Một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên, Tống Tâm Thuần từ từ tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt trần đầy mờ mịt, hàng mi tơi rõ ràng, nhìn qua rất yếu đuối đáng thương.
Nhưng người ngồi ở bên giường lại không phải là người mà cô tưởng tượng, Tống Tâm Thuần nắm chặt bàn tay đang buông thõng, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chị em và......Lâu Niệm đâu ạ?"
Tiếu Văn Lễ nhướng mày: "Sơ Nghiên ở Lâu gia, còn thiếu gia......"
Ánh mắt hắn mang theo ý dò xét, nhưng giọng nói vẫn nhã nhặn như cũ: "Cậu ấy ở cùng Sơ Nghiên, cô không cần lo lắng."
"Anh ấy......" Tống Tâm Thuần cắn môi, lo lắng nhìn hắn, "Lâu Niệm sẽ không trách chị em chứ?"
Tiếu Văn Lễ nhướng mày mỉm cười: "Sao lại trách Sơ Nghiên?"
Tống Tâm Thuần gục đầu xuống, sợi tóc mềm mại rũ xuống bên mặt: "Em tự tiện khiêu vũ với thiếu gia, chị ấy tức giận là đương nhiên, là tại em không có chừng mực...... Vừa rồi ở hồ chị ấy không cố ý đâu, hai người nhất định không được trách chị ấy!"
Tiếu Văn Lễ nhìn đôi mắt trong suốt của cô, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó mới cười nói: "Đương nhiên sẽ không trách cô ấy."
Tống Tâm Thuần khẽ nhíu mày khó hiểu.
"Bởi vì người cứu cô lên là cô ấy mà."
Lúc này, Tống Tâm Thuần không kịp che giấu sự kinh ngạc, sắc mặt cô ta cứng đờ: "Là, là Sơ Nghiên đã cứu em?"
"Không sai," Tiếu Văn Lễ đưa cho cô ta cốc thuốc rồi đứng dậy, sâu xa nói: "Tuy tôi không biết tại sao hai người lại xảy ra mâu thuẫn, nhưng đúng là Sơ Nghiên đã nhảy xuống hồ cứu cô. Yên tâm đi, thiếu gia sẽ không trách cô ấy đâu."
Ánh mắt của hắn khiến Tống Tâm Thuần bỗng nhiên cảm thấy không thoái mái, giống như đã nhìn thấu hết thảy mọi chuyện, vô cùng chắc chắn.
Tiếu Văn Lễ mở cửa phòng, đột nhiên nhớ ra: "Ngày mai các cô còn phải về trường để tập dượt, nên để nhiều tâm tư vào chuyện đó thì hơn."
Hắn vừa đi, Tống Tâm Thuần cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đặt mạnh cái cốc xuống bàn.
Đùa cái gì vậy?
Sơ Nghiên cứu cô? Sơ Nghiên chỉ ước là cô không tồn tại trên cõi đời này, như vậy sẽ không có ai cướp đi ba, cướp đi Lâu Niệm của cô ta, sao cô ta có thể cứu cô?
Chẳng lẽ...... chẳng lẽ vì có Lâu Niệm và Tiếu Văn Lễ ở đó, nên cô ta cố ý cứu cô trước mặt hai người họ? Nhất định là như vậy!
Tống Tâm Thuần từ từ bình tĩnh lại, cắn môi suy nghĩ. Không biết bắt đầu từ khi nào, Sơ Nghiên bỗng nhiên trở nên tâm cơ, trở nên biết che giấu sự tức giận.
Lâu Niệm coi thường Sơ Nghiên đến mức nào, cô rõ ràng hơn bất kỳ ai. Không hề quá lời mà nói, nếu Sơ Nghiên có té ngã trước mặt Lâu niệm, hắn cũng sẽ coi như không nhìn thấy, đi thẳng qua. Mà dưới ánh đèn rực rỡ ở vũ hội, tay cô đặt trên vai Lâu Niệm, hai người xứng đôi đến thế.
Tống Tâm Thuần cấm cốc thuốc lên uống hết trong một hơi, sau đó sửa sang lại váy áo rồi đi ra ngoài.
Không sao, cô có cảm giác Lâu Niệm đã được định sẵn là của cô.
—
Chuông báo vang lên, Sơ Nghiên đầu tóc rối bời giật mình tỉnh dậy tắt chuông báo thức, ngay lúc cô định nằm xuống thì màn hình hiện lên một tin nhắn Wechat.
"Tôi muốn ăn bánh bao nhỏ."
Sơ Nghiên mắt nhắm mắt mở đọc tin nhắn, trong lòng mơ hồ mà mắng: Bị điên hả! Có muốn ăn quả đấm nhỏ không?
Cô nổi giận đùng đùng chui vào trong chăn, vừa mới nhắm mắt, điện thoại lại hiện lên một tin nhắn khác:
"Sữa đậu nành nữa."
Sơ Nghiên tức giận đầy đầu bò dậy, điên cuồng ấn vào màn hình: "Anh ăn cái rắm đi!!!!!!!"
Vừa định ấn gửi thì bỗng thấy cái tên trên hộp thoại: Lâu Niệm.
Trong lòng nghĩ "Không không không" nhưng tay lại run lên "tab" một cái gửi đi.
Sơ Nghiên đơ ra một giây không khác gì hôm qua, sau đó hét lên, điện thoại tung qua tung lại mấy cái giữa hai tay như ảo thuật rồi mới cầm chắc được, run run nhấn giữ vào cái khung màu xanh lục kia, xác nhận nhấn vào nút "Thu hồi".
Thở dài nhẹ nhõm: "Phù ——"
Ting ting!
Lâu Niệm: "Tôi thấy rồi."
Sơ Nghiên: "QAQ!"
Vài giây sau, đối phương gửi đến một tấm hình.
Hình ảnh có ba hộp thuốc, từ trái sang phải lần lượt là thuốc cảm, Vitamin C, amoxicillin.
"......" Sơ Nghiên quỳ gối trên giường, một lúc sau mới cam chịu số phận mà lăn xuống giường, mặt mộc đi xuống phòng bếp nhà mình.
Bật máy làm sữa đậu nành tại nhà, ngâm một bát đậu nành, Sơ Nghiên lấy nhân thịt từ tủ lạnh ra, vừa ngáp vừa rã đông, ướp với muối và rượu gia vị, sau đó cắt một ít hành lá trộn đều với thịt. Mùi nước sốt và mùi hành lá hòa quyện vào nhau, Sơ Nghiên ngửi thôi cũng cảm thấy đói.
Lúc dì giúp việc đi vào phòng bếp, cô còn đang nhào bột. Dì giúp việc sững sờ, miệng há thành hình chữ O, "Đại tiểu thư, cô......"
"Làm bánh bao nhỏ cho Lâu Niệm," Sơ Nghiên dùng mu bàn tay lau trán, cười cười với bà, "Dì tới đúng lúc lắm, bột mì này phải nhờ dì rồi, tôi không đủ sức."
Đại tiểu thư, cái cô lười chảy thây này thế mà lại vào bếp vì Lâu thiếu gia.
Dì giúp việc kiềm chế vẻ khiếp sợ, nhận lấy bát bột, nhân lúc Sơ Nghiên quay người đi nhanh chóng ngó qua phần nhân thịt mà cô đã chuẩn bị sẵn.
Không ngờ còn rất thơm?
Có dì giúp việc giúp một tay, quả nhiên tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Nhào bột xong, lăn thành từng miếng nhỏ, cho nhân vào bọc lại, Sơ Nghiên gói mười mấy cái bánh bao nhỏ, cô không thèm để ý xem chúng có đẹp hay không, thậm chí còn oán hận mà cố ý gói thật xấu.
Cho bánh bao vào lồng hấp, hơi nước nóng thơm phức tỏa ra xung quanh. Sơ Nghiên cho đậu nành đã ngâm vào máy làm sữa đậu nành, bắt đầu xay.
Không lâu sau, phòng bếp tỏa ra mùi thơm béo ngậy của thịt heo và hành hoa cùng với mùi thơm êm dịu tinh khiết của sữa đậu nành, ngôi biệt thự trang nhã phong cách Châu u trở nên ấm cúng hơn nhờ mùi hương thức ăn bình dị.
Sơ Nghiên đang muốn lấy bánh bao đã hấp chín ra, thì ống quần bỗng nhiên bị kéo kéo. Cô cúi đầu, nhìn thấy một cậu bé da dẻ mềm mại, lông mi cong cong như búp bê, giọng nói non nớt sợ hãi gọi cô: "Chị ơi!"
Sơ Nghiên che miệng lại, thiên thần nhỏ từ đâu ra thế này??
Dì giúp việc vừa nhìn thấy cậu liền hớn hở chạy lại: "Tiểu thiếu gia về rồi!"
Tiểu thiếu gia? Sơ Nghiên cúi đầu nhìn bé con bên ống quần đang nhìn cô với ánh mắt mong đợi, nghĩ thầm chẳng lẽ đây chính là em trai phản diện, lúc nhỏ thì đánh nhau với em trai nam chính giành sự nổi bật, lớn lên lại tranh giành phụ nữ với em trai nam chính?
Nhìn thực sự không giống nha bảo bối!
Thấy Sơ Nghiên mang vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm Sơ Thần, dì giúp việc cảnh giác kéo cậu lại phía sau mình. Tiểu thiếu gia và nhị tiểu thư đều là con ngoài giá thú mà ba Sơ Nghiên đưa về, trước nay đại tiểu thư chưa bao giờ hòa nhã với bọn bọ.
Trong sách không miêu tả nhiều lắm về vai phản diện nhỏ này, nhưng Sơ Nghiên nhớ có một lần Sơ Thần đánh nhau với Lâu Tiểu Tinh, vô tình cào rách mặt Lâu Tiểu Tinh, chính cậu cũng bị thương nặng. Nhưng nguyên chủ vừa nghe nói chuyện này thì ngay đêm đó đã mang em trai đến Lâu gia —— ấn đầu xin lỗi.
Có thể tưởng tượng cậu bé ấm ức đến mức nào. Từ đó liền hận nguyên chủ, không do dự mà đứng về phía nữ chính, trở thành một trợ thủ đắc lực của cô ta trong cuộc chiến với nguyên chủ.
Sơ Nghiên thở dài. May là cốt truyện còn chưa tiến triển đến đó, cô vẫn có thể bảo vệ cơ thể và tâm hồn non nớt của cậu. Sơ Nghiên gật đầu với dì giúp việc, bà nửa tin nửa ngờ dịch sang một bên. Sơ Nghiên ngồi xổm xuống, nhéo nhéo cái má phúng phính của cậu: "Tìm chị có chuyện gì sao?"
Trái tim Sơ Nghiên mềm nhũn. Cô xoa xoa bụng Sơ Thần, gắp một cái bánh bao nhỏ, trước khi đút cho cậu đột nhiên hỏi: "Em có một người bạn tên là Lâu Tiểu Tinh đúng không?"
Sơ Thần nhăn mũi, bộ dáng vô cùng không vui khi nhắc tới Lâu Tiểu Tinh, giọng nói uể oải: "Có ạ."
"Bánh bao này vốn là chuẩn bị cho anh trai cậu ấy, nhưng bây giờ chị cũng cho em ăn," Sơ Nghiên thổi nguội bánh bao nhỏ, đút cho cậu, "Sau này em đừng đánh nhau với cậu ấy được không?"
Sơ thần cắn bánh bao nhỏ, hai má phình phình thật sự đáng yêu, Sơ Nghiên đút cho cậu mấy cái, thấy đã sắp muộn, cô vội vàng gói bánh bao và sữa đậu nành, thay một chiếc áo phông giản dị và quần đùi rồi ra ngoài.
Trên đường cố gắng đẩy nhanh tốc độ, đúng giờ bước vào giảng đường, Sơ Nghiên nhìn xung quanh, lập tức tìm thấy Lâu Niệm.
Cô chạy qua, Lâu Niệm buông kịch bản xuống, bình tĩnh nói: "Tôi tưởng cô thật sự định cho tôi ăn ——"
"Sao có thể!" Sơ Nghiên cuống quýt đút cho hắn một cái bánh bao chặn lại chữ kia, ân cần đưa sữa đậu nành, "Bánh bao mới làm, sữa đậu nành mới xay, đúng như yêu cầu, chúc thiếu gia long thể khỏe mạnh!"
Lâu Niệm cong khóe môi, cụp mắt nhìn, bánh bao còn nóng, sữa đậu nành thơm dịu, đúng là rất có thành ý. Ánh mắt hắn rời khỏi hộp giữ nhiệt, yên lặng đánh giá Sơ Nghiên.
Sáng nay chắc cô đã rất bận rộn, có thể nhìn ra cô ra ngoài vội vàng đến mức nào. Tóc búi củ tỏi, vài sợi tóc ngốc nghếch rũ xuống, quần áo cũng không tỉ mỉ phối hợp như thường ngày, giản dị đến mức giống như học sinh cấp ba. Thậm chí gương mặt ngày thường chỉ cần ra đường sẽ trang điểm tỉ mỉ hôm nay lại để mộc, không trang điểm chút nào.
Sơ Nghiên thật sự thay đổi. Thật ra Lâu Niệm cũng không nhớ rõ dáng vẻ trước kia của cô. Dù sao lúc đó gương mặt Sơ Nghiên toàn bị lớp trang điểm đậm che đi ngũ quan, Lâu Niệm lại hầu như không chú ý đến cô, vậy nên suốt một thời gian dài hắn cũng không biết vị hôn thê của mình trông như thế nào.
Bây giờ cô để mặt mộc, nhẹ nhàng trong trẻo tươi tắn, ngũ quan hiện ra rõ ràng, Lâu Niệm mới phát hiện, rất đẹp.
Một gương mặt rất đẹp.
Sơ Nghiên hoàn thành nhiệm vụ bảo mẫu, tìm một chỗ ở trong góc học thoại. Cô vừa đi, bên cạnh Lâu Niệm lập tức xuất hiện hai bóng dáng lén lút.
"Cái gì mà thơm vậy!"
"Cái gì thế này! Đây không phải là bánh bao nhỏ trong truyền thuyết hay sao, nào Dữu tử, tôi đút cho cậu một cái ——"
Phùng Dứu thẹn thùng cắn bánh bao trong tay Triệu Nhất Minh: "Cảm ơn honey!"
Sơ Nghiên có thể cảm giác được, từ khi cô vào, tiếng đám đông xì xào bàn tán chưa hề dừng lại. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, ngay cả cô cũng cảm thấy với hình tượng của nguyên chủ mà cầm theo hộp giữ nhiệt đi học quả thực rất kinh khủng.
Có điều sau khi cô ngồi xuống, những ánh mắt dò xét khó hiểu, ghen ghét, vui sướng trên nỗi đau của người khác từ tứ phía vẫn bắn về phía cô. Sơ Nghiên nhíu mày, mơ hồ nghe thấy hai chữ Phó Thiển.
Bỗng nhiên cô có một dự cảm không lành, bỏ kịch bản xuống lấy điện thoại vào Weibo, click vào hotsearch thì bất ngờ thấy dòng chữ to tướng "bạn gái cũ Phó Thiển".
# Bạn gái cũ của Phó Thiển trượt tay đêm khuya #
# Bạn gái cũ Phó Thiển vì yêu sinh hận #
Các blogger bắt đầu đào bới: Theo lời một người trong ngành, bạn gái cũ Phó Thiển là thiên kim của một công ty giải trí trong giới, là một bạch phú mỹ điển hình, tuy năm đó hai người chia tay trong hòa bình, nhưng bạn gái cũ lại vẫn ghi hận trong lòng.
Sơ Nghiên sững sờ ngẩng đầu.
Nằm mơ cũng không ngờ, lần đầu tiên lên hot search trong đời lại mất mặt như vậy.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT