Tiểu thái giám kinh ngạc khi nghe thấy Tần Lệ nói vậy, hắn hầu hạ Hoàng Thượng mặc dù không dài nhưng lại rất rõ ràng Hoàng Thượng vốn là người vô tình. Hoàng Thượng xử trí những vị hoàng tử kia như thế nào hắn đều biết rất rõ. Mà lần này, An tiểu vương gia chỉ là ngất xỉu, Hoàng Thượng thế nhưng lại đích thân chăm sóc?
Chuyện này quá cổ quái, lúc đầu chỉ nghĩ rằng An tiểu vương gia cùng đám người kia giống nhau, xem ra hẳn là có điều khác biệt.
Có thể lưu tại bên người Hoàng Thượng, tâm nhãn là phải có, hắn cảm thấy vì tiền đồ nay mai, chuyện về An tiểu vương gia cũng nên để bụng vài phần.
Lại nói Tần Lệ, hắn vốn cao lớn, thời điểm đi tới, người phía sau căn bản không theo kịp, chỉ có thể chật vật một đường chạy theo. Dẫn đến trong cung liền xuất hiện cảnh tượng chưa bao giờ có.
Tô Đường ngất ở gần phiến đá xanh, Hoàng Thượng không lên tiếng ai cũng không dám sai người gọi thái y đến, chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng chờ mệnh lệnh của Hoàng Thượng.
Kết quả lời còn chưa nghe thấy, lại thấy từ xa Hoàng Thượng đang đến gần.
Tần Lệ cũng không thèm nhìn nữ tỳ đang quỳ gối, lạnh lùng gọi người kêu thái y.
Hắn cũng không có bế Tô Đường lên, chỉ nghĩ đây là khổ nhục kế của nàng. Rốt cuộc vì để tránh phạt nàng cái trò gì cũng có thể nghĩ ra. Cái trò mèo té xỉu này, lại thường xuyên dùng tới, đến cuối cùng tiên đế cũng chịu thua nàng, chỉ cần nàng không nháo là được.
Thái y rất nhanh liền tới, chỉ là vừa bắt mạch, cả người lập tức cứng lại.
Tần Lệ nhíu mày: "Có cái gì, nói."
Thái y bất động ở kia, nhìn khắp nơi, thấy xung quanh nhiều cung nữ thị vệ, liền cẩn thận nói: "Lão thần lại xem lại." Vừa nói còn vừa xoa mồ hôi trên trán.
Bây giờ đã là đầu mùa đông, mồ hôi ở đâu ra, Tần Lệ nhíu mày đến mức có thể kẹp chết người. Ngay lúc hắn sắp hết kiên nhẫn, thái y rốt cuộc run run rẩy rẩy quỳ xuống.
Thái Y nhìn xung quanh một lượt, lúc này mới run sợ nói: "Thần, có thể mong Hoàng Thượng cho người xung quanh lui xuống không?"
Có thể làm thái y nói ra câu này, trên cơ bản đã là điều tuyệt mật. Tần An Cẩn(Tên của An tiểu vương gia nhé) sớm đã bị hắn tra rõ ràng, lại nói tới An vương phủ, lúc trước nếu không phải có lão cha âm hiểm tính kế, hiện giờ ngôi vị hoàng đế này còn không biết của ai đâu.
Bất quá thắng làm vua thua làm giặc, có nhiều lời cũng không thay đổi được.
Tần Lệ tò mò, nàng rốt cuộc còn có bí mật gì mà chính mình không biết, liền phất tay ý bảo mọi người tản ra.
Thái y thấy thế, lúc này mới nói: "Lão thần làm nghề y nhiều năm, khám sai cơ hồ chưa bao giờ có, mà An tiểu vương gia..."
Càng ngày càng nói nhiều, Tần Lệ không kiên nhẫn, lạnh giọng quát: "Đừng nói nhảm nữa."
Thái y sợ tới mức run bần bật: "Lão thần mấy chục năm kinh nghiệm bắt mạch, An tiều vương gia này là nữ nhân."
Đoàng một tiếng sấm sét, Tần Lệ chợt nghe lời này, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn, thậm chí trong chớp mắt hắn nghĩ chắc là mình bị ảo giác.
"Ngươi... Lặp lại lần nữa?"
Thái y hít sâu một hơi, tự cổ vũ chính mình, lần nữa đem lời nói lặp lại.
Thần sắc Tần Lệ bắt đầu trở nên phức tạp, hắn nhìn Tô Đường ngất xỉu trên mặt đất, nói hận cũng không phải, nói chán ghét tựa hồ cũng không quá chán ghét. Nhưng lại không cam lòng khi buông tha cho nàng dễ dàng như vậy.
Chẳng qua, mấy cái thủ đoạn hắn mới nghĩ ra lúc trước có khả năng không dùng được, khi dễ một cô nương, hắn vẫn là có chút khinh thường.
Hắn cau mày, nhìn chằm chằm người trên mặt đất, trầm mặc không nói nhưng thái y lại nói một câu kinh người: "Bệ hạ, An tiểu vương gia thân thể không được."
Sắc mặt của hắn hoàn toàn trầm xuống: "Thân thể không được là cái gì?"
"Ưu tư quá nặng, mấy năm nay chỉ sợ cũng không chịu chăm sóc thân thể, người quá mệt mỏi, cho nên vừa mới quỳ liền hôn mê." Thái y cảm thấy chính mình có chút xui xẻo, đương kim Hoàng đế tính tình như thế nào, đó chính là âm lãnh, giết người như ma a. Đừng nói tới hắn lúc này chỉ là một tên viện sử trong Thái Y Viện nhỏ nhoi, ngay cả những hoàng tử lúc trước cũng bị hắn giết sạch. Trên triều đình không ai không sợ hãi. An tiểu vương gia không có tiên đế chống lưng, mắt thấy vinh hoa phú quý sắp tới mốc, nhưng ít nhất Hoàng Thượng còn vui thích lăn lộn nàng, quỷ biết có muốn hay không muốn tìm người chôn cùng nàng, đây chính là tội khi quân a!
Cũng không rõ thái độ hiện tại của Hoàng Đế như thế nào, mồ hôi trên trán thái y ngày càng nhiều. Nghĩ nghĩ, vẫn là đúng sự thật nói: "Nếu chăm sóc tốt, còn có thể sống thêm được 10 - 20 năm, nếu không e là không được mấy năm."
Lệ khí hiện lên từ đáy mắt che phủ đầy trời, Tần Lệ gắt gao nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang hôn mê, trong lòng không biết nghĩ gì. Một lát sau, hắn khom lưng, trực tiếp đem người ôm lên.
Thái y kinh ngạc một chút, lập tức từ trên đất bò dậy đuổi theo.
Tần Lệ cũng không có kêu người hỗ trợ, lần ôm này hắn đột nhiên phát hiện, cái này vật nhỏ lúc nào cũng diễu võ dương oai lại nhẹ đến đáng sợ. An tiểu vương gia lúc trước tuy kiêu ngạo, nhưng không giống mấy huynh đệ của hắn, cho nên ban đầu hắn nghĩ trước đem người thu thập, dù sao cũng là một món đồ chơi, nếu như sau này có âm mưu gì khác, làm thịt cũng không muộn.
Chẳng qua từ lúc xuất hiện loại bản thoại kia, người khác chỉ nhìn thấy những tình ý vui vẻ trong đó, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, có một số chi tiết, chỉ có mình hắn mới có thể hiểu được. Có thể viết ra mấy thứ này, sợ là lúc trước cũng tham dự không ít.
Lúc trước hắn cảm thấy bản thân bước lên ngôi vị hoàng đế này đặc biệt dễ dàng. Đặc biệt là giai đoạn trước, phảng phất như có người tự lót đường cho hắn. Cũng bởi vậy, hắn không có ra lệnh thu hồi cuốn sách kia, muốn nhìn một chút xem còn bao nhiêu tin tức trong đó.
Chỉ là, hắn còn chưa đem nàng lăn lộn cho đủ, tên đáng chết này lại lăn lộn chính mình không sai biệt lắm, làm hắn có chút bực bội. Cũng không phải do đau lòng nữ nhân này mà do tình huống đã thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Tần Lệ làm việc tùy tâm sơ dục, trực tiếp đem Tô Đường ném tới tẩm cung của mình, thời điểm vứt ngươi còn không biết thương hoa tiếc ngọc, cũng may mà cẩm thạch trắng long sàng đủ mềm mới không làm nàng bị thương.
Đem người ném xuống, hắn lại chỉ chỉ thái y đứng phía sau: "Đi, đem người đánh thức."
Thấy hắn tùy ý, thái y cũng không dám sơ ý, thật cẩn thận bắt mạch, sau đó mới đè lên huyệt nhân trung. Sau một lúc lâu, thấy nàng có dấu hiệu thức tỉnh, lại nói: "Hoàng Thượng, An tiểu vương gia tỉnh, thần đi chuẩn bị thuốc."
Tần Lệ mặt không biểu tình, bàn tay vung lên, xem như đem người đuổi đi. Đến nỗi chuyện của Tần An Cẩn, trừ khi không muốn sống nữa, bằng không hắn không cho phép, ai cũng không dám tiết lộ.
Tô Đường tỉnh lại phát hiện hoàn cảnh thay đổi, còn chưa kịp cao hứng, liền thấy cẩu hoàng đế lạnh lùng nhìn mình. Tô Đường thực sự hoảng sợ, thực mau lại phát hiện một chuyện càng thêm kinh khủng.
Nàng vậy mà đang ngủ trên long sàng của tên cẩu hoàng đế này.
Mẹ ơi, thật đáng sợ!
Tần Lệ nhìn nàng, nói thẳng: "Nói đi, thoại bản kia, ai viết?"
Hắn hỏi như vậy, kỳ thật trong lòng đã có đáp án, từ lúc thám tử đưa tin tức tới, thoại bản xuất ra từ An vương phủ, toàn bộ An vương phủ, chỉ còn có người già và phụ nữ, trừ bỏ nàng, không ai có lá gan này.
Bất quá hắn liền muốn nhìn một chút nàng phản bác như thế nào?
Quả nhiên, vật nhỏ ra vẻ mờ mịt, bởi vì mới vừa thức tỉnh, đôi mắt xinh đpẹ còn phủ một tầng sương: "A? Hoàng Thượng nói cái gì a, thần thật sự không biết?"
Tần Lệ vừa nghe, không tức giận, ngược lại cười cười nhìn nàng: "Như vậy a, vậy trẫm sai người đọc cho ngươi nghe."