Gã sẽ không đánh trận mà không nắm chắc. Vừa rồi gã biến mất lâu như vậy là để thu xếp tất cả những chuyện này.
Gã giật dây cho Bạch Minh Vũ và bảo anh ta yên tâm từ bỏ ý định theo đuổi
Nhiếp Hải Đường, cố ý sắp xếp một cái bẫy để cô rơi vào tình trạng quẫn
bách không có tiền trả.
Sau đó trong những người ở đây, Nhiếp Hải Đường tất nhiên chỉ có thể tìm tới Tần Minh nhờ giúp đỡ.
Bạch Tĩnh Thần vẫn hiểu tương đối rõ về Triệu Chính Ngôn, đặc biệt còn
thường xuyên nói bóng nói gió, hỏi thăm Hoàng Thư Đồng vợ chưa cưới của
cậu ta, biết Triệu Chính Ngôn chỉ có hai tấm thẻ, một tấm là phí sinh
hoạt hàng tháng do trong nhà cho một tấm khác là thẻ tín dụng.
Thẻ tín dụng của Triệu Chính Ngôn đã bị đóng băng. Anh ta đã nhờ người bạn
trong ngân hàng điều tra qua thẻ phí sinh hoạt của cậu ta, biết trong đó chẳng còn một xu.
Bạch Tĩnh Thần nhấp một hớp rượu, nhìn Tần Minh có vẻ không ai bì nổi lại thầm xem thường: "Hừ, phồng má giả
mập, lúc này cậu ta chắc chắn phải gọi điện thoại về nhà đòi tiền" "Đáng tiếc là cậu không biết bây giờ ba mẹ cậu đã ở Bắc Kinh tham dự bữa tiệc tương đối quan trọng, không thể nghe cuộc điện thoại của cậu." "Chỉ cần tôi có đủ thông tin thì tôi chính là thượng đế, tôi lại có thể thao
túng tất cả." "Ví dụ như để cậu trình diễn cảnh cậu chủ nhà giàu vứt bỏ
vợ chưa cưới để tán gái trên chương trình phát trực tuyến, điển hình của việc làm màu thất bại, hừ hừ... "
Cậu vừa chọc cho Hoàng Thư
Đồng mất hứng, chờ lát nữa tôi lại có thể đi trấn an cô ta, cô ta sẽ
phải đổ vào một ngày nào đó thôi, cậu cứ chờ bị cắm sừng đi. Mà cậu
không giúp được Nhiếp Hải Đường còn bị mất mặt. tôi chắc chắn sẽ lưu lại video kinh điển này." "Chà chà, Nhiếp Hải Đường này không hổ danh là cô con gái danh giá nghèo túng, thật sự quá xinh đẹp. Sau này có cơ hội,
tôi sẽ thuận tiện tóm lấy cô ta. Đến lúc đó, tôi sẽ gửi video cho cậu,
ha ha." "Chà chà, rất phù hợp với danh hiệu vô dụng của cậu đấy, thằng
vô dụng.
"Hừ hừ, tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ ai trong nhà họ
Triệu. Cho dù cậu là bãi bùn nhưng tôi thấy lại không đạp mấy phát thì
sao xứng với những chuyện mà nhà họ Triệu các người đã làm với nhà họ
Bạch chúng tôi trước đây chứ."
Bạch Tĩnh Thần đắc ý tính toán với vẻ dữ tợn, giống như đã nắm chắc phần thắng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của gã.
Gã nâng ly rượu trên tay lên, hưng phấn uống một ngụm. Có một ly rượu vang lót bụng, trông gã tươi cười càng rạng rỡ hơn.
Tần Minh vừa ngồi xuống, một nhân viên công tác nói: "Thưa anh, anh có đủ
tiền không? Đây toàn là hàng cao cấp, mặc dù làm từ thiện nhưng vẫn mong anh hãy làm theo khả năng."
Tần Minh lấy ra một tấm thẻ của mình và nói: "Tôi biết, tôi biết, tôi trả tiền luôn bây giờ là được chứ gì? Các anh làm từ thiện còn nóng hơn khỉ vậy. Làm người phải có
chút nhẫn nại chứ!"
Tần Minh đưa thẻ ngân hàng ra, âm
thầm gửi tin nhắn cho Tổng Dĩnh: "Cô chuyển tiền vào trong thẻ này cho
tôi, mặt khác mau xem..."
Tần Minh không muốn tìm Tổng Dĩnh đòi tiền nhanh như vậy, nhưng tình huống đặc biệt phải có cách xử lý đặc biệt.
Nhân viên công tác quét thẻ lại phát hiện không quét được, lập tức trưng ra
vẻ mặt thối, cạn lời nhìn Tần Minh. "Ha ha..." Bạch Tĩnh Thần thấy thế
thì bước tới, cười nhạo: "Ái chà, Triệu Chính Ngôn, cậu thiếu tiền à?
Nếu không tôi cho cậu mượn không tính lãi nhé? Dù sao chúng ta cũng có
quen biết."
Tần Minh khinh thường nói: "Ai cần tiền của anh chứ? Các người đếm ba tiếng, sẽ lập tức có tiền"
Mọi người xung quanh đều nhìn nhau. Chẳng lẽ người này tới làm trò hề?
Bạch Tĩnh Thần cũng không nhịn được cười, nghĩ thầm: "Người này không chỉ là một kẻ vô dụng mà còn ngu ngốc nữa à? Chắc cậu ta sẽ không cho rằng
mình nhận Trương chân nhân làm thầy đã lợi hại rồi chứ? Ba mẹ cậu không
cho cậu tiền, cậu lấy tiền đâu ra? Cho dù Triệu Tụng Lễ cho cậu tiền,
cảnh cậu lên chương trình phát trực tiếp chờ tiền ba mẹ gửi tới để tán
gái cũng cực kỳ khó coi. Cậu không chỉ làm mất mặt mình, còn làm mất mặt nhà họ Triệu nữa. Cậu đúng là một đứa trẻ to xác vô dụng. Chuyện trừng
trị cậu thật sự quá dễ dàng"
Trước mắt bao nhiêu người, Tần Minh đầy tự tin giơ ba ngón tay lên và nói: "Ba, hai, một... Tiền tới!"
Tinh...
Điện thoại của Tần Minh phát ra tiếng chuông báo, một thông báo chuyển khoản hiện ra…
"Sao có thể như vậy được?"
Bạch Tĩnh Thần nhìn thấy thông báo chuyển khoản hiện ra trên màn hình điện
thoại của Tần Minh, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài. Gã không để ý tới
thân phận, xông lên cầm điện thoại xem. "Ba số không, sáu số không, chín số không, mười... mười... tỷ?" Bạch Tĩnh Thần nuốt nước bọt mà vẫn cảm
giác cổ họng khô khốc.
Điều này không phù hợp với thông tin mà gã có được.
Hơn nữa, kẻ vô dụng này cũng đâu có gọi điện thoại xin tiền của ba mẹ cậu ta? Ai gửi tiền cho cậu ta? Gặp quỷ sao?
Tần Minh lén cười trộm. Tôi lén lút nhắn tin cho cô thư ký xinh đẹp, có thể bị lộ được sao? Dù sao trò hay vẫn còn ở phía sau.
Tần Minh cầm lấy tấm thẻ và lại bảo nhân viên kia quét thẻ. Lần này anh ta vừa quét là xong.
Tình trạng xấu hổ của Nhiếp Hải Đường cũng nhờ đó được hóa giải. Nhưng cô sẽ không cầm cái đồng hồ kia. Tần Minh cầm đồng hồ Patek Philippe còn đính kim cương này và khẽ cười, trên người như đeo thêm cánh trên, khí chất
cũng khác hẳn, dáng vẻ bất cần đời lập tức biến thành người thanh niên
đầy hứa hẹn chín chắn, trưởng thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT