Dương Lộ cũng đi theo: “Lát nữa mẹ phải bay ra nước ngoài dự sự kiện, Hi Hi, con nhớ dưỡng thương cho tốt, có gì gọi về nhà nhé”

Nói xong bà ấy lại nhìn bát canh mà Tần Minh đem tới, nói: “Đừng uống canh Triệu Chính Ngôn mang tới, nhận lợi ích của người ta rồi chuyện gì cũng phải nhún nhường. Mẹ sẽ nói chuyện với Triệu Chính Ngôn, để cậu ta đừng đến tìm con nữa, cho dù cậu ta giúp nhà họ Tôn nhưng có vài chuyện không thể nhún nhường được. Cậu ta là người đàn ông có vợ chưa cưới rồi mà còn dụ dỗ con, đúng là thứ đàn ông cặn bã."

Sau khi ba mẹ đi, trong lòng Tôn Thường Hi trống rỗng, nhưng cô không ngăn cản hành động của mẹ, bởi vì cô cũng cảm thấy không thể gần gũi với Tần Minh nữa.

Nếu không cô sẽ không giấu được. “Qe!” Đột nhiên Tôn Thường Hi muốn nôn, trào ngược dạ dày nhưng lại không nôn ra được gì.

Chẳng bao lâu sau, Tôn Thường Hi lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô ôm bụng, lẩm bẩm: “Cục cưng, sau này có thể con không có ba, liệu con có trách mẹ vô dụng, không thể giữ lại ba cho con không?"

Dương Lộ đến tận trường đại học tìm Tần Minh, anh bị yêu cầu đừng đến gần Tôn Thường Hi nữa, lý do là anh có vợ chưa cưới, sợ Tôn Thường Hi sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Triệu Chính Ngôn và Hoàng Thư Đồng.

Tất nhiên, thái độ và giọng điệu khá khách sáo và khiêm tốn, nhưng ý muốn bày tỏ là như vậy, đương nhiên Tần Minh có thể nghe ra được.

Mặc dù Tần Minh không hiểu nổi nhưng mẹ của người ta đã tìm đến tận cửa, còn tỏ thái độ ‘xin cậu buông tha cho con gái tôi, anh chỉ có thể tạm thời đáp lấy lệ.

Trả lời lấy lệ là một chuyện, còn đồng ý hay không lại là chuyện khác.

Nhưng Tần Minh bị Tôn Thường Hi lừa, anh tưởng rằng đứa bé mất rồi nên trong lòng rất tự trách. Biết được Tôn Thường Hi sắp xuất viện sẽ ở nhà họ Tôn nghỉ ngơi, anh cũng không muốn người nhà họ Tôn hiểu lầm rằng anh bám riết không tha nên chỉ có thể liên lạc qua điện thoại. “Haiz. Sau khi tiễn Dương Lộ đi, tâm trạng Tần Minh buồn phiền.

Anh có một dự cảm mãnh liệt rằng Tôn Thường Hi mang thai có liên quan đến anh, hơn nữa cô sảy thai là do anh bảo vệ không tốt.

Anh cũng không có cách nào để đi chứng minh đứa bé mất rồi đó có phải là con của anh hay không, trong lòng anh rất mâu thuẫn. Mặc dù Tôn Thường Hi không nói gì, cũng không trách anh, cảm giác mang tội của Tần Minh không cao, nhưng anh luôn cảm thấy có vấn đề. “Nhưng đứa bé đã mất rồi, có lẽ thời gian là liều thuốc tốt nhất.” Tần Minh lắc đầu, điều chỉnh lại tâm trạng: “Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng ông trời cho mình, mình phải đưa ra sự lựa chọn.



Tần Minh hít thở sâu một hơi, lại lẩm bẩm: “Mình phải nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn.Thời gian này Tần Minh đều đến giao hàng trong thời gian quy định, dù sao anh cũng xin ứng lương trước nên phải chăm chỉ hoàn thành công việc mới đúng với tinh thần của hợp đồng.

Nhưng gần đây Nhiếp Hải Đường rất không vui, vì Tần Minh luôn lấy đủ lý do để tránh mặt cô.

Nhưng cô vẫn có lý trí, cảm thấy Tần Minh đóng giả Triệu Chính Ngôn chắc chắn là có chuyện quan trọng, vậy nên không dám thường xuyên đến tìm anh.

“Sau tối nay là thời gian thử việc của em sẽ kết thúc. Buổi tối hôm đó, hai người tình cờ cùng đến cửa hàng bán đồ mang về, Nhiếp Hải Đường nói với Tần Minh: “Cô giáo nói thời gian thử việc của em kết thúc rồi, ngày mai em có thể đi theo cô để học.

“À, cô giáo của em”

Lòng Tần Minh chợt dao động, đương nhiên anh không quên lúc mới biết Nhiếp Hải Đường đang ở Bắc Kinh, cô nói với anh rằng cô quen một người rất giỏi, hai người họ đã trở thành thầy trò. Người đó chính là con gái riêng của Mộc Hải Nhiễm, chủ tịch hội đồng quản trị Quỹ Phát triển Quốc gia Quang Minh Bắc Kinh – Mộc Thư Vân.

“Em đang thử việc sao?” Tần Minh ngạc nhiên hỏi.

Nhiếp Hải Đường gật đầu, đưa đôi bàn tay đã trở nên thô ráp của mình ra: “Đây là cấp cơ sở mà, em đã làm mấy tháng rồi, dù gió táp mưa sa nhưng cũng chính là những việc trước đây anh luôn làm, cuộc sống đúng là không dễ dàng. Em của trước đây chưa bao giờ phải trải qua cuộc sống thế này”

Tần Minh nói: “Hải Đường, sau này em sẽ không phải sống cuộc sống khổ sở thế này nữa.

Nhiếp Hải Đường lắc đầu: “Không, sau này em sẽ cố gắng để mọi người đều không phải sống những ngày tháng cực khổ thế này nữa. Đây cũng là mong muốn và lý tưởng của cô giáo em.

Tần Minh sững sờ một hồi, bởi vì lý tưởng của Nhiếp Hải Đường quá cao cả, cô muốn mang lại hạnh phúc cho tất cả nhân dân sao? Thật vĩ đại.

Nhiếp Hải Đường đưa tay ôm lấy Tần Minh: “Em biết bây giờ anh đang đóng giả Triệu Chính Ngôn, ba nuôi anh cũng phản đối chúng ta ở bên nhau. Thời gian này anh cũng bận, vậy nên em không dám làm phiền anh, nhưng em nhất định sẽ đuổi kịp anh, em sẽ cố gắng nỗ lực. Tần Minh à, em chờ anh”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play