Sơ Nghiên tỉnh lại, cả người nóng bừng như lửa đốt, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trên người có thứ gì đó cọ cọ, hình như còn liếm cô, cô mơ màng nhớ đến con chó ở quê mà cô quen khi còn nhỏ. Cô vươn tay dùng sức đẩy một cái, lẩm bẩm: "Đừng có nghịch nữa, Vượng Tài!"
Người đàn ông trên người cô bị cô coi như một con chó mà đẩy ra, sắc mặt lập tức tối sầm. Hắn hơi ngồi dậy, nhìn dáng vẻ sa vào dục vọng của cô, cười lạnh.
Người phụ nữ lẳng lơ này coi hắn là người kia, một lúc nữa thôi cô ta sẽ vứt bỏ tôn nghiêm mà rên rỉ, thần phục dưới thân mình.
Người đàn ông đè thấp thanh âm, nhìn cô với ánh mắt khinh miệt khiêu khích: "Muốn sao? Cầu xin tôi đi."
Cái gì thế này? Chó biết nói?
Sơ Nghiên cố gắng nhấc mí mắt nặng như chì, mơ mơ màng màng thấy một người nằm trên người mình, trong nháy mắt bị doạ tỉnh: "Anh là ai?!"
Người đàn ông ngẩn người, cho rằng cô nhận ra hắn không phải người kia. Nhưng trong phòng tối đen, hơn nữa với tình trạng của cô ta hiện tại tuyệt đối không thể nhận ra được.
Không sao hết, chỉ cần nói ra tên người đàn ông kia, cô ta chắc chắn sẽ lại ngoan ngoãn nằm dưới thân mình thôi.
Người đàn ông lại lần nữa cúi người gần sát cô: "Là anh, Lâu Niệm......"
Nhưng cô lại không nhào vào lòng hắn như dự đoán, mà nghênh đón hắn lại là một cái tát như trời giáng khiến hắn ngã lăn xuống giường.
—— "Chát!"
Người đàn ông chửi ầm lên: "Con điên này!"
Sơ Nghiên túm chặt cổ áo nhảy xuống giường, cô cảm thấy mình sắp điên thật rồi.
Lâu Niệm, đây không phải là tên nam chính trong cuốn tiểu thuyết mà cô vừa mới đọc sao?!
Cửa kính sát đất phản chiếu gương mặt của cô, gương mặt cô vẫn quen thuộc như cũ nhưng tổng thể lại đẹp đến mức xa lạ. Sơ Nghiên khiếp sợ giơ tay sờ soạng, trong đầu không ngừng tuôn ra những ký ức không thuộc về cô.
Cô thế mà lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết cẩu huyết《 Nhật ký trọng sinh của bạch nguyệt quang * 》
(*bạch nguyệt quang - ánh trăng sáng: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói về một người mà mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không thể ở bên, không thuộc về mình)
Trước khi trọng sinh, nữ chính Tống Tâm Thuần là một bông sen trắng thanh thuần, vì đoạt hôn ước của chị gái ác độc với nam chính mà bị hại chết. Sau khi trọng sinh, cô ta tiến hóa thành bông sen trắng tuyệt thế, trả thù chị gái ác độc, HE với nam chính Lâu Niệm.
Mà cô đã vô cùng vinh quang mà xuyên thành cô chị độc ác kia - Sơ Nghiên.
Theo cốt truyện thì hiện tại là thời điểm hôn ước của nguyên chủ và nam chính sắp bị phá bỏ. Nguyên chủ bị lừa, cho rằng đây là phòng của nam chính nên đã mặc áo ngủ gợi cảm, đắc ý chờ nam chính tới, còn không hề phòng bị mà uống luôn ly rượu đã bị hạ xuân dược sẵn trong phòng. Lúc này hậu cung của nữ chính - Đỗ Lâm lên sân khấu, giả làm nam chính lăn giường với nguyên chủ.
Còn nữ chính sắp đưa nam chính đến đây để chứng kiến màn đặc sắc này!
Từ đây mọi người đều biết nam chính bị vị hôn thê cắm sừng, mượn cơ hội này nữ chính liền thay chị gái đính hôn với nam chính. Nguyên chủ dùng mọi thủ đoạn trả thù nữ chính, nhục nhã cường bạo cái gì cũng dùng tới—— ai ngờ, bàn tay vàng của nữ chính quá lớn, đến nửa đường thì trọng sinh, quay lại ngược nguyên chủ đến thảm hại.
......Nhất định cô sẽ không dẫm lên vết xe đổ của nguyên chủ!
Cô còn chưa thật sự phát sinh chuyện gì với Đỗ Lâm, hết thảy vẫn còn kịp!
Đỗ Lâm biết Sơ Nghiên đã nhận ra hắn, nhưng bây giờ trai đơn gái chiếc, cô lại uống thuốc, chẳng lẽ lại không cần hắn tới hạ hỏa?
Thân hình quyến rũ của người phụ nữ dưới chiếc váy ngủ bằng lụa cực kỳ gợi cảm. Rượu trong người hắn bắt đầu phát tác, trong mắt là dục vọng lộ liễu, hắn vừa cởi thắt lưng vừa đi về phía Sơ Nghiên: "Ngoan, tôi sẽ làm cô thoải mái."
Làn da Sơ Nghiên ửng đỏ bất thường, cô tự cấu vào cánh tay để giữ tỉnh táo, ném một trái bom về phía Đỗ Lâm:
"Tống Tâm Thuần bảo anh tới đây?"
Nữ chính quả nhiên uy lực cực kỳ, Đỗ Lâm nghe được tên của nữ thần, không tự chủ được mà sửng sốt, "Cô nói vớ vẩn cái gì đấy!?"
Sơ Nghiên trực tiếp nói ra cốt truyện: "Cô ta bảo anh đến đây đóng giả làm Lâu Niệm, khiến mọi người nghĩ rằng tôi phản bội Lâu Niệm đúng không?"
Đỗ Lâm không ngờ Sơ Nghiên lại biết nhiều như vậy, lập tức luống cuống: "Cô đừng có mà nói láo!"
Gương mặt trắng sứ của Sơ Nghiên ửng hồng mê người, ánh mắt lại bình tĩnh, "Tống Tâm Thuần chỉ lợi dụng anh, mà anh lại cam tâm vì cô ta mà mang tội cưỡng gian, có đáng không?"
Lời này của cô đã chọc đúng chỗ đau của hắn, gương mặt Đỗ Lâm trở nên vặn vẹo, lửa giận và dục vọng đồng thời lấn át lý trí, hắn nhào về phía cô gầm lên: "Cô có tư cách gì mà nói tôi? Dù cô có bò lên giường Lâu Niệm anh ta cũng sẽ không động vào cô!"
Sơ Nghiên hít sâu một hơi, quyết định thay mẹ hắn dạy hắn cách làm người.
Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cô dùng hết sức lực toàn thân lên gối chuẩn xác đúng vị trí trọng yếu của đàn ông của hắn.
Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang khắp căn phòng, đến ngoài hành lang cũng có thể nghe thấy.
Lâu Niệm hơi giật mình, quay đầu hỏi người bên cạnh: "Tiếng gì vậy?"
Tiếu Văn Lễ nhún nhún vai: "Massage?"
Tống Tâm Thuần lắc đầu, vừa dịu dàng vừa nôn nóng thúc giục: "Chúng ta nhanh đi lên xem đi, em lo cho chị ấy quá."
Sắc mặt Lâu Niệm vẫn lãnh đạm, nhưng Tiếu Văn Lễ lại thân thiện cười cười, đi theo sát Lâu Niệm hỏi: "Nói mới nhớ, em dâu là người thế nào vậy? Chưa từng nghe cậu nhắc tới bao giờ."
Lâu Niệm quay đầu khẽ liếc hắn một cái, Tiếu Văn Lễ nhún vai: "Không được gọi như vậy à? Hai ngươi đã đính hôn rồi mà."
Tống Tâm Thuần thấy cách gọi này thật chói tai, cô lén nhìn sườn mặt anh tuấn lãnh đạm của Lâu Niệm, trong lòng mới an tâm một chút.
Tiếu Văn Lễ lại hỏi cô: "Em nói đi?"
Tống Tâm Thuần dịu dàng vén tóc, che miệng cười khẽ: "Chị ấy à...... Khó nói lắm."
Anh sẽ biết ngay thôi.
Trong phòng, Sơ Nghiên đá văng Đỗ Lâm đang che hạ bộ rên rỉ, "Đau không? Đau thì tốt."
Nói xong, cô thở hổn hển bò xuống giường, "Thầy cô không dạy anh thì để tôi dạy cho anh biết —— tội phạm cưỡng gian đáng kiếp cả đời không "cương"được."
Xử lý hắn xong, Sơ Nghiên mở một chai nước khoáng lạnh, dòng nước lạnh lẽo rót qua cổ họng giúp cô phần nào ngăn chặn được ngọn lửa mãnh liệt đang bùng cháy.
Cô mạnh mẽ an ủi bản thân: Không sao, chỉ cần chịu đựng qua hôm nay rồi cô sẽ tránh xa nam chính, ai yêu ai cũng không liên quan đến cô.
Đúng lúc này, trong đầu cô bỗng nhiên vang lên một cảnh báo, 【 Quyền hạn không đủ! Quyền hạn không đủ! 】
Đáng chết! Không những xuyên sách mà cô còn bị hệ thống kiểm soát! Giọng nói kia cực kỳ chói tai, Sơ Nghiên ôm đầu, miễn cưỡng khắc chế sự khó chịu của cơ thể, cô thở hổn hển hỏi: "Quyền hạn gì?"
Trước mắt cô bỗng hiện ra một khung thoại:
【 Hiện tại ký chủ chỉ có 50% quyền hạn thoát vai, vi phạm quy định: Có suy nghĩ không yêu nam chính. 50% quyền hạn cốt truyện, vi phạm quy định: Trốn tránh mối quan hệ với nam chính.
Cách nâng cao quyền hạn:
Bày tỏ tình yêu với nam chính
Hoàn thành cốt truyện liên quan đến nam chính. 】
......???
Cô đọc truyện bao nhiêu năm nay nên đương nhiên biết thoát vai là gì, nhưng lại chưa bao giờ gặp cái hệ thống nào biến thái như này! Ý của nó còn không phải là, cô càng là muốn tránh xa Lâu Niệm thì càng phải đến gần hắn, bày tỏ tình yêu với hắn để nâng cao quyền hạn tự do?
Thứ rác rưởi gì thế này!!
Sơ Nghiên không nhịn được, cô gọi hệ thống, hơi thở càng ngày càng dồn dập: "Mặc kệ quyền hạn gì đó đi, ngươi có thuốc giải không?"
【 Điều kiện để được hệ thống viện trợ: Bày tỏ tình cảm với nam chính. 】
Sơ Nghiên suýt thì hộc máu: Mẹ nó nam chính đang ở đâu!!
—— "Tích".
Cửa phòng được mở khóa từ bên ngoài.
Đến rồi.
Cầm thẻ phòng mở cửa, Tống Tâm Thuần đã sớm chuẩn bị bày ra vẻ mặt khiếp sợ.
Sắp nghênh đón bọn họ sẽ là một màn vô cùng đặc sắc, đàn bà thì áo rách quần manh, đàn ông thì kích động phấn khởi...... Chị gái ác độc của cô đã đến lúc thân bại danh liệt rồi.
Cửa mở ra.
—— Sơ Nghiên êm đẹp đứng ở trước cửa, cả ngược được bọc kín mít bằng khăn tắm.
Tống Tâm Thuần ngẩn ra: "Ch...... Chị?"
Người mà Sơ Nghiên nhìn thấy đầu tiên là Lâu Niệm.
Thần sắc lạnh nhạt, mái tóc đen sạch sẽ, màu da nghiêng trắng, dưới mí mắt hơi mỏng là một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp. Ngũ quan của hắn đẹp đến gần như tinh xảo, lại bị khí chất lãnh đạm ép thành tuấn lãng. Khuôn mặt tuấn tú không hề có cảm tình mà nhìn cô.
Ánh mắt Tống Tâm Thuần xẹt qua một tia tính toán, dẫn đầu cả kinh kêu lên: "Chị, trên, trên giường chị sao lại có đàn ông!"
Kỳ thật Sơ Nghiên đã không còn nghe rõ cô ta nói cái gì, tác dụng của xuân dược khiến cô sắp bốc hỏa, cả đầu cô chỉ còn bốn chữ 【 bày tỏ tình cảm 】.
Lâu Niệm khẽ nhíu mày, hắn nhìn ra vẻ mặt cô có chút bất thường.
Tống Tâm Thuần cấp bách nói: "Chị, rốt cuộc hai người đã làm cái..."
Đúng lúc này, mắt Sơ Nghiên bỗng nhiên đỏ hoe, gọi to một tiếng:
"Ông xã!"
Một câu này, hoàn toàn khiến tất cả những người ở đây chấn kinh.
Sau đó, Sơ Nghiên nhào vào lòng Lâu Niệm, ủy khuất khóc: " Có người xấu phi lễ em, nhưng trong lòng em chỉ có anh!"
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT