Chiêm Hỉ không dám ngẩng đầu, nghĩ đến những lời mình vừa nói, thật buồn cười mà! Một tháng lương của cô 7500, còn sợ một người thu nhập 35 vạn không đủ tiền, còn mặt mũi nào chứ?
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô gái đột nhiên đứng lên, trở lại ngồi đối diện, cúi đầu không nói. Anh cảm thấy buồn cười, chỉ là cô không ngước mặt lên, Lạc Tĩnh Ngữ cười không nổi nữa.
Anh vẫy tay với Chiêm Hỉ, đối phương không phản ứng, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ có thể gõ chữ trên điện thoại, đẩy qua cho cô xem: [Hoan Hoan, cô giận à?]
Làm sao Chiêm Hỉ có thể tức giận, chỉ là cảm thấy khó xử. Chuyện này, cô chưa từng hỏi lương của anh, vẫn tự cho anh là người làm công lương thấp, cô chê bai anh, Tiểu Ngư nên giận cô mới đúng! Anh sẽ cảm thấy cô coi thường anh.
Quả nhiên cô chưa đủ hiểu rõ Tiểu Ngư, về sau phải tán gẫu nhiều hơn mới được.
Hít sâu một hơi, cuối cùng Chiêm Hỉ ngẩng đầu đối mặt với Lạc Tĩnh Ngữ. Người đàn ông vẫn duy trì vẻ ôn hòa, đôi mắt tràn ngập vui vẻ, khóe môi hơi cong, không có chút tức giận.
Chiêm Hỉ hơi run.
Dù nói chuyện trên mạng hay gặp mặt trực tiếp, Lạc Tĩnh Ngữ luôn mang đến cho cô một cảm giác – đặc biệt bao dung. Dường như mặc cho cô làm nhiều chuyện quá đáng, anh cũng sẽ tức giận cô.
Đây là một cảm giác an toàn kỳ diệu, Chiêm Hỉ chưa từng nhìn thấy trên người khác.
Mẹ và anh trai chiều chuộng cô, nhưng tiền đề là cô phải nghe lời. Nếu cô không nghe lời, mẹ chưa nói gì, Chiêm Kiệt cũng sẽ mắng cô, ví dụ như chuyện cô chơi thân với La Hân Nhiên, như việc cô cố ý chuyển nhà.
Còn ba thì chiều cô vô điều kiện, nhưng cảm giác không giống như Lạc Tĩnh Ngữ. Cuộc đời của ba bị mẹ cưỡng chế gắt gao, ở trong nhà không thể chắn gió cho Chiêm Hỉ, nếu như ông nói thay cho con gái, Trì Quý Lan sẽ mắng luôn cả ông.
Vì thế, từ một người nửa xa lạ như Lạc Tĩnh Ngữ, Chiêm Hỉ cảm nhận được sự săn sóc của anh đối với cô, chăm sóc và bao dung, một loại cảm động rất khó diễn tả.
Không phải cô không đoán được... Liệu anh có ý gì với cô hay không?
Nhưng Chiêm Hỉ không muốn biết đáp án.
Cô chẹp miệng nói: "Lạc Tĩnh Ngữ, sao anh nhiều tiền thế!"
Lạc Tĩnh Ngữ: "?"
Anh nhanh chóng gõ chữ: [Tôi không nhiều tiền, mà tôi chỉ không nghèo.]
Chiêm Hỉ nhíu mày: "Một năm kiếm hơn ba mươi vạn còn không tính là nhiều tiền à?"
Lạc Tĩnh Ngữ cười không tiếng động, đánh chữ: [Trước kia tôi không nhiều như thế, lúc trước người nghèo, hai năm nay nhiều hơn một chút.]
"Được rồi, là tôi có mắt nhưng không thấy Thái Sơn." Chiêm Hỉ nhìn thức ăn nóng trên bàn, nói, "Nhưng mà dù anh có nhiều tiền hơn tôi, bữa này vẫn là tôi mời."
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn còn suy nghĩ câu trước của cô, hoàn toàn không hiểu, gõ chữ: [Cái gì? Mắt không thấy gì?]
Chiêm Hỉ nhìn ra vấn đề của anh, trong lòng hơi xôn xao, nghĩ đến rốt cuộc Tiểu Ngư khi đọc khẩu hình đã dồn hết tâm trí thế nào? Tiếng Trung đa dạng phong phú thâm sâu, mỗi một từ cô nói, môi sẽ biến hóa rất nhanh, Tiểu Ngư phải tìm từ vựng trong não để lý giải, còn loại thành ngữ này so với anh thật sự quá khó.
[Có mắt không thấy Thái Sơn.] Chiêm Hỉ đánh chữ cho Tiểu Ngư, chỉ vào cà ri cua còn nóng hổi trên bàn, nói: "Ăn trước đã, tôi sắp đói chết rồi."
Thức ăn dần được mang lên, Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ đối mặt ăn cơm.
Lạc Tĩnh Ngữ rất hứng thú với thức ăn Thái, hương vị không tệ, anh thấy Chiêm Hỉ dùng nước cà ri cua trộn cơm, liền nghĩ Hoan Hoan thích ăn cà ri, về sau có thể làm cho cô ăn, cà ri gà và cà ri bò, anh đều làm được.
Khi ăn được một lúc, Chiêm Hỉ đi toilet.
Chờ cô, Lạc Tĩnh Ngữ cũng đi.
Thật sự anh cũng quá mắc, nên trực tiếp đến quầy thu ngân, lấy điện thoại đánh chữ cho thu ngân xem: [Bàn 21, tính tiền.]
Nữ thu ngân trẻ mỉm cười: "Bàn 21 vừa rồi có chị gái đẹp tính tiền rồi ạ!"
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Haiz... Quả nhiên anh không đấu lại cô giáo Trứng Gà thông minh.
Lạc Tĩnh Ngữ trở về bàn ăn, Chiêm Hỉ còn đang tập trung gặp chân con cua, Lạc Tĩnh Ngữ ngồi xuống cầm điện thoại đấu tranh tư tưởng, có nên chuyển tiền cơm qua WeChat cho cô hay không? Cô đến mua quần áo cùng anh, sao có thể để cô mời? Cô sẽ nhận sao? Có thể tức giận không?
Chiêm Hỉ không rõ nguyên do, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Anh ăn no rồi sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, Chiêm Hỉ cười nói: "Ăn thêm một chén canh đi, tôi rất thích canh sườn chua cay này, anh thấy có ngon không?"
Lúc này, không chờ đến Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ, Chiêm Hỉ đã đưa điện thoại cho anh xem: [Canh sườn chua cay, ngon không?]
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, Chiêm Hỉ giúp anh múc một chén canh, Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ: [Tôi có thể học làm, cô thích ăn, tôi sẽ làm cho cô ăn.]
Nhìn cô cười xinh đẹp, Lạc Tĩnh Ngữ đột nhiên quyết định không chuyển tiền. Anh nhớ Chiêm Hỉ đã từng dạy anh vài chuyện khi xem mắt, không thích đối phương mới phải trả tiền, còn nếu thích thì đúng lúc có cơ hội để hẹn người ta ra mời cơm.
Nghĩ như thế, Lạc Tĩnh Ngữ đánh một hàng chữ, do dự đẩy đến trước mặt Chiêm Hỉ: [Hoan Hoan, cảm ơn cô đã giúp tôi mua quần áo. Bữa tiếp theo, tôi sẽ mời, được không?]
Chiêm Hỉ xem xong, gật đầu: "Được, lần sau anh mời."
Cô đồng ý rồi! Lạc Tĩnh Ngữ thả lỏng tâm tình, thiếu chút nữa nhếch môi lên cười, nhanh chóng giấu đầu hở đuôi múc một muỗng canh.
Hương vị canh sườn chua cay hơi kỳ lạ, anh không thể nói là ngon hay không ngon, nhưng Hoan Hoan vui là được! Sau khi về anh nhất định phải nghiên cứu một chút.
Ăn xong, Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ đến tầng 3 mua quần áo. Sau khi biết Tiểu Ngư không phải kẻ nghèo, Chiêm Hỉ cũng nhẹ nhõm hơn, mạnh tay chọn quần áo cho anh.
Cô chưa từng mua đồ cho Chiêm Kiệt, chỉ từng mua cho ba, còn đây là lần đầu tiên cùng một chàng trai trẻ cùng nhau đi shopping, giúp anh chọn lựa.
Chiêm Hỉ phát hiện, thẩm mỹ của Lạc Tĩnh Ngữ không tệ, quần áo chọn được rất phù hợp, hẳn là liên quan đến công việc nghệ thuật của anh.
Mấy năm nay Lạc Tĩnh Ngữ không đến trung tâm thương mại đi dạo, chủ yếu mua quần áo trên mạng, anh không thích nhân viên hướng dẫn mua hàng nói nhiều, không muốn người khác phát hiện anh không nghe được.
Nhưng lúc này đây, bên cạnh có Chiêm Hỉ, nhân viên rất thức thời, khi giới thiệu đều hướng tới phụ nữ, Chiêm Hỉ cũng nghiêm túc thảo luận với các cô ấy các vấn đề ăn mặc của nam giới.
Lúc chọn quần áo, bọn họ không thể giao tiếp qua điện thoại, chỉ dùng ánh mắt trao đổi, ai thích mẫu nào sẽ đưa cho đối phương xem, nếu cảm thấy OK, Lạc Tĩnh Ngữ sẽ đi thử đồ.
Hiểu ngầm như thế lại khiến Lạc Tĩnh Ngữ rất an tâm.
Cuối cùng, anh chọn một áo sơ mi màu xanh lam nhạt, một áo len lót cổ chữ V màu lam đậm, một quần tây đen dài cùng một đôi giày đen Chelsey.
Sau khi mặc xong, cuối cùng là chọn áo khoác, Lạc Tĩnh Ngữ chọn một một áo khoác ngoài ngắn màu đen, vóc dáng cao lớn của anh khi đứng trước gương thực sự rất oai nghiêm. Hai mắt Chiêm Hỉ sáng lên, nhân viên nói với cô: "Wow, bạn trai của cô mặc bộ này rất đẹp trai đấy!"
"Anh ấy..." Chiêm Hỉ vốn muốn nói "Anh ấy không phải bạn trai tôi", nhưng nghĩ đến tại sao phải giải thích? Tiểu Ngư cũng không nghe được. Cô vui mừng nói: "Anh ấy đẹp trai, mặc gì cũng đẹp."
Lạc Tĩnh Ngữ đúng lúc quay đầu nhìn sang, phát hiện Chiêm Hỉ và nhân viên đang cười vui vẻ.
Anh rất thắc mắc: "?"
Chiêm Hỉ đỏ mặt, như bị bắt bài lúc gian lận, nhanh chóng nói: "Cái này đẹp! Mua nó đi!"
Từ đầu xuống chân, Lạc Tĩnh Ngữ tốn hơn 5000 đồng, cơ bản đúng với dự toán của anh.
Khi rời khỏi trung tâm thương mại đã rất trễ, Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ xách túi nhỏ túi lớn đến ven đường gọi xe.
Trước cửa trung tâm thương mại có một cây thông Noel rất lớn, lấp lánh sắc màu rực rỡ giữa đêm đông liền trở nên lãng mạn ấm áp.
Chiêm Hỉ bước chân đến gần, ngẩng đầu, nhìn cây thông Noel.
Lạc Tĩnh Ngữ theo mắt cô nhìn cây thông Noel.
Nhưng anh chỉ nhìn một lúc, ánh mắt liền chuyển sang gương mặt Chiêm Hỉ, cô thở một làn khói, đôi mắt phản chiếu sắc màu rực rỡ, nhấp nháy liên tục, tựa như sách viết – trong mắt có ngàn sao lấp lánh.
"Ối!" Chiêm Hỉ đột nhiên kêu lên, ngại ngùng quay đầu nhìn Lạc Tĩnh Ngữ nói, "Tiểu Ngư anh xem, bên kia có người đang hôn môi."
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn hai chữ "hôn môi" đã hiểu, cũng hiếu kỳ nhìn sang, dưới cây thông thật sự có một cặp đôi đang hôn nhau.
Anh lập tức đỏ mặt, cùng Chiêm Hỉ quay đầu đi, hai người đứng quay lưng lại với cây thông, chợt không biết nói gì.
May mắn, xe đã tới.
Trở về Thanh Tước Giai Uyển, Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ vào thang máy lên tầng, đến tầng 8, Chiêm Hỉ đưa túi trên tay cho Lạc Tĩnh Ngữ, nói với anh: "Tiểu Ngư, ngày mai cố lên!"
Lạc Tĩnh Ngữ lấy túi giấy, không thể đáp lại, chỉ mỉm cười với cô.
Chiêm Hỉ ra khỏi thang máy, vẫy tay với anh: "Tạm biệt! Buổi tối nhớ ngủ sớm một chút, Giáng Sinh vui vẻ!"
Lạc Tĩnh Ngữ về đến nhà, đặt tất cả túi mua sắm lên bàn làm việc, nghĩ đến ngày mai sẽ phải mặc đó, liền lấy từng cái treo vào tủ.
Trong túi áo sơ mi, anh bỗng phát hiện một chiếc khăn quàng cổ màu xanh, có đề tên nhãn hiệu.
Lạc Tĩnh Ngữ: "?"
Khăn rất mềm, là dành cho nam, cùng nhãn hiệu với áo sơ mi, Lạc Tĩnh Ngữ không nhớ bản thân có mua khăn quàng cổ hay không, chẳng lẽ là quà tặng kèm?
Lúc này, điện thoại anh báo tin nhắn.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đã phát hiện quà Giáng Sinh chưa! Không cần cảm ơn đâu! Ngày mai nhớ choàng, nếu không cổ sẽ lạnh. (cười nhe răng)
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Đêm nay, rốt cuộc Hoan Hoan đã làm những gì? Mời anh ăn cơm, tặng anh khăn choàng, cùng anh dạo trung tâm thương mại! Còn anh? Anh đã làm được những gì? Chỉ thanh toán tiền xe lúc về, một ly nước cũng không mời Hoan Hoan! Càng chưa chuẩn bị quà Giáng Sinh cho cô.
Làm sao anh ngốc đến thế! Còn không biết xấu hổ khoe bản thân mình kiếm ra nhiều tiền! Nhất định Hoan Hoan cảm thấy anh là một đại vương khoác lác, tự cao.
Không được, ngày mai là lễ Giáng Sinh, anh còn cứu được. Ngày mai, anh nhất định sẽ tặng cho Hoan Hoan một món quà!
***
Trưa thứ tư, Lạc Tĩnh Ngữ thay quần áo mới, đeo khăn choàng cổ, chuẩn bị ra ngoài.
Chiêm Hỉ nhắn WeChat.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư ngoan, cho cô giáo Trứng Gà xem dáng vẻ đẹp trai của em đi! (cười nhe răng)
Lạc Tĩnh Ngữ khẽ cong môi, chỉnh góc độ chụp ảnh trước gương, đến khi vừa lòng liền chụp lại một tấm gửi cho cô, trong đó đôi chân được chụp rất dài nên gương mặt bị che đi.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tại sao không lộ mặt thế! Thiếu mất rồi! (giận dỗi)
[Cá Cực Lớn]: Cô có thể nhìn tôi, trực tiếp, bỏ qua bức hình đi.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Được rồi, anh phải biểu hiện thật tốt, chúc anh đàm phán thành công! Mọi việc thuận lợi!
[Cá Cực Lớn]: (Cố lên)
Lạc Tĩnh Ngữ gọi xe vào quán trà trung tâm thành phố kia, cách thời gian gặp mặt tới nửa tiếng, anh chưa vào ngay, gọi WeChat cho Kỷ Hồng Triết.
[Cá Cực Lớn]: Tiểu Triết, tôi tới rồi, cậu ở đâu?
[Kỷ Hồng Triết]: Tôi đang đứng bên cạnh KFC, cậu chờ, tôi đang đến.
Năm phút sau, người đàn ông trẻ tuổi lững thững đi tới trong tầm mắt của Lạc Tĩnh Ngữ.
Vóc dáng anh rất cao, không mấy chênh lệch với Lạc Tĩnh Ngữ, có vẻ còn cao hơn một chút, màu da khỏe mạnh, ngũ quan sắc sảo, ánh mắt hơi hững hờ, đúng chuẩn diện mạo của một tên vô lại, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn Kỷ Hồng Triết đi đến gần, phát hiện ra đã ba năm chưa gặp anh ta.
Kỷ Hồng Triết được xem như bạn thời thơ ấu của Lạc Tĩnh Ngữ, hai người bằng tuổi, từ nhỏ đã cùng nhau trưởng thành ở ký túc xá nhà xưởng. Ba mẹ Kỷ Hồng Triết giống ba mẹ Lạc Tĩnh Ngữ, đều là người câm điếc, điều khác biệt là bọn họ sau này mới điếc, vì thế Kỷ Hồng Triết là một đứa trẻ khỏe mạnh.
Khi còn nhỉ, Kỷ Hồng Triết là đại ca của đám nhóc trong ký túc xá, hoạt bát hiếu động, chính là một đầu gấu rất oai.
Quan hệ giữa hai nhà rất tốt, mẹ Kỷ dặn con trai phải chăm sóc Tiểu Ngư thật tốt, hoàn toàn không nghĩ đến Kỷ Hồng Triết lại chính là người bắt nạt Lạc Tĩnh Ngữ.
Lạc Tĩnh Ngữ không muốn so đo với anh ta, anh thích an tĩnh, Kỷ Hồng Triết hiếu động, hai người thật ra không hợp nhau. Chỉ có ba mẹ hai bên mới cho rằng hai cậu bé này là bạn tốt.
Sau đó, Lạc Tĩnh Ngữ đi học ở trường khuyết tật, Kỷ Hồng Triết học tiểu học ở trường bình thường.
Rồi về sau, nhà xưởng cải tạo, toàn bộ nhóm công nhân nghỉ việc tìm đường khác mưu sinh. Ba mẹ Lạc Tĩnh Ngữ đến Thành Bắc mở một cửa hàng tiện lợi nhỏ, ba mẹ Kỷ Hồng Triết đều làm nhân viên vệ sinh. Sau khi dọn ra ký túc xá, hai nhà một Nam một Bắc, cách nhau rất xa.
Sau sau nữa, Lạc Tĩnh Ngữ tốt nghiệp cao trung ra ngoài đi làm, tự mình sống, Kỷ Hồng Triết thi đậu Đại Học, sau tốt nghiệp cũng chẳng biết đang làm gì.
Tin tức của anh ta đều từ mẹ Kỷ lúc đến cửa hàng tìm Diêm Nhã Quyên tâm sự. Rốt cuộc Lạc Tĩnh Ngữ và Kỷ Hồng Triết cũng gặp mặt vào Tết ba năm trước, cả nhà họ Kỷ đến làm khách của ba mẹ Lạc Tĩnh Ngữ.
Lúc đó, tất cả mọi người đều trò chuyện bằng thủ ngữ, chỉ có Kỷ Hồng Triết ở trong một góc nhỏ tự mình chơi điện thoại.
Diêm Nhã Quyên nói Lạc Tĩnh Ngữ đến chơi cùng Kỷ Hồng Triết, Lạc Tĩnh Ngữ liền ngồi bên cạnh Kỷ Hồng Triết, vỗ vỗ cánh tay anh, dùng thủ ngữ hỏi: [Cậu đang chơi gì thế?]
Kỷ Hồng Triết ngẩng đầu nhìn anh, nheo mắt, dùng thủ ngữ nói: [Đang tán gẫu cùng bạn gái.]
Lạc Tĩnh Ngữ không biết đáp thế nào, Kỷ Hồng Triết đứng lên, vỗ vỗ vào anh: [Đừng quan tâm tôi, lo cho bản thân đi. Tôi ra ngoài hút một điếu thuốc.]
Kết quả, vừa mới kéo tới không lâu anh tại lại trốn mất, ba mẹ anh ta tức phát khóc. Từ đó về sau, Lạc Tĩnh Ngữ chưa từng gặp lại Kỷ Hồng Triết, cũng không liên lạc với anh ta qua WeChat.
Hai người bọn họ thật sự không tính là bạn, chỉ là tình huống hiện tại, người Lạc Tĩnh Ngữ có thể tìm được chỉ có Kỷ Hồng Triết là thích hợp nhất.
Kỷ Hồng Triết đến trước mặt Lạc Tĩnh Ngữ, đánh giá anh từ trên xuống dưới, híp mắt cười: "Đã lâu không gặp, hiện tại đẹp trai như vậy sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ dùng thủ ngữ: [Lúc nào tôi chả đẹp?]
"Ha ha ha..." Kỷ Hồng Triết cười lớn, "Nghe mẹ tôi nói cậu sống không tệ, đã mua được căn hộ rồi."
Lạc Tĩnh Ngữ cười cười.
Kỷ Hồng Triết nói: "Có bạn gái chưa?"
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu.
"Mua nhà rồi, cũng thử tìm đi." Kỷ Hồng Triết dập tắt điếu thuốc, vứt vào thùng rác ven đường, "Bây giờ Lý Y Mạn còn nhớ thương cậu đấy."
Lạc Tĩnh Ngữ bật cười, dùng thủ ngữ: [Em ấy mới mười sáu tuổi.]
Kỷ Hồng Triết cười theo: "Cậu không add WeChat của em ấy, cô bé nhỏ hận cậu chết đi được."
Khi đang nói, điện thoại của Lạc Tĩnh Ngữ rung lên, anh lấy ra xem, là tin nhắn của Chiêm Hỉ.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, Trì Giang tiên sinh và Đổng tiên sinh đã tới rồi, đang chờ anh ở phòng Thiên Sơn Vạn Thủy lầu hai."
[Cá Cực Lớn]: Được, tôi lên, tôi tới rồi.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Cố lên!!!
Lạc Tĩnh Ngữ cùng Kỷ Hồng Triết vào quán trà, Kỷ Hồng Triết đã nắm rõ tình hình qua video chat, tuy rằng anh tự nhận mình là người không đáng tin, nhưng lúc này Tiểu Ngư có thể nhớ tới anh, anh cảm thấy rất có thể diện, sẽ không quấy phá.
Ngoài phòng Thiên Sơn Vạn Thủy, Kỷ Hồng Triết gõ cánh cửa, đẩy cửa vào, lúc này Lạc Tĩnh Ngữ mới cảm thấy căng thẳng, theo sau anh ta vào ghế.
Đổng Thừa và Trì Giang Tuấn Giới đã ngồi trước, sau khi nhìn thấy bọn họ đều đứng lên.
Phòng rất rộng, trang trí theo kiểu Trung Quốc, lịch sự tao nhã, trong không khí còn thoang thoảng mùi đàn hương.
Đổng Thừa và Kỷ Hồng Triết giới thiệu hai bên, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn Trì Giang Tuấn Giới, đó là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, mặc tây trang, thắt cà vạt, đến cả tóc cũng không cẩu thả, quả thực rất chú trọng bề ngoài. Đổng Thừa cũng ăn mặc lịch sự, còn Kỷ Hồng Triết thì thoải mái hơn, Lạc Tĩnh Ngữ cũng không yêu cầu anh ta chỉnh chu, vốn dĩ người ta chỉ đến hỗ trợ.
Trì Giang Tuấn Giới và Đổng Thừa cũng đang đánh giá Lạc Tĩnh Ngữ, một chàng trai trẻ, ăn mặc trang nhã lịch sự, đôi mắt trong trẻo ôn hòa, có khí chất đơn giản thanh lạnh, còn có một chút thẹn thùng.
Một người có vẻ ngoài xuất chúng như thế lại có hai lỗ tai không nghe được, thật sự đáng tiếc.
Gọi mấy phần trà cùng điểm tâm, Đổng Thừa hàn thuyên vài câu trước, hỏi thông tin của Lạc Tĩnh Ngữ trong lĩnh vực hoa giả.
Lạc Tĩnh Ngữ cũng không giấu diếm, càng không tự dát vàng lên mặt mình, thật thà nói rõ quá trình học tập nghệ thuật của bản thân.
Anh dùng thủ ngữ, Kỷ Hồng Triết phiên dịch thành tiếng Trung, khi Đổng Thừa nghe Lạc Tĩnh Ngữ nói đến sư phụ Từ Khanh Ngôn, vẻ mặt có chút thay đổi, sau khi phiên dịch cho Trì Giang tiên sinh, người cũng cười mỉm không rõ ý tứ lắm.
Sau khi nói xong, Đổng Thừa liền nói đến mục đích gặp mặt lần này: "Thầy Lạc, Trì Giang tiên sinh rất thưởng thức tác phẩm hoa giả của của ngài, cũng có chút hiểu biết về loại nghệ thuật này, lần này hẹn ngài gặp mặt, thật ra là vì vợ của ông ấy."
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn khẩu hình miệng của anh ta, rồi nhìn về phía Kỷ Hồng Triết, Kỷ Hồng Triết giải thích lại cho Lạc Tĩnh Ngữ, anh đều hiểu được, sau đó dùng thủ ngữ hỏi: [Cụ thể là chuyện gì?]
Kỷ Hồng Triết nói với Đổng Thừa: "Tiểu... Thầy Lạc hỏi, cụ thể là chuyện gì?"
Đổng Thừa dùng tiếng Nhật nói với Trì Giang tiên sinh, ông nói một hồi, Đổng Thừa liền mở miệng: "Tết Nguyên tiêu năm sau, vợ của Trì Giang tiên sinh sẽ đến sinh nhật lần thứ 50. Mấy năm nay Trì Giang phu nhân không khỏe, Trì Giang tiên sinh không yên tâm để bà ở Nhật Bản, nên hiện tại đang sống ở Tiền Đường. Vợ của ông ấy..."
Kỷ Hồng Triết nói "Dừng lại": "Đổng tiên sinh, xin lỗi nhưng tôi không phải người phiên dịch chuyên nghiệp, chúng ta nói từng câu thôi, anh nói nhiều quá tôi không nhớ hết được."
Đổng Thừa cười rộ lên: "Được được, nghe theo anh."
Thế là, bốn người dùng phương thức đặc biệt để trao đổi, tiếng Nhật -> tiếng Trung -> thủ ngữ rồi ngược lại, rất hài hòa.
Kỷ Hồng Triết thấy bản thân chưa bao giờ vắt hết trí não để nói thủ ngữ như thế, khi phiên dịch cho Lạc Tĩnh Ngữ đều phải chau chuốt lại.
Trì Giang tiên sinh muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật 50 tuổi cho vợ của mình, trong bữa tiệc phải cho bà ấy một sự bất ngờ, chính là – một cây hoa anh đào bằng hoa giả.
Không phải chưa từng nghĩ tới dùng mô hình, nhưng cây mô hình nhìn rất giả, giá cũng rất rẻ. Còn hoa bằng vải thì khác, vừa tinh xảo vừa rất thật, điều mấu chốt là sau khi cây này dùng xong ở bữa tiệc sẽ bày trí trong nhà của Trì Giang tiên sinh, làm một cây hoa anh đào vĩnh viễn sẽ không tàn.
Lạc Tĩnh Ngữ hiểu rõ, khách hàng đặt làm cây hoa anh đào đúng thật là Trì Giang tiên sinh, là người Chiêm Hỉ giúp anh liên hệ.
Anh chắc chắn mình sẽ làm được, Trì Giang tiên sinh rất hài lòng, đưa thêm vài yêu cầu, ông ấy còn làm một bộ kimono cho vợ, muốn làm cây trâm cài tóc phối hợp với sắc hoa anh đào, yêu cầu Lạc Tĩnh Ngữ thiết kế quá trình, nhưng không phải Lạc Tĩnh Ngữ làm, mà là Trì Giang tiên sinh tự mình làm.
Trên cài tóc còn phải đính kim cương, phí thiết kế, nguyên liệu và phí dạy học đều sẽ tính riêng, hỏi Lạc Tĩnh Ngữ có thể nhận hay không.
Thiết kế trang sức là sở trường của Lạc Tĩnh Ngữ, điều khó khăn duy nhất của anh là không thể nghe, cũng không thể nói, Trì Giang tiên sinh còn là người Nhật nữa! Dù Lạc Tĩnh Ngữ là người bình thường, bọn họ không thể giao tiếp, cho nên điều này cũng không thành vấn đề.
Anh tỏ ý đã hiểu, có thể sắp xếp dạy học trong phòng làm việc của mình, thời gian dạy có thể cả ngày.
Đổng Thừa nói sẽ đưa mẫu thiết kế kimono cho Lạc Tĩnh Ngữ, nói đến đây, đàm phán cơ bản đã hoàn thành, Lạc Tĩnh Ngữ còn chưa tính được giá của cây anh đào kia, mười tám vạn sao? Phương Húc không nói với anh.
Lúc này, Trì Giang tiên sinh nói với Đổng Thừa một câu, Đổng Thừa nghĩ ngợi một chút, nói từng chữ với hai người đối diện, Kỷ Hồng Triết phiên dịch thành thủ ngữ.
"Thầy Lạc, không dám lừa ngài, vì cây anh đào này, chúng tôi không ngừng tìm ngài, còn liên hệ đến mấy đại sư làm hoa trong nước."
"Mấy mấy vị đã khéo léo từ chối chúng tôi, nói bản thân không thể, đơn đặt hàng này không làm được. Còn vài vị ở khá xa thành phố, sau khi suy xét chúng tôi cũng từ bỏ, phải tìm một đại sư bản địa ở Tiền Đường."
"Cũng là cơ duyên xảo hợp, Tôn tổng tặng tác phẩm của ngài cho Trì Giang tiên sinh, sau khi ông ấy đem về nhà, Trì Giang phu nhân rất thích, nói vị đại sư này rất chuyên nghiệp, tuyệt đối không phải người mới học, hẳn đã hành nghề ít nhất 5 năm."
"Chúng tôi liên hệ đến cửa hàng của ngài, Phương tiên sinh – hẳn là cộng tác của ngài nhỉ, đã báo giá cho chúng tôi là 22 vạn, hơn nữa không nhận trả giá. Thật mà nói, đây là giá cao nhất trong những báo giá của các đại sư rồi."
"Chúng tôi cũng liên hệ đến đại sư Từ Khanh Ngôn ở Thượng Hải, bà ấy báo giá hai mươi vạn, nhưng cây này sẽ do học sinh của mình làm, bởi vì Yoshino không phải loại hoa khó, học sinh của bà có thể đảm đương, toàn bộ quá trình sẽ do bà chỉ đạo."
"Trì Giang tiên sinh cũng đã cân nhắc lựa chọn giữa ngài và bà ấy... Hẳn ngài cũng hiểu, đối với Trì Giang tiên sinh mà nói, đây không phải là vấn đề giá cả, điều quan trọng nhất là chất lượng tác phẩm, bởi vì ý nghĩa của cây này đối với vợ ông ấy rất lớn."
"Cho nên cuối cùng chúng tôi đã chọn ngài, lần này gặp mặt trực tiếp, tôi đã liên hệ sư phụ Từ, bà ấy cũng không để ý, biết người chúng tôi tìm là thầy Lạc cũng nói rằng, ngài là học sinh của bà, bà ấy luôn tán dương ngài, nói là dựa vào trình độ của ngài, tuyệt đối sẽ làm ra tác phẩm tốt nhất."
"Chỉ là... Trì Giang tiên sinh là thương nhân, ông ấy thấy giá liền buồn bực, hỏi vì sao sư phụ Từ báo giá 20 vạn, học sinh của bà lại báo giá đến 22 vạn? Đương nhiên chúng tôi không nghi ngờ năng lực của ngài, chỉ là cảm thấy... Nói thế nào nhỉ, Trung Quốc có câu thành ngữ, tiền nào của nấy."
"Thầy Lạc, Trì Giang tiên sinh rất chờ mong, ngài báo giá thế này, có phải ngài có chỗ nào hơn cả sư phụ Từ hay không?"
Trong quá trình phiên dịch, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn môi của Đổng Thừa, rồi lại nhìn thủ ngữ của Kỷ Hồng Triết. Thật ra anh rất căng thẳng, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Da mặt anh rất mỏng, chưa từng lúng túng thế này bao giờ, khuôn mặt dần ửng đỏ, hận không thể rời khỏi đây, biến mất ngay lập tức.
Rõ ràng trước đó còn tán gẫu hòa hợp đến thế, anh không lúng túng vì tai điếc, thậm chí còn có tự tin nhỏ, nhưng lúc này xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Trì Giang tiên sinh.
Kỷ Hồng Triết phiên dịch bằng thủ ngữ, cũng cảm giác không đúng lắm, cuối cùng còn chêm thêm một câu: [Tiểu Ngư, có phải cậu bị người ta chơi rồi không?]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT