Tần Minh thấy Bạch Tĩnh Thần đã cùng đường bí lối đang kề dao trên cổ Hoàng Thư Đồng, lại hơi run rẩy.

Tần Minh hơi bất ngờ nói: “Chẳng phải chỉ vài triệu thôi sao, Bạch Tĩnh Thần, nhìn cậu kìa, cậu thế này sao mà làm việc lớn được?”

“Chỉ vài triệu?”

Bạch Tĩnh Thần tức đến nghiến răng nghiến lợi:

“Cậu tưởng tiền là giấy vệ sinh à? Không đổi tiền ra thì người phụ nữ của cậu sẽ chết ở đây.

Tần Minh vẫn rất bình tĩnh, bảo: “Nhưng cậu có chứng cứ gì chứ?”

Bạch Tĩnh Thần nổi điên gào lên:

“Dao của ông đây chính là chứng cứ! Nghĩ thế nào đi nữa thì quả thực lúc đó tôi nhằm vào cậu, người đối phó tôi chỉ có cậu. Chắc chắn cậu dùng phép gì đấy lấy tiền trong thẻ của tôi đi."

Tần Minh tiếp tục tranh cãi: “Tôi cũng không có máy tính, tôi lấy thế nào được? Hơn nữa…

“Câm miệng!”

Bạch Tĩnh Thần điên cuồng hét lên: “Đưa tiền cho tôi”



Mắt Hoàng Thư Đồng cũng lộ ra vẻ cầu cứu, cô ta không dám lộn xộn, chỉ chờ đợi Tần Minh cứu cô ta.

Nhưng Tần Minh lại cười, đi lên nói: “Đưa tiền cho cậu thì dễ thôi, đưa thẻ của cậu cho tôi, tôi chuyển tiền cho cậu”

Bạch Tĩnh Thần nửa tin nửa ngờ, vội lấy thẻ ra.

Nhưng ngay lúc anh ta lấy thẻ ra, Tần Minh đột nhiên ra tay bóp chặt lấy tay anh ta, để tránh cho Hoàng Thư Đồng đang trong cơn hoảng loạn bị đâm trúng, Tần Minh dùng tay của mình nắm lấy con dao, rách da chảy máu.

“A!”

Hoàng Thư Đồng bị máu bắn lên mặt, sợ đến nỗi mặt mày tái mét, đẩy Bạch Tĩnh Thần ra.

“Triệu Chính Ngôn, anh không sao chứ?”

Hoàng Thư Đồng hoảng sợ ôm lấy Tần Minh, thấy vô cùng xót xa và hối hận vì cứu mình mà tay anh mới bị thương.

Bạch Tĩnh Thần cũng hoảng hồn, không quan tâm gì nữa mà lập tức quay lại xe, giẫm chân ga phóng đi.

Tay Tần Minh bị đứt nhưng không nghiêm trọng, anh nói: “Tôi không sao, cô không bị dọa sợ chứ?”

Hoàng Thư Đồng lo lắng nói: “Còn lo cho tôi nữa, tôi rất ổn, anh đã chảy máu rồi, rất nhiều máu, làm sao để cầm máu đây? Phải đến bệnh viện.

Tần Minh nói với vẻ không hề hấn gì: “Không cần đâu, lau chút thuốc khử trùng là được rồi.”



Không ngờ Hoàng Thư Đồng lo đến mức rưng rưng nước mắt, nói: “Không được, nếu uốn ván thì làm sao? Theo tôi đến bệnh viện ngay.

Tần Minh cứ thế bị kéo đến bệnh viện lấy thuốc và băng bó vết thương, bận trước bận sau đến mười hai giờ, trong bệnh viện vắng vẻ, Hoàng Thư Đồng ôm cánh tay Tần Minh không chịu buông.

Hoàng Thư Đồng hỏi: “Xử lý tên Bạch Tĩnh Thần kia thế nào? Dạo này anh ta điên rồi, vì mất mấy triệu đó mà tôi sợ lần sau anh ta lại nhắm vào anh”

Tần Minh không hề khách sáo, nói: “Có thể làm gì nữa? Vừa nãy tôi quay video gửi đến đồn công an để đồn công an xử lý rồi, giam anh ta vài tháng là đủ với anh ta rồi, vả lại anh ta chính là tên đần độn.

Hoàng Thư Đồng cười bảo: “Giờ anh biết mắng người rồi."

Tần Minh nói: “Tôi hay mắng người, chỉ là cô không biết thôi.”

Hoàng Thư Đồng im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Là anh luôn tránh tôi. Vừa nãy anh vẫn luôn ở đó đúng không? Anh cũng nghe thấy rồi đấy, tôi hoàn toàn không hứng thú gì với tên Bạch Tĩnh Thần đó, tôi chỉ hi vọng thuốc mới mà nhà họ nghiên cứu có thể chữa khỏi bệnh của anh mà thôi”

Thực ra Tần Minh cũng nghe thấy, anh hoàn toàn không ngờ, còn tưởng là vợ chưa cưới lạnh lùng vô tình, cuối cùng lại là người có tình có nghĩa.

“Triệu Chính Ngôn đúng là hạnh phúc mà”

Tần Minh thầm lẩm bẩm:

“Mặc dù ba mẹ chỉ hận rèn sắt không thành thép nhưng cũng không vứt bỏ cậu ta, vợ chưa cưới lạnh nhạt nhưng cũng có nỗi khổ tâm. Bản thân cậu ta không cố gắng, chẳng trách người khác thất vọng về cậu ta, cuối cùng còn tự ý chạy trốn, vậy thì cậu ta sẽ mất hết những thứ này”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play