Lạc Tĩnh Ngữ nhận được tin nhắn từ Chiêm Hỉ, chợt hoảng sợ, cho rằng cô xảy ra chuyện.

Chờ anh nhìn kỹ lại, cuối cùng hiểu được chuyện đầu đuôi ngọn ngành.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, thật xin lỗi, chưa thông qua sự cho phép của anh mà tôi đã nói tình cảnh của anh cho trợ lý Đổng. Tôi đã suy xét kỹ, nếu không nói, có thể cuộc làm ăn này sẽ không thành, nhưng tôi chưa nói tên của anh đâu. Anh có giận tôi không?

Lạc Tĩnh Ngữ được nhiên không giận Chiêm Hỉ, thật ra là Phương Húc chưa từng nói vấn đề này với anh, sợ anh để tâm. Đúng là anh không thể nghe điện thoại với đối phương, Phương Húc từ chối họ vốn cũng không nên chỉ trích, nhưng ít ra cũng phải nói với anh một tiếng chứ! Nếu không phải đối phương liên hệ Chiêm Hỉ, chẳng phải anh vẫn không biết gì sao?

Lạc Tĩnh Ngữ trả lời Chiêm Hỉ.

[Cá Cực Lớn]: Sẽ không đâu, không liên quan, tôi hiểu mà.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Vậy anh có dự định gặp mặt bọn họ không?

Lạc Tĩnh Ngữ nghiêm túc tự hỏi một lúc.

[Cá Cực Lớn]: Hoan Hoan, cô cảm thấy, tôi nên đi không?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Nếu muốn nghe ý kiến của tôi, thì đương nhiên là muốn rồi! Tôi cảm thấy bọn họ rất có thành ý, Boss của anh có nói với anh không nhỉ? Trì Giang tiên sinh muốn anh làm tác phẩm gì, anh biết không?

[Cá Cực Lớn]: Phương Húc nói tôi biết có một khách hàng, tôi không biết phải hay không, cuộc làm ăn này rất lớn.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh muốn đi hỏi thử anh ta không?

[Cá Cực Lớn]: Không cần.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Vậy tôi trả lời trợ lý Đổng như thế nào?

[Cá Cực Lớn]: Giúp tôi hẹn ngày gặp mặt, thời gian nơi chốn tôi đều có thể.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ý của anh là thời gian và địa điểm tùy vào bọn họ quyết định sao?

[Cá Cực Lớn]: Đúng vậy.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Được, tôi đi hẹn bọn họ. Vậy còn phiên dịch thủ ngữ cho anh thì sao? Trợ lý Đổng nói anh ta có thể mời một người.

[Cá Cực Lớn]: Không cần, tôi có thể tìm một người.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tự anh dẫn theo người phiên dịch thủ ngữ sao?

[Cá Cực Lớn]: Đúng vậy.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi hiểu rồi, tôi đi liên hệ với trợ lý Đổng, anh chờ tin nhé.

[Cá Cực Lớn]: Được, Hoan Hoan, cảm ơn cô.

Chiêm Hỉ giúp Lạc Tĩnh Ngữ hẹn thời gian với Đổng Thừa, dựa theo sắp xếp công việc của Trì Giang tiên sinh, cuối cùng quyết định 2h chiều thứ tư, địa điểm là một quán trà Trung Quốc ở trung tâm thành phố.

Nghĩ đến câu nói cứng rắn "Không cần" của Lạc Tĩnh Ngữ, Chiêm Hỉ đặc biệt dặn Đổng Thừa, chuyện này đừng nói với Phương Húc, anh ta đồng ý, tỏ vẻ hiểu biết.

Thực ra Chiêm Hỉ không hiểu quan hệ giữa Lạc Tĩnh Ngữ và Phương Húc là gì.

Phương Húc từng nói với cô Tiểu Ngư chỉ là một phụ tá trình độ văn hóa thấp, khi đó chưa thân với Tiểu Ngư, những lời này đã tẩy não cô, không bỏ được suy nghĩ Tiểu Ngư chỉ là một người làm công.

Hiện tại, bọn họ quen biết gần một tháng, Chiêm Hỉ càng lúc càng cảm thấy, dựa vào trình độ chuyện nghiệp của Tiểu Ngư, không giống quan hệ cấp trên cấp dưới với Phương Húc. Nhưng hai người họ rốt cuộc có quan hệ thế nào, cô đoán không ra, Tiểu Ngư cũng không nói qua với cô, cô vẫn chưa có cơ hội hỏi.

Nói chuyện điện thoại với Đổng Thừa, Chiêm Hỉ đột nhiên nhớ tới mình chưa nói với đối phương một việc, một điều rất quan trọng.

Cô nói: "Đổng tiên sinh, tôi quên nói với anh, người làm hoa giả kia là nam, họ Lạc, chữ Lạc trong lạc đà, là một nhà nghệ thuật trẻ tuổi."

Đổng Thừa cười nói: "Thầy Lạc, tôi nhớ rồi, cảm ơn Chiêm tiểu thư. Thật sự cô đã giúp tôi một việc rất lớn."

***

Sau tan tầm, tâm tình Chiêm Hỉ rất tốt, đi về hướng Thanh Tước Giai Uyển, trong lòng suy nghĩ tối nay ăn gì.

Gọi cơm hộp? Nấu sủi cảo đông lạnh? Hộp cơm ở cửa hàng tiện lợi?

Nghĩ đến bản thân đã cam đoan với Tiểu Ngư, Chiêm Hỉ liền phủ định tất cả những ý tưởng này, quyết định thành thật đi nấu ăn. Lười biếng một lần sẽ lười mãi mãi, cứ như vậy khi nào khả năng nấu nướng mới tiến bộ chứ?

Vì thế, cô đến siêu thị nhỏ mua thức ăn, dự định làm món cánh gà chiên CoCa, xào rau, canh cà chua trứng, vừa có mặn vừa có canh, một bữa tối hoàn mỹ!

Kết quả, khi thấy cách làm cánh gà chiên CoCa trên app, cô đã gặp khó khăn ở bước đầu tiên – ướp gia vị.

Chiêm Hỉ không nghĩ nhiều, gửi WeChat cho Tiểu Ngư.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, khi làm cánh gà chiên Coca, khi ướp cần bao nhiêu muối, nước tương và gia vị?

[Cá Cực Lớn]:???

[Cá Cực Lớn]: Cánh gà chiên Coca không cần ướp! Nấu trực tiếp, ít nước.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Nhưng hướng dẫn nói phải ướp muối nửa giờ!

[Cá Cực Lớn]: Nghe tôi, không cần.

Chiêm Hỉ rầu rĩ.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Món ăn còn có bất đồng trong cách làm à? (囧)

[Cá Cực Lớn]: Bỏ đi, cô chờ tôi.

[Bánh Pudding Trứng Gà]:?

Không đến mấy phút, chuông cửa nhà Chiêm Hỉ vang lên, cô mở cửa liền thấy Lạc Tĩnh Ngữ đang đứng bên ngoài, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, trong tay còn mang theo một cái túi nilong rất nhỏ.

Chiêm Hỉ thật xấu hổ! Chạy nhanh lấy dép lê cho anh, Lạc Tĩnh Ngữ xỏ chân vào đôi dép lê màu xanh lam Chiêm Hỉ lấy trong tủ giày đặt cạnh cửa.

"Anh đem theo gì thế?" Chiêm Hỉ hỏi.

Lạc Tĩnh Ngữ mở túi cho cô xem, bên trong là mấy hạt hồi, tay phải anh chỉ túi đồ rồi chỉ vào Chiêm Hỉ, cuối cùng vẽ một dấu chấm hỏi trên không trung. Chiêm Hỉ khẽ trả lời: "Chỗ tôi không có."

Lạc Tĩnh Ngữ nhướng mày, làm biểu tình "tôi biết mà", theo thói quen đi vào bếp.

Chiêm Hỉ lẽo đẽo theo anh, Lạc Tĩnh Ngữ xem nguyên liệu nấu ăn trên mặt bàn liền biết tối nay Chiêm Hỉ muốn làm gì, anh lấy điện thoại ra đánh chữ: [Tôi giúp cô làm cánh gà chiên Coca, cô học nhé?]

"Được được được." Chiêm Hỉ gật đầu liên tục, khẽ giật tay áo của anh, khi anh quay đầu liền hỏi, "Anh đã ăn cơm chiều chưa?"

Lạc Tĩnh Ngữ lắc tay, chỉ lên trần nhà, làm động tác xắt rau.

"Hả, anh đang chuẩn bị nấu cơm sao?" Chiêm Hỉ thật ngại, chắp tay trước ngực nói, "Tôi lại phiền đến anh rồi, thật xin lỗi."

Lạc Tĩnh Ngữ xua tay, nhìn vẻ mặt rất vui vẻ nhẹ nhàng, không sảng khoái lắm, nhưng vì sợ Chiêm Hỉ hiểu lầm, anh lấy điện thoại ra gõ chữ: [Tôi không đói bụng, tôi giúp cô trước.]

Thấy anh nhét điện thoại vào túi quần, Chiêm Hỉ hỏi: "Câu này, thủ ngữ sẽ như thế nào?"

Lạc Tĩnh Ngữ quan sát vẻ mặt của cô, xem là cô đang nghiêm túc hay nói giỡn đây. Chiêm Hỉ vẫn đang chớp mắt nhìn anh, sau một lúc lâu Lạc Tĩnh Ngữ chậm rãi nâng tay phải lên chỉ về phía mình, Chiêm Hỉ nói: "Tôi"

Lạc Tĩnh Ngữ lắc nhẹ tay phải, Chiêm Hỉ: "Không"

Anh đặt tay phải lên vị trí dạ dày, Chiêm Hỉ hỏi: "Đói? Đơn giản vậy sao?"

Thật ra không đơn giản như thế, Lạc Tĩnh Ngữ còn cần phải hơi nghiêng thân về trước, trên mặt biểu hiện khó chịu, thể hiện sự đói bụng.

Biểu cảm là thứ không thể thiếu trong thủ ngữ, rất nhiều động tác cần phải kết hợp với biểu cảm, thậm chí còn cần đến cả thân thể.

Khoa tay múa chân biểu thị bi thương, biểu cảm phải bi thương, khoa chân múa tay vui vẻ, biểu cảm cũng phải vui vẻ, khoa tay múa chân tỏ nghi hoặc, biểu cảm phải hiện rõ hoang mang... Cho nên, khi dùng thủ ngữ, biểu cảm trên mặt phải đa dạng, nhưng đối với người bình thường lại rất kỳ quái.

Ở phương diện này, Lạc Tĩnh Ngữ là người đặc biệt.

Ngoại trừ dùng thủ ngữ có biểu cảm với người thân thuộc nhất như mẹ hoặc chị gái, Lạc Tĩnh Ngữ ở bên ngoài, dù là Trần Lượng quen biết hơn mười năm, thì biểu cảm trên mặt anh luôn lạnh nhạt, đa phần đều đeo khẩu trang.

Mao Mao thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, từng trêu ghẹo Lạc Tĩnh Ngữ, nói trong tiểu thuyết có một loại nam chính có vẻ mặt than, lạnh lùng băng sơn, như vậy áp lên người Lạc Tĩnh Ngữ, anh chính là người tàn tật có mặt than, dùng thủ ngữ không mang chút biểu cảm.

Lạc Tĩnh Ngữ cười nhẹ, bây giờ đối diện với Chiêm Hỉ, anh càng không dùng biểu cảm khi dùng thủ ngữ, sợ Chiêm Hỉ sẽ cảm thấy kì lạ, cảm thấy anh rất buồn cười. Anh nghĩ, anh cũng không phải là thầy giáo dạy thủ ngữ.

Lúc này, anh đã làm động tác "Tôi giúp cô trước."

Hai từ "Giúp" và "Trước" không rõ ràng lắm, Chiêm Hỉ nhất định sẽ không hiểu, Lạc Tĩnh Ngữ làm từng chữ cho cô xem.

"Giúp", là hai lòng bàn tay hướng ra ngoài đẩy nhẹ hai cái.

Rồi chỉ vào Chiêm Hỉ, đơn giản là chữ "Cô".

Cuối cùng, chữ "Trước" là tay trái nắm lại giơ ngón cái lên, tay phải nắm lại vươn ngón trỏ ra, mu bàn tay hướng ra ngoài, hai ngón đặt chéo nhau.

Một câu dạy xong, Chiêm Hỉ làm theo một lần, vừa làm vừa nói: "Tôi không đói bụng, tôi giúp anh trước."

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, không giơ ngón cái với Chiêm Hỉ, cũng không làm động tác chỉ "thông minh". Chiêm Hỉ ngơ ngác nhìn anh, trong lòng hơi bất an, hỏi: "Tiểu Ngư, anh sao thế? Không vui à?"

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, tầm mắt né tránh, bắt đầu sơ chế cánh gà trên thớt.

Chiêm Hỉ đứng bên cạnh anh suy nghĩ một chút, lại kéo tay áo của anh hỏi: "Có phải anh đang suy nghĩ chuyện gặp mặt Trì Giang tiên sinh vào ngày mốt hay không?"

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô, trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng gật đầu. .

||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||

"Anh căng thẳng sao?" Chiêm Hỉ hỏi.

Lạc Tĩnh Ngữ không giấu diếm, lại gật nhẹ.

Anh chưa từng gặp mặt khách hàng, khách trên mạng từng nói chuyện cũng chỉ có Chiêm Hỉ, ở hội trường triển lãm thì thực chất là chỉ có Từ Khanh Ngôn nói chuyện với khách. Bọn họ nói chuyện vui vẻ, chỉ vào tác phẩm liền nói rất lâu.

Lúc đó, Lạc Tĩnh Ngữ đều đeo khẩu trang đứng làm việc bên cạnh tác phẩm, những tác phẩm đó rất phức tạp, cần phải lắp ráp, điều chỉnh tạo hình ở ngay tại chỗ, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vùi đầu vào công việc được giao, từ trước đến giờ vẫn không có cơ hội giao tiếp với bất kỳ ai.

Đối với lần gặp mặt với khách Nhật Bản này, anh đã đồng ý, nhưng không biết bản thân có thể ứng đối tốt hay không.

Chiêm Hỉ bị lây nhiễm cảm xúc của anh, tâm tình không còn vui vẻ như trước, ủ rũ ở bên cạnh anh.

Mỗi cánh gà Lạc Tĩnh Ngữ cắt mấy đường, rồi đảo qua trong nồi để ít nước, rắc gia vị, dừng, hồi và hành, sau đó bỏ cánh gà vào nồi ngâm nước.

Chiêm Hỉ nhìn động tác của anh, không nhớ nổi trình tự, cô đánh giá Tiểu Ngư, anh vẫn luôn mặc một bộ đồ thể thao, cao lớn anh tuấn, Chiêm Hỉ nhớ tới anh thường mặc áo lông vũ, áo len, đồ thể thao, giày thể thao...

Cô đến kéo tay áo của anh, Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu nhìn cô, Chiêm Hỉ hỏi: "Tiểu Ngư, anh có quần áo trang trọng không? Ví dụ như áo sơ mi, tây trang, áo vest..."

Lạc Tĩnh Ngữ: "..."

Anh chưa từng gặp trường hợp cần phải mặc những đồ này, khi Lạc Hiểu Mai kết hôn, bởi vì là mùa hè nên anh vẫn mặc T-shirt.

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, biểu hiện không có.

Chiêm Hỉ muốn nói một câu, vừa tính mở miệng nhưng cảm thấy có thể Lạc Tĩnh Ngữ sẽ không hiểu khẩu hình, nhanh chóng lấy điện thoại đánh chữ, đưa anh xem:

[Tiểu Ngư, Trì Giang tiên sinh kia, tôi nghe nói là người rất chú trọng lễ nghĩa, người Nhật Bản rất coi trọng vẻ ngoài, ăn mặt. Vì thế anh gặp ông ấy, không thể mặc những bộ mà anh thường mặc được. Tất nhiên cũng không nhất định là tây trang cà vạt, ít nhất cũng mặc một áo sơ mi bên trọng, nếu thấy lạnh có thể mặc thêm một áo len lót phía ngoài, như thế sẽ rất thanh lịch. Còn phía dưới phải mặc quần tây và giày da.]

Lạc Tĩnh Ngữ sau khi đọc xong, há miệng sửng sốt.

Áo sơ mi, quần tây, áo len lót, giày da, một cái anh cũng không có.

Chiêm Hỉ vỗ cánh tay anh: "Còn thời gian mà, ngày mai đi mua."

Lạc Tĩnh Ngữ: "..."

Thấy vẻ mặt anh hơi khó xử, Chiêm Hỉ hiểu, nghĩ một chút liền cả gan hỏi: "Nếu không thì... Tối mai tôi cùng anh đi mua?"

Lạc Tĩnh Ngữ khó tin nhìn cô, Chiêm Hỉ thấy anh ngây ngốc, cho rằng anh không hiểu, nói lại một lần nữa: "Tôi nói là ngày mai sau khi tan tầm, sẽ cùng anh đến trung tâm thương mại, mua quần áo, được không?"

Lúc này, Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu rất nhanh tựa như sợ cô sẽ đổi ý. Thấy anh đồng ý, Chiêm Hỉ cười rộ lên: "Vậy thì định như thế đi."

Lạc Tĩnh Ngữ cũng nở nụ cười, tâm tình thấp thỏm dần được thả lỏng.

Không lâu sau, cánh gà chiên Coca đã xong, Lạc Tĩnh Ngữ rửa tay chỉ ra ngoài cửa, ý bảo mình phải về nhà.

Chiêm Hỉ nấu cơm và đồ ăn không đủ cho hai người ăn, nên không bảo anh ở lại, cong ngón tay hai lần tỏ ý cảm ơn. Lạc Tĩnh Ngữ cười, đổi giày, sau đó vẫy tay với cô trở về nhà.

Trở lại tầng 15, Lạc Tĩnh Ngữ chợt không còn tâm tình tiếp tục nấu ăn, ngồi vào ghế mở điện thoại, tìm WeChat của Kỷ Hồng Triết.

Ban đầu anh cũng nghĩ sẽ tìm anh rể Cao Nguyên, nhưng chân của Cao Nguyên không tiện, lúc đi cần phải có nạng. Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ, anh là người câm điếc, nếu tìm người phiên dịch thủ ngữ, hai người đồng thời xuất hiện có chút khó khắn, phía khách hàng không biết sẽ nghĩ anh như thế nào đây.

Cho nên, anh quyết định sẽ tìm Kỷ Hồng Triết.

[Cá Cực Lớn]: Tiểu Triết, 2h chiều mốt, cậu có thời gian hay không? Tôi muốn cậu giúp.

[Kỷ Hồng Triết]: Video, cậu gõ chữ làm tôi đau mắt.

[Cá Cực Lớn]: Được.

Chat video với Kỷ Hồng Triết, hẹn thời gian gặp và địa điểm, Lạc Tĩnh Ngữ dựa lên ghế, xoa xoa sống mũi.

Không biết có phải ảo giác của anh hay không, gần đây công việc và cuộc sống tựa hồ có thay đổi rất lớn, gặp rất nhiều chuyện, đều là những điều anh chưa từng trải qua.

Tất cả mọi thứ, từ một buổi tối đó, anh nhận được tin nhắn từ ID "Trứng Nấu Đường".

Anh đã gỡ app kia rồi, mà vẫn còn nhớ rõ bức ảnh mình gửi cho "Trứng Nấu Đường".

_Đường đi quanh co, quý trọng đoạn duyên này.

Bạn trên mạng "Trứng Nấu Đường", sau này là "Bánh Pudding Trứng Gà", tên thật là Chiêm Hỉ, hiện tại thành Hoan Hoan, đang sống dưới tầng của anh, là một cô gái đặc biệt xinh đẹp, tóc dài, dáng người cao gầy.

Ngày mai là đêm Bình An, vốn dĩ anh không có bất kỳ sắp xếp nào, lúc này đã hẹn được Hoan Hoan đi dạo phố mua đồ, trước khi đi còn cùng ăn bữa cơm.

Quả thực giống như... Hẹn hò!

Buổi hẹn hò đêm Bình An.

Lạc Tĩnh Ngữ chà xát mặt, muốn bản thân thanh tỉnh một chút, nhưng vẫn không thể kiềm chế được suy nghĩ lung tung.

Ôi! Anh muốn hẹn hò cùng Hoan Hoan!

Lạc Tĩnh Ngữ đột nhiên nhảy khỏi ghế, chạy đến phòng ngủ, kéo tủ ra xem quần áo.

Ngày mai nên mặc gì ra ngoài đây? Có nên mặc soái một chút hay không?

Kết quả nhìn tới nhìn lui, quần áo đều có màu đen, anh sờ cằm, lần đầu tiên cảm thấy gu thẩm mỹ của mình thật không được.

***

5h30 chiều thứ ba, Lạc Tĩnh Ngữ chờ dưới sảnh công ty của Chiêm Hỉ.

Lúc tan tầm, cũng là đêm Bình An, người người trong office building tràn ra từ thang máy, rất nhiều cô gái trang điểm lộng lẫy.

Thanh Tước Môn ở vùng ngoại ô, đàn ông chờ bạn gái mình tan tầm để hẹn hò rất nhiều, có mấy người còn cầm hoa tươi.

Lạc Tĩnh Ngữ mặc toàn thân màu đen, đeo khẩu trang, hai tay cắm vào túi đứng ở một góc, tò mò nhìn những cặp đôi yêu nhau sánh vai nhau cùng đi. Cô gái thân mật ôm lấy cánh tay chàng trai, trong tay ôm hoa, cười rất ngọt ngào.

Ồ... Thì ra ngày hội hẹn hò của người đi làm là thế này!

Lạc Tĩnh Ngữ biết, chỉ là anh cảm thấy hoa tươi đem tặng xinh đẹp đến đâu cũng sẽ khô héo, hoa giả sẽ không như thế! Ôm một bó hoa giả nhỏ tặng cho cô gái đó, cô ấy có thể giữ đến cả một đời.

Không biết cô thích loại hoa gì...

Đang suy nghĩ miên man, cửa thang máy mở ra, một đám người đi ra. Lạc Tĩnh Ngữ liếc mắt một cái liền thấy được Chiêm Hỉ, cô mặc một áo khoác nỉ màu trắng gạo, mái tóc dài xõa trên vai, trang điểm nhẹ, nổi bật trong đám đông.

Chiêm Hỉ cũng thấy được anh, cười nhẹ vẫy tay với anh, Lạc Tĩnh Ngữ vừa định đi qua liền thấy có một người đàn ông đeo kính cao lớn đang dừng chân, nói chuyện với cô.

Chiêm Hỉ đưa lưng về phía Lạc Tĩnh Ngữ, anh không nhìn thấy biểu tình trên mặt cô.

Mãi cho đến khi bọn họ nói chuyện xong, người đàn ông kia ra cửa, Lạc Tĩnh Ngữ mới đến bên cạnh Chiêm Hỉ.

Chiêm Hỉ nhìn anh cười nói: "Sao hôm nay anh mặc như thế? Giống như một đặc công vậy."

Lâm Nham quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Chiêm Hỉ đứng đối diện người đàn ông mặc đồ đen cao lớn kia, Chiêm Hỉ đang nói chuyện, cười rất vui.

Lúc nãy, Lâm Nham nhìn thấy Chiêm Hỉ vẫy tay với người kia, kiềm chế không hỏi nhiều, chỉ hỏi tối nay cô có sắp xếp gì không, Chiêm Hỉ nói muốn cùng bạn đi ăn cơm.

Từ "Bạn" này thật ra rất rộng, người ta cũng đã chờ dưới công ty rồi, Chiêm Hỉ tựa hồ cũng không muốn giới thiệu thân phận người nọ một chút.

Lâm Nham thở dài, đi về phía bãi đỗ xe.

Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ gọi taxi đến trung tâm thương mại gần nhất.

Lần đầu tiên bọn họ cùng ngồi trên xe, sóng vai ở hàng ghế sau, đường đêm Bình An rất náo nhiệt, tài xế oán giận cả một đường, Chiêm Hỉ cùng anh ta nói chuyện phiếm, trấn an anh ta.

Toàn bộ quá trình Lạc Tĩnh Ngữ đều lạnh nhạt, khẩu trang không tháo, mắt nhìn các cửa hàng trang trí đêm Giáng Sinh ngoài cửa xe.

Taxi là Chiêm Hỉ gọi, khi xuống xe cô lấy tiền ra trả, Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy áy náy, nghĩ anh nên gọi xe lúc về.

Trung tâm thương mại đang chạy chương trình, người người tấp nập, tầng 4 tầng 5 đều chật ních người, Chiêm Hỉ hỏi mấy nhà hàng, đều phải chờ tiếp.

Lạc Tĩnh Ngữ an tĩnh đi bên cạnh cô, tựa như vệ sĩ, khi đến nơi đông người, anh sẽ kéo tay Chiêm Hỉ, bảo vệ cô phía sau.

Cuối cùng hai người vào một nhà hàng Thái Lan khá vắng, may mắn tìm được một bàn dài.

Chiêm Hỉ cởi áo khoác, ngồi đối diện Lạc Tĩnh Ngữ, phục vụ đến đưa thực đơn. Chiêm Hỉ xem qua, ngẩng đầu nhìn anh: "Tiểu Ngư, anh muốn ăn gì?"

Lạc Tĩnh Ngữ cũng đã cởi áo khoác, tháo khẩu trang, hơi hoang mang vì bị đám đông kích động, anh lắc đầu, chỉ vào thực đơn, ý bảo Chiêm Hỉ gọi món.

Chiêm Hỉ cũng không khách khí, gọi vài món nổi bật, cà ri cua, cơm xoài và canh sườn chua cay.

Thức ăn Thái Lan không rẻ, Chiêm Hỉ gọi xong liền nói với Lạc Tĩnh Ngữ: "Đã nói rồi nhé, bữa này tôi mời."

Lạc Tĩnh Ngữ: "?"

Anh không nghĩ ra, vì sao Chiêm Hỉ muốn mời anh? Nam nữ đi ăn, còn là ngày lễ, không phải là nam nên mời sao? Chẳng lẽ... Còn quy định ai gọi món là người đó mời à? Sớm biết thế anh đã gọi món rồi! Tuy rằng căn bản anh cũng không hiểu đồ ăn Thái Lan là như thế nào.

Chiêm Hỉ cười nói: "Anh đã mời tôi ăn hai bữa, cho nên bữa này đến lượt tôi."

Lạc Tĩnh Ngữ xua tay liên tục, chỉ vào bản thân, vội đến mức dùng thủ ngữ, Chiêm Hỉ lại cong cong mắt: "Anh đừng giành với tôi! Vốn dĩ tôi muốn mời anh mà."

Lạc Tĩnh Ngữ: "..."

Anh hơi không vui, sao Hoan Hoan lại tính toán chi ly với anh như thế chứ?

Khi chờ thức ăn, Chiêm Hỉ hỏi: "Tiểu Ngư, tôi hỏi anh chút, hôm nay mua quần áo anh có dự toán không?"

Từ "dự toán" này, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn không hiểu, lông mày rậm khẽ chau lại, tay phải vẽ một dấu chấm hỏi trên bàn.

Chiêm Hỉ đánh chữ, đưa điện thoại cho anh xem: [Dự toán, là nghĩ rằng sẽ tốn bao nhiêu tiền để mua quần áo?]

Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ một chút, trả lời cô bằng năm ngón tay phải.

Chiêm Hỉ trợn tròn mắt: "Năm trăm? Năm trăm không đủ đâu, áo sơ mi ở trung tâm thương mại rất đắt, tôi cảm thấy ít nhất cũng khoảng một, hai ngàn. Nếu thật sự không đủ thì chúng ta đến Uniqlo, bên đó rẻ hơn."

Câu kế tiếp của Chiêm Hỉ, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ nhìn chằm chằm, không biết Uniqlo là gì, nhưng từ "500" thì thấy rất rõ, anh đánh chữ trên đưa cô xem: [5000]

Chiêm Hỉ cúi đầu nhìn màn hình, rơi vào trầm mặc: "..."

Khi ngẩng đầu, cô nhìn thần sắc không mấy tự nhiên của Lạc Tĩnh Ngữ, cố gắng ung dung nói rõ: "Tiểu Ngư, tôi cảm thấy anh không cần đầu tư lớn thế. Chỉ là gặp mặt người Nhật Bản một lần, ăn mặc thanh lịch một chút là được. Một tháng anh kiếm được bao nhiêu chứ, tiền lời không nói nhưng chi phí sống rất lớn, thật sự không cần thiết đâu."

Lạc Tĩnh Ngữ: "?"

Hai người đối mặt, nhìn điện thoại của nhau rất phiền phức, Chiêm Hỉ dứt khoát đổi chỗ đến ngồi bên cạnh anh, dựa gần Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ trên điện thoại: [Tôi muốn nói anh đừng chi nhiều tiền như thế, lãng phí.]

Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ: [Quần áo, sau này có thể mặc.]

Chiêm Hỉ gõ: [Thương hiệu lớn có thể rất tốn kém, những mác thường khoảng hai đến năm trăm cũng tốt rồi.]

Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ: [Tôi có tiền.]

Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay anh, muốn nói chuyện nhưng sợ anh không hiểu, tiếp tục gõ chữ: [Tiền của anh đều vất vả lắm mới kiếm được, không được xài loạn, ở trước mặt tôi còn tỏ vẻ giàu có gì chứ!]

Lạc Tĩnh Ngữ thật oan ức, đánh sai cả lỗi chính tả: [Không phải tôi chơi tiền.]

Chiêm Hỉ giật nhẹ tay áo của anh, anh nhìn môi của cô, cô thở phì phì nói: "Tôi biết anh không phải người giàu có!"

Tiểu Ngư này, đưa một bông hoa hồng 300 đồng cho phụ nữ còn đau đứt ruột, cũng không chịu tặng hoa giả cho Cố Tâm Trì, nói là rất đắt, ngày ngày ở nhà nấu ăn, không đến tiệm ăn, quần áo mặc tới mặc lui chỉ có vài bộ...

Là một người rất cần kiệm, thậm chí có chút keo kiệt, nhưng đối với cô lại rất hào phóng!

Vẻ mặt Chiêm Hỉ rất nghiêm túc, đột nhiên trong đầu Lạc Tĩnh Ngữ xẹt qua một ý nghĩ, hành động kỳ quái cùng ngôn ngữ kỳ lạ của cô, anh đều không thể giải thích được, đánh chữ: [Hoan Hoan, có phải cô cảm thấy tôi nghèo hay không?]

Chiêm Hỉ: "..."

Hai người ngồi sánh vai, tựa hồ sát nhau, đồng thời quay về phía đối phương đối mặt với nhau, một người nghiêm túc đặt câu hỏi, một người xấu hổ trả lời.

Chiêm Hỉ ngượng ngùng, thì thầm: "Tôi không có ý này..."

Lạc Tĩnh Ngữ gõ chữ: [Tôi không nghèo.]

Chiêm Hỉ: "?"

Cô chậm rãi ngước mắt nhìn anh đầy hoài nghi, hỏi: "Một tháng anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

Lạc Tĩnh Ngữ lại ngẩng đầu lên trời tính toán, động tay cả ngày cũng chưa xong.

Cuối cùng anh cầm điện thoại lên, đưa trước mặt Chiêm Hỉ đánh chữ.

Chiêm Hỉ nhìn ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh trên bàn phím, đánh một số "3".

Cô nghĩ, một tháng 3000! Còn không nghèo à?

Lạc Tĩnh Ngữ đánh tiếp một số "5".

Chiêm Hỉ nghĩ: 3500... Nhưng thật ra nhiều hơn lương hưu của mẹ cô.

Khi Chiêm Hỉ chờ anh đánh hai số "0" phía sau, Lạc Tĩnh Ngữ lại chỉnh đến bàn phím chữ, đánh ba chữ: [Vạn, năm nay.]

Chiêm Hỉ: "..."

Quào, cô cạn lời rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play