Khi họ chạy đến chỗ chiếc xe tải đang đậu, vừa vặn xe đã nổ máy đi.
“Dừng lại đó!” Họ hét lớn từ phía sau, ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
Xe ô tô dừng lại sau vài bước, bởi vì Lý Túc rút súng ra, chĩa vào xe.
Tài xế xuống xe, giơ hai tay lên một mặt hoảng sợ nói: “Cảnh sát, đây là chuyện gì?”
“chuyện gì à?”
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Các ngươi giữa ban ngày ban mặt, dám công khai đi bắt cóc, còn hỏi chúng ta chuyện gì sao?
Lý Túc trong lòng nổi nóng, thế nhưng là …
Không đúng.
Nếu như bên trong thật sự là Tống Triết, thì tài xế này không thể hỏi những chuyện như vậy.
LÝ Túc đột nhiên có dự cảm không tốt.
Anh ba chân bốn cẳng ,chạy lại tay chắn cửa xe, mở cửa ra.
Quả thật có một người đàn ông trắng trẻo mập mạp quấn khăn tắm, thân hình giống Tống Triết, nhưng dáng vẻ lại khác hẳn.
Béo trắng cùng mấy người trẻ tuổi ngồi ở trên ghế trong xe, vẻ mặt bình tĩnh nhìn LÝ Túc.
Bọn hắn có vẻ rất bình tĩnh, và không có dấu hiệu của sự không thân thiện, có nghĩa là …
Đây là kế sách thả con tép bắt con tôm.
“Ngươi canh gác thế nào mà ở cửa phòng massage, lại phát hiện Tống Triết bị bắt đi hay vậy?” LÝ Túc trầm giọng hỏi Tiểu Trương.
Tiểu Trương cũng bối rối.
“Vừa rồi có người tới chỗ tôi mượn bật lửa, tôi giúp anh ta châm một điếu thuốc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Triết quấn khăn trắng bị một đám người kéo xuống lầu … Không phải là Tống Triết sao? “
Quá hiển nhiên, tên trước mắt làm sao có thể là Tống Triết được.
“Fucking men, nhanh quay về!” Quay trở lại nhanh chóng.
…
…
Tống Triết vốn luôn cho rằng chỉ cần được bảo vệ bởi cảnh sát, sẽ bình an vô sự, không ngờ dưới tình huống này lại gieo mình vào tay Trình Uyên.
Trên nóc tòa nhà Massage and Sauna.
Bạch Long một cước đá vào mông Tống Triết, trực tiếp khiến hắn ngã nhào xuống đất .
Tống Triết ngã xuống trước mặt Trình Uyên.
Trên nóc nhà có rất nhiều người, bao gồm cả Trình Uyên, lão Từ ,lão Hắc,Bạch Long, cùng một đám anh em giang hồ.
Nổi bật nhất chính là Lý Tịnh Trúc ở đó.
Kz thật đưa LÝ Tịnh Trúc đến đây, Trình Uyên chủ yếu là vì sợ mình quá kích động, rồi ngất đi.
Đồng thời, Tống Triết này ngay từ đầu cũng nhắm vào Lý Tịnh Trúc.
“Trình Đổng, ngươi đang làm cái gì vậy?” Trên sân thượng nhìn thấy hơn 20 người, Tống Triết kinh hãi, vội vàng giả bộ ngu nói.
“Bốp bụp!” Trình Uyên tặng cho hắn một cước,sau đó khuyến mãi thêm đạp lên đầu Tống Triết, lạnh lùng nói: “Đoán xem ta định làm gì?
Tống Triết bị Trình Uyên giẫm lên đầu cũng không nhấc lên được, lúc này mới biết mình không còn cách nào khác là chết.
“Trình Uyên, đừng đi quá xa, ta không có đắc tội ngươi!”
“ngươi không có đắc tội ta?”
“Bốp!” Lại là một cước nữa, lần này đá đi thẳng vào chính mặt Tống Triết, máu lập tức phụt ra.
“Ngươi không muốn ngủ với nữ nhân bên cạnh ta sao?”
“ngươi không phải là người kêu Lão mèo già bắt cóc người của ta sao?”
“ngưoi có biết vì ngươi mà vợ của ta suýt bị một gậy đánh chết không?”
“người còn có biết hay không, vì ngươi mà cha vợ của ta kém chút nữa là đi Tây thiên thỉnh kinh cùng Đường tăng không?”
“Ngươi không đắc tội ta?”
Càng nói càng tức giận, Trình Uyên vừa nói chuyện vừa dùng chân đá vào đầu Tống Triết.
Tống Triết không dám đánh trả, chỉ có thể ôm đầu kêu gào.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa, ta sai rồi Trình Đổng, chuyện này thật ra không phải là ta làm, ta cái gì cũng không biết!”
Lý Tịnh Trúc chưa từng thấy Trình Uyên tàn nhẫn như vậy, cho dù nghe được Tống Triết cũng có ý đồ xấu với mình, có thể thấy được Trình Uyên đá Tống Triết như bao cát,thì cô vẫn là sợ hãi.
Kể từ khi trúng độc, thân thể Trình Uyên mỗi ngày một kém, sau vài đòn đánh liền thở hổn hển vì kiệt sức.
Anh lấy ra một con dao, vẫn là ở trước mặt Tống Triết.
“Ngươi tự mình chết, hay là để ta lột sống ngươi?”
Chết?
Đó dường như là một từ rất xa vời.
Tống Triết chưa từng nghĩ tới.
Hắn không ngờ việc mình làm lại khiến Trình Uyên tức giận đến mức như thế này.
Đúng vậy, hắn cũng không biết Bạch An Tương là người quan trọng lớn nhất đối với Trình Uyên.
Ngẩng đầu kinh hãi “Ngươi muốn giết ta?”
” Bằng không ta mời ngươi nhìn phong cảnh nhá?”
Tống Triết hoảng sợ, nước da lập tức tái nhợt.
“Không, không được,ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta … giết ta là phải ngồi tù, đúng, giết người là phạm pháp, giết người đền mạng, ngươi còn trẻ,ngươi còn…”
“Ai biết?” Trình Uyên nhẹ giọng hỏi.
Tống Triết ngẩn người.
Hắn ta bắt đầu lê cơ thể giống như quả bóng của mình và trườn về phía sau.
“Đừng,các ngưoi đừng qua đây.”
Nhặt con dao trên mặt đất lên và chĩa vào Trình Uyên, cũng như đối với mọi người.
Trình Uyên không sợ, đi về phía hắn mặt không chút thay đổi, Bạch Long cũng theo sát.
“Đi chết đi.” Trình Uyên nhẹ giọng nói.
“Không!”
“Đừng!”
“Dừng tay!”
Nhiều âm thanh vang lên cùng một lúc.
Mọi người không khỏi nhìn về phía sau.
Ba người Lý Túc chạy lên nóc nhà.
Ngoài ra còn có Tống An và vệ sĩ của hắn.
Và còn có cả Thẩm Lệ.
Mấy người bọn hắn không biết vào được khi nào và cùng nhau lao lên.
“Trình Uyên, bình tĩnh.” LÝ Túc thuyết phục, “Nghe ta nói, ngươi đánh hắn là đủ rồi. Ngươi không cần phải giết hắn, giết người là phạm pháp.”
Thẩm Lệ cũng thuyết phục “Trình Uyên, tạm gác chuyện công ty qua một bên, chúng ta hãy chuyển sang chuyện riêng tư của chúng ta đi, tôi không muốn nhìn thấy anh bị hủy hoại như thế này.”
Tống An lạnh lùng cảnh cáo, “Dù sao Tống Triết cũng là đồng hương với ta,các ngươi dám động đến hắn, ta liền để cho các ngươi sống không bằng chết!”
Trình Uyên nhìn lại bọn họ, sau đó thản nhiên nói: “Một người chồng ngay cả người vợ của chính mình mà không bảo vệ được, vậy còn xứng đáng là người chồng không?”
Nói xong, anh chậm rãi quay đầu, tiến thêm một bước về phía Tống Triết.
“Dừng lại, ngươi tiến lên một bước, ta sẽ nổ súng.”
Tiểu Trương bên cạnh Lý Túc lo lắng vội rút súng ra, chỉ vào Trình Uyên.
Hắn không còn khẩn trương như trước, và hắn cũng không còn sợ sệt.
Hắn biết ở trước mặt cảnh sát cho thêm một trăm cái lá gan Trình Uyên cũng không dám động động đến mình.
“Trình Uyên, ngươi muốn giết ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
“Ngươi giết ta được sao?”
“Ngay cả cảnh sát cũng đứng về phía ta.”
“Bây giờ ta có thể kiện nguơi về tội bắt cóc tống tiền và đánh đập người công dân tốt như ta.”
“Giết ta? Haha … ngươi dám!”
Nghe được lời nói này của Tống Triết, Lý Túc nhíu mày.
Thẩm Lệ cũng nhíu mày.
Tống An vẫn như cũ sắc mặt thì giễu cợt, “Giết người?
Trình Uyên, không phải là ta coi thường ngươi, ngươi có lá gan này sao? Đến cuối cùng đơn giản cũng chính là hù dọa mà thôi.”
Trình Uyên không có nhìn lại, cho nên bọn hắn đều nhìn không thấy, kz thật lúc này, Trình Uyên khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
Tống Triết nhìn thấy, hắn sửng sốt..
Nâng bước chân, tiến thêm một bước về phía Tống Triết, Bạch Long vẫn theo sát.
“Trình Uyên, ngươi đừng kích động,” LÝ Túc thấy vậy liền nhớ tới cảnh anh đánh Bạch Ngạn Bân trong bệnh viện, lúc đó hắn thật sự không quan tâm đến.
Cho nên Lý Túc hiện tại rất sợ hãi, sợ rằng Trình Uyên thật sự sẽ giết Tống Triết, đến lúc đó muốn bảo vệ cho Trình Uyên khỏi việc này là điều không thể nào gánh nổi.
Hắn không thể để Trình Uyên xảy ra chuyện, bởi vì. . .
Bọn hắn là bằng hữu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT