Nghe thấy Tống Dĩnh nói sẽ đến đây, Tần Minh liền bối rối bóp trán, nói: "Tiểu Dĩnh, chuyện này phải giữ bí mật, bị lộ sẽ phiền phức lắm đấy."
Tổng Dĩnh nói vẻ chắc nịch: "Cậu chủ yên tâm, tôi biết mà."
Tần Minh hỏi: "Triệu Chính Ngôn có ở đó không? Tôi muốn nói với cậu ta mấy câu."
Tống Dĩnh đáp: "Anh ta không ở chỗ tôi, bây giờ anh ta đang ở ký túc xá
trường cậu, anh ta đã thích ứng với cuộc sống ban đầu của cậu chủ. Nhưng cậu chủ yên tâm, tôi đã phải người âm thầm bảo vệ anh ta rồi."
Tần Minh khá hài lòng về cách làm việc của Tống Dĩnh, bây giờ vẫn chưa bắt
được Thường Quân Diệp, những cuộc ám sát nhằm vào anh sẽ còn tiếp diễn,
trong khoảng thời gian này có lẽ sẽ khổ cho Triệu Chính Ngôn.
Tần Minh hỏi số điện thoại của Triệu Chính Ngôn rồi gọi thẳng cho anh ta.
Chỉ chốc lát sau, trong điện thoại vọng ra giọng nói nghi ngờ của Triệu
Chính Ngôn: "A lô? Ai vậy?" "Tôi đây..." Tần Minh cố ý nói với vẻ hùng
hổ: "Họ Triệu, chuyện gì thế này? Sao tôi lại hoán đổi thân phận với
cậu?"
Triệu Chính Ngôn nói với vẻ căng thẳng: "Hả? Anh
là, anh là Tần Minh à? Hôm đó anh gặp nạn không sao à? Tốt quá rồi, ngày đó anh bị tai nạn rơi xuống sông, tôi cứ lo lắng cho an toàn của anh
mãi."
Tần Minh cố ý tỏ ra bất mãn nói: "Vậy bây giờ chuyện này là sao? Chắc chắn là bọn họ nhận nhầm, coi tôi là cậu."
Triệu Chính Ngôn nói với vẻ vui sướng: "Vậy, vậy thì tốt quá còn gì? Anh Tần, chúng ta tiếp tục hoán đổi thân phận đi, tiền tiêu vặt người nhà tôi
cho anh cứ cầm hết đi, coi như thù lao được không?"
Tần
Minh khẽ hừ nói: "Nếu không phải tôi để ý tiền thì, hừ hừ... Nhưng vợ
chưa cưới của cậu làm sao thế? Cả ngày cứ liếc mắt đưa tình với một tên
họ Bạch khiến tôi đau cả mắt. Cậu định để tôi xử lý thế nào đây?"
Triệu Chính Ngôn im lặng một lát rồi nói: "Anh Tần, trước kia đúng là tôi
thích cô ấy, nhưng sau khi xảy ra một số chuyện, tôi và cô ấy không thể
quay về như trước được nữa. Hơn nữa, tôi đã định trước không thể cho cô
ấy hạnh phúc, là tôi mắc nợ cô ấy. Anh Tần muốn làm gì thì làm, tôi
không quản được, tôi sống ở thành phố Quảng rất tốt, sau này anh chính
là tôi, tôi chính là anh được không? Nếu như anh nhất định muốn tôi cho
anh ý kiến thì tôi hi vọng anh Trần đừng làm tổn thương cô ấy, tất cả
đều là lỗi của tôi."
Tần Minh nói: "Chính cậu nói thế đấy nhé, tôi giải quyết thế nào cậu đừng hối hận."
Triệu Chính Ngôn đồng ý rồi cúp điện thoại, căng thẳng thở ra một hơi.
Anh ta trở về ký túc xá, trong ký túc xá đang ăn lẩu, Triệu Lập Ngưu và Tôn Chí Bằng vừa uống bia vừa hò hét: "Tần Minh cậu nói chuyện với ai thế?
Không phải Lý Mộng dạo này hay tìm cậu đấy chứ, định quay lại với nhau
à?"
Triệu Chính Ngôn cười nói: "Không, là một người bạn."
Tôn Chí Bằng kéo tay anh ta, nói: "Nào nào nào, mau ăn đi, thịt dê ngon
lắm, lát nữa cô quản lý ký túc xá đến thì nồi lẩu sẽ hi sinh mất."
Triệu Chính Ngôn nở nụ cười xúc động, đi qua ngồi, anh ta ăn mãi ăn mãi, khóe mắt hơi ươn ướt, đã rất lâu rồi anh ta không được trải nghiệm tình cảm
anh em.
Từ sự kiện ở trường cấp ba anh ta như mất khống
chế, sau khi xảy ra scandal cưỡng bức bạn nữ, anh ta liền mất đi tất cả, bạn bè, danh tiếng, sự yêu thương của gia đình, sự sùng bái của em gái, đến cả cuộc sống bình thường cũng không còn.
Từ đó anh
ta trở nên quái gở, trở nên khép kín, không muốn tiếp xúc với bên ngoài, tính cách cũng càng ngày càng nhu nhược, càng ngày càng sống khép mình.
Cho dù sau này đến Bắc Kinh học, anh ta cũng không thể thoát khỏi ám ảnh bị người ta mắng là tên vô dụng, vẫn bị người ta chế giễu và nhục mạ khắp
nơi, ngày nào cũng sống trong nhục nhã.
Bây giờ được sự
giúp đỡ của Trương Toàn Chân, anh ta lắc mình thay đổi, biến thành cậu
nhóc nhà nghèo Tần Minh một người bình thường, còn có thêm hai người bạn cùng phòng tốt bụng.
Triệu Lập Ngưu và Tôn Chí Bằng
không nhìn anh ta bằng ánh mắt lạ lùng, coi anh ta như anh em tốt, tình
cảm ấm áp này đã chữa lành trái tim tổn thương của Triệu Chính Ngôn.
Đồng thời có Tần Minh giả mạo anh ta, Triệu Chính Ngôn không cần lo lắng
người nhà đến tìm anh ta trở về, anh ta có thể gối cao đầu mà ngủ.
Còn cả cô bạn gái cũ tên là Lý Mộng dịu dàng động lòng người ngày nào cũng
tìm anh ta xin quay lại, Triệu Chính Ngân cũng rất bối rối, Lý Mộng xinh đẹp dịu dàng như vậy, quay lại có lẽ cũng không tệ, nhưng anh ta vẫn
chưa quyết định.
Tóm lại ở thành phố Quảng, mỗi ngày của Triệu Chính Ngôn trôi qua rất vui vẻ, có anh em quan tâm, có đàn em hâm mộ, không ai vô duyên vô cớ tìm anh ta gây sự, không ai đột nhiên đòi
tiền anh ta, không ai chỉ vào anh ta mắng anh ta là tên vô dụng, không
ai chế giễu sau lưng là anh ta bất lực, anh ta sống rất thoải mái, vui
đến quên cả trời đất.
Lúc này trong dạ hội từ thiện ở khách sạn Thất Châu ở Bắc Kinh, Tần Minh vừa cúp điện thoại.
Tâm trạng anh rất rối bời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT