Mấy ngày sau khi Tôn Thường Hi bị thương, ngày nào Tần Minh cũng mang canh chạy đến tòa nhà nội trú độc lập của bệnh viện.
Anh đã xem một vài tài liệu, bảo là đối với phụ nữ bị sảy thai ở đầu thai
kỳ cũng giống như từng sinh con vậy, chỉ là không tổn thương nhiều đến
cơ thể nhưng vẫn cần phải bồi bổ, cho nên Tần Minh cảm thấy anh có trách nhiệm phải làm như vậy.
Mặc dù Tôn Thường Hi nói không liên
quan đến anh nhưng anh luôn cảm thấy Tôn Thường Hi không nói thật, hơn
nữa lúc nói cứ né tránh, giống như có gì đó giấu anh.
Trong mấy ngày qua, người nhà họ Tôn cũng lần lượt đến thăm Tôn Thường Hi nằm viện, nhưng không xảy ra chuyện gì đặc biệt và gây ra hiểu lầm, chỉ xem như vết thương do nghề nghiệp, dù sao thì làm nghề cảnh sát, bị thương
là chuyện thường thấy.
Trong phòng bệnh, Dương Lộ tò mò hỏi:
“Này, có phải đại sư Triệu thích con gái chúng ta không? Ngày nào cũng
mang cơm và canh bồi bổ cho Thường Hi.
Tôn Nhân Lý đứng hút thuốc bên giường, phả ra một ngụm khỏi rồi nói: “Chẳng phải là con gái chúng ta thích người ta?"
Tôn Thường Hi vội phủ nhận: “Ba, ba nói gì thế? Vớ va vớ vẩn”
Tôn Nhân Lý nói: “Ba còn chưa già, cũng không bị lẫn. Hôm cứu ông nội con,
Triệu Chính Ngôn với Dương Hiểu Huyền đánh nhau so chiêu, sao con đột
nhiên đi tới ôm người ta? Trông giống như lo lắng cho bạn trai xảy ra
chuyện.
Dương Lộ vỗ tay, nói: “Ừ nhỉ, sao tôi lại quên
mất chuyện này. Hi Hi, con nói thật đi, có phải con thích Triệu Chính
Ngôn không?”
Tôn Thường Hi lại phủ nhận: “Mẹ, mẹ cũng đừng thêm phiền phức nữa, không có chuyện đó đâu.
Dương Lộ là người từng trải, con gái mình mà mình còn không hiểu hay sao? Bà
ấy nói: “Triệu Chính Ngôn là con trai của người con riêng Triệu Tụng Lễ
nhỉ?”
Tôn Nhân Lý gật đầu, trả lời: “Đúng, mẹ cậu ta là
Tần Mặc của nhà họ Tần ở Thượng Hải. “Vậy ổn đấy!” Dương Lộ vỗ tay, nói: “Chẳng ai có thân phận gia thế này đâu, mặc dù cả hai nhà đều không xem trọng, cũng không có quyền thừa kế nhà họ Triệu, nhà họ Tần cũng chỉ là quan hệ họ hàng, nhưng Triệu Tụng Lễ làm ăn kinh doanh cũng không tệ,
gốc rễ ở đây, sau này có thể nhờ vào mạng lưới quan hệ của nhà họ Tôn
chúng ta, tương lai xán lạn, nếu có thể đến ở rể thì càng tốt. “Mẹ!” Tôn Thường Hi nghe thế thì rất vui, thế này là mẹ chấp nhận Tần Minh rồi,
cô vô cùng xấu hổ ngượng nghịu.
Nhưng Tôn Nhân Binh lại
rầu rĩ hút thuốc, nói: “Người ta có bạn gái rồi, là diễn viên trẻ trong
giới giải trí, tên là Hoàng Thư Đồng, đã đính hôn hơn bốn năm rồi.”
Dương Lộ khinh thường nói: “Uổng cho ông còn là doanh nhân, có đồ tốt thì
chắp tay nhường à? Huống hồ còn là một người đàn ông tốt. Triệu Chính
Ngôn bái Trương Toàn Chân làm thầy, mối quan hệ này rất quan trọng, thứ
hai là cậu ta có bản lĩnh. Rắc rối lớn lần này của nhà họ Tôn chúng ta,
nếu không có cái nhìn thấu đáo kỹ càng của cậu ta thì ba với Tôn Chính
Nghĩa có thể nhìn nhận nhau sao?”
Mặc dù nhà họ Triệu không được xem như ở trong dòng họ nhưng có huyết thống, nhận người thân không
phải là vấn đề. Bên phía nhà họ Tần ở Thượng Hải thì càng không cần phải nói, Tần Mặc là con cưng của họ, có một người mẹ như vậy, dựa vào nhà
họ Tần thôi thì sau này cũng có cuộc sống tốt rồi.
Cho dù Triệu Chính Ngôn có vô dụng thì cũng là một miếng bánh ngon.
Tôn Nhân Lý tiếp tục rầu rĩ hút thuốc, nói: “Cậu ta đúng là một tên vô
dụng” “Này?” Vẻ mặt Dương Lộ ngơ ra, nói: “Tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, ông nghĩ gì thế? Ông nói thật đấy à?”
Tôn Nhân Lý nói tiếp:
“Tất nhiên là thật rồi, tôi đã điều tra về Triệu Chính Ngôn rồi, dù sao
thì có thể được Trương chân nhân nhận làm học trò, ít nhiều thì cũng có
tiếng tăm. Kết quả cậu ta ở Bắc Kinh vẫn luôn khiêm tốn, có thể nói là
không ai biết. Mà ở Thượng Hải, ha ha, là một cảnh tượng khác, cậu ấm
quần áo là lượt điển hình, còn định cưỡng hiếp bạn học nữ, kết quả không thành công vì công cụ gây án ‘không được”
Dương Lộ tỏ
vẻ chán ghét: “Ôi, người này làm sao lại thế... Thường Hi, có phải con
bị cậu ta lừa không? May mà cậu ta không cương được, nếu không con gặp
nguy hiểm rồi. Con phải dừng cương ngựa trước bờ vực, biết chưa? Con thế này là người thứ ba chen chân đấy con biết không? Làm ô nhục nhà họ Tôn chúng ta, nói ra ngoài thì mất hết cả mặt mũi đấy” “Ba, mọi người đừng
có nghe tin đồn nhảm nhí. Tôn Thường Hi nóng ruột, cô biết Tần Minh
không phải Triệu Chính Ngôn, đó là thân phận giả mạo, nhưng cô cũng
không thể tiết lộ được. Tần Minh đã nói rồi, chuyện này rất quan trọng
với cậu ấy, một khi bị vạch trần thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng cô lại không muốn ba mẹ hiểu lầm Tần Minh.
Tôn Nhân Lý nói: “Tóm lại tôi không đồng ý, không được là không được, bà
muốn biết tại sao thì tự đi điều tra đi. Lát nữa tôi có cuộc họp, đi
trước đây. Thường Hi, con cũng lớn rồi, phải biết nghĩ đến tương lai của mình, cũng nghĩ nhiều cho gia đình, trên đời không thiếu đàn ông tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT