “Tống Triết trượt chân rơi xuống, bởi vì hắn ngay từ đầu có ý định giết người, việc này không trách ai cả.”
“…” Tống An không nói nên lời.
Khi Trình Uyên đi ngang qua hắn, Tống An hét lên “Đứng lại!”
Trình Uyên mặc kệ hắn.
Vì vậy vệ sĩ của Tống An đã vươn tay chặn đường của Trình Uyên.
“ngưoi bị điếc à? ngưoi không nghe thấy ông chủ của chúng tôi bảo nguwoi dừng lại sao?”
Nhưng rồi, Bạch Long chỉ là dùng thân thể nhẹ nhàng đụng một cái, vệ sĩ của Tống An đã bay ra như một quả bóng.
“Rầm!” Đập vào tường của cầu thang trên sân thượng.
“Phụt!” Một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, vệ sĩ ôm bụng, kinh hãi nhìn Bạch Long, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.
Tống An cũng sững sờ.
Trình Uyên quá nghe lời dừng lại, nghiêng đầu đối Tống An nói: “Ngươi từ đâu tới? Cút ngay về chỗ đó, nếu không ngươi cũng giống như Tống Triết.”
“Ta nói đã xong!”
Về phần này, Lý Túc cùng đám người cũng không quan tâm nữa, vội vàng xuống lầu xem Tống Triết.
Mười mấy tầng lâu, muốn sống, e rằng khả năng này bỏ qua đi.
Nhìn Tống Triết đã chết, Lý Túc vẻ mặt rất nghiêm túc.
Bắt đầu từ kế hoạch nối tiếp là Điệu hổ ly sơn và thả con tép để câu con tôm, tất cả chuyện này đều nằm trong tầm kiểm soát của Trình Uyên hắn, kể cả hắn cũng đoán được mình sẽ lên sân thượng tòa nhà.
Hắn đoán rằng lúc hắn ném con dao cho Tống Triết, và khi Tống Triết cảm thấy bị đe dọa, hắn ta sẽ nhặt con dao lên để đề phòng để cảm giác an toàn hơn.
Và cũng coi đến lúc, một số người trong số anh sẽ chĩa súng vào người cầm vũ khí.
Bạch Long một tay chọi đá là để gạt người khác,tất cả điều này cũng không lừa được Lý Túc, cho nên …
Tất cả những điều này đều nằm trong sự sắp xếp của Trình Uyên.
Hắn vẫn là Trình Uyên mà mình quen biết trước đây sao?
Lý Túc tâm tình nặng nề.
“Lý đội trưởng …” Tiểu Trương quá sợ hãi, thân thể một mực toàn thân phát run.
Tống Triết rơi ngã ngửa, sau lưng trắng đỏ giống …., ánh mắt mở to như cá mắt lồi.
Rất nhanh dưới lầu quán xông hơi, rất nhiều người xem đã tụ tập.
Lý Túc vỗ vỗ Tiểu Trương vai nói: “Ngươi làm rất đúng, sự việc này xảy ra như vậy, ai cũng sẽ bắn.”
…
…
Trên đường về, mọi người đều có những suy nghĩ riêng.
Trong một chiếc ô tô, lão Hắc đi cùng lão Từ đầu trọc, lúc này lão hắc mới nói “Lão Từ, ông chủ của chúng ta thật là một kẻ độc ác.”
Từ đầu trọc ôm hai tay sau đầu, lãnh đạm nói: “Không sao, ông chủ trước đây không có làm như vậy, lần này có lẽ thật sự là đụng tới giới hạn cuối cùng của ngài ấy.”
“Thật đáng sợ.” Lão Hắc thốt lên.
…
Trên xe của Thẩm Lệ, Bệnh Đường Tử nói: ” Bởi vậy có thể thấy được anh ấy không phải là người có tâm địa nóng nảy, bốc đồng.”
“Ừ.” Thẩm Lệ cũng gật đầu đồng ý.
Bệnh Đường Tử trầm mặc một hồi, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng vẫn là nói: “Cho nên, hắn cùng sư huynh ta trở mặt, trong này nhất định là xảy ra chuyện.”
” Ừm.”
Trên thực tế, Thẩm Lệ đã nhìn thấu thủ đoạn này rồi.
Từ một nguồn tin nào đó, cô biết Trình Uyên trúng độc, cho nên ngày đó anh cùng Trần Đông trở mặt ,anh cảm xúc nhất định quá kích động, nhưng lại không có té xỉu, điều này đã nói quá.
Đúng lúc này, trong xe của Trình Uyên.
Lý Tịnh Trúc nhìn chằm chằm Trình Uyên, không chớp mắt.
Trình Uyên khó chịu khi nhìn thấy như vậy”Ta trên mặt có dính gì sao?”
Lý Tịnh Trúc nghiêm túc hỏi “Này, tôi nghiêm túc hỏi anh một chuyện được không.”
“À,cô hỏi đi.”
“Có bao giờ ngươi nghĩ sẽ cưới hai vợ chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT