Tần Minh cầm đồng hồ của mình và chỉ tay về phía cổ tay Bạch Tĩnh Thần
nói: "Bạch Tĩnh Thần, sao tôi cảm thấy cái đồng hồ của tôi còn đẹp hơn
của anh nhỉ? Có phải khí chất của tôi làm cái đồng hồ này càng ngầu hơn
không? Chà chà, nhìn anh như vậy, khí chất quả thật kém hơn tôi rất
nhiều."
Bạch Tĩnh Thần vẫn còn chấn động, ngây ra khi thấy nhiều tiền như vậy, chẳng còn tâm tư nào nghe Tần Minh đứng đây khoác lác.
Gã cho rằng mình có tất cả thông tin về "Triệu Chính Ngôn", có thể đùa
giỡn cậu ta trong lòng bàn tay mình nhưng kế hoạch mà gã cho là không
chê vào đâu được đã thất bại. Gã không rõ mình thua ở đâu? Kế hoạch của
gã có sai sót ở chỗ nào?
Nhưng dù gã có suy nghĩ tới nát óc cũng không ngờ được người gã gặp là Tần Minh chứ không phải Triệu
Chính Ngôn đang trốn tránh tất cả.
Bạch Tĩnh Thần đột nhiên
chất vấn: "Chẳng qua thẻ ngân hàng này của cậu chỉ là loại bình thường
à? Sao nó có thể đột nhiên nhận được chuyển khoản lên tới một tỷ chứ?"
Đúng vậy, mọi người đều biết các loại thẻ ngân hàng bình thường đều có giới
hạn chuyển khoản mỗi ngày, bình thường đều là năm mươi nghìn, một trăm
nghìn.
Một tỷ như vậy thì quả thật quá đáng sợ.
Nhưng Tần Minh dường như không để ý, anh đặt điện thoại xuống cho đám người
nhìn thoải mái. Bọn họ chỉ tùy tiện xem qua đã thấy ghen tỵ, nhìn anh
càng thấy thần bí và cao thâm hơn.
Mọi người đều âm thầm nhớ kỹ một cái tên: Triệu Chính Ngôn.
Thật ra một tỷ không tính là nhiều so với rất nhiều ông chủ lớn ở Hoa Hạ.
Nhưng ngày nay, làm chủ chỗ này là thanh niên Bắc Kinh, bọn họ chỉ là những
thanh niên khoảng ba mươi tuổi trong giới kinh doanh và chính trị, đừng
nói là lấy ra một tỷ, mười triệu cũng chưa chắc có đấy.
Giống như Bạch Tĩnh Thần, tối nay gã cũng phải lấy từ trong nhà ra năm triệu
để mua lấy danh tiếng là một thanh niên làm từ thiện, kết giao với mấy
người thanh niên tài giỏi, nếu tiêu không hết tiền thì phải trả lại, cho dù là tiền của nhà ai cũng không phải do gió thổi tới, đều phải tiêu
xài có mức độ.
Cũng không phải tùy tiện kéo một gia đình quyền quý ra là có thể có tài sản tới chục tỷ.
Nhưng thái độ của Tần Minh đối với tiền cho Bạch Tĩnh Thần cảm giác như tiền
của anh thật sự do gió tổi tới, còn thổi tới từng xe một.
Thái độ thản nhiên của Tần Minh gây tổn thương sâu sắc tới Bạch Tĩnh Thần đã nghiêm túc bố trí cạm bẫy, tự cho rằng mình là người chiến thắng.
Trận đấu không tiếng động này làm gã bị thua thiệt, làm gã căm tức, làm gã biết tới cảm giác thất bại.
Nhiếp Hải Đường ở bên cạnh cũng kinh ngạc đến ngày người. Tiếng kêu “tiền tới rồi” này của Tần Minh thật sự quá tuyệt, thần kỳ như đang biểu diễn ảo
thuật vậy.
Tần Minh nhìn màn hình đang phát sóng trực
tiếp và rất bình tĩnh nói: "Tôi là đệ tử thân truyền của Trương chân
nhân – chưởng môn Thiên Sư đời thứ năm trăm sáu mươi mốt của Hổ Long Sơn Chính Nhất Đạo Môn, tôi là truyền nhân Đạo môn, số tiền này chính là do tôi tích góp Thiên đức nên tất nhiên nói đến là đến, nói đi là đi."
"Đúng rồi, vừa rồi bà Tôn Nguyệt đi cùng với cậu ta, còn gọi cậu ta là đại sư rất cung kính. Hóa ra cậu ta là người trong tôn giáo"
"Nhưng biến ra tiền như vậy hình như quá khoa trương đi? Cậu ta tưởng chúng ta là người ngu sao?"
"Đã là thời đại nào rồi, chắc cậu ta dùng thủ thuật che mắt nào đó để lừa
người chứ gì? Lừa đảo mà cũng dám tới chỗ chúng ta khoác lác à?"
"Vậy anh giải thích về một tỷ này thế nào? Cũng đâu thể làm giả tin nhắn của ngân hàng được chứ?" 11
Bạch Tĩnh Thần vẫn chưa từ bỏ ý định, hung hãn nói: "Cậu ta chém gió thôi.
Chắc chắn là cậu bảo người gửi tiền cho cậu. Mọi người đừng nghe cậu ta
nói linh tinh."
Tần Minh thấy mọi người tò mò thì chỉ
vào màn hình phát sóng trực tiếp nói: "Các bạn, con người tôi có một
khuyết điểm là không chịu được khi bị người khác chất vấn. Nếu anh Bạch
Tĩnh Thần chất vấn về chuyện tôi có thể biến ra tiền, vậy tôi có thể
biểu diễn cho mọi người xem, mọi người có thể coi đó là một màn ảo
thuật, vui vẻ một chút được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT