Rốt cuộc, cũng không ai biết Ngộ Đạo Tiên Thụ vô tận đã lan tràn tới nơi nào.

Nhưng mà Nguyệt Tiên cung này quả thật có thay đổi.

Một sắc xanh cao ngất ở trung tâm của Tiên Cung, có thể nhìn thấy một cái xúc

tu thấp thoáng uốn lượn, phảng phất như đường lên trời.

“Tiên thụ xuất hiện rồi!”

Tất cả Tiên Vương đều bước ra khỏi phòng của họ, nhìn chằm chằm vào vị trí

sắc xanh cao ngất kia.

“Đại hội tuyển chọn sắp bắt đầu rồi!”

“Đừng nóng vội, phải đợi Nguyệt tộc tới gọi, tùy tiện bay qua, sẽ khiến bọn họ

khó chịu!”

Vì thế tất cả Tiên Vương đứng im tại chỗ.

Tuy rằng nội tâm của mọi người lo lắng, hận không thể vào ngay, nhưng vẫn

kiên nhẫn chờ đợi.

Thành ca nhìn mà muốn cười, sao chuyện này lại buồn cười như thế?

Chắc chắn phải trừng trị Nguyệt tộc này.

Hắn đã có kế hoạch, cho nên hiện tại không những không tức giận, ngược lại

còn có tâm tình xem trò vui.

Tại thời điểm này, tổng số Tiên Vương và Ma Vương, khoảng chừng có 422 vị!

Một đám Tiên Vương nhiều như vậy, lại ngoan ngoãn vâng lời, cũng xem như

là chuyện vô cùng hiếm thấy?

Khoảng chừng sau một khắc, người Nguyệt tộc mới thong dong đi đến.

“Thể diện” lần này có lớn hơn lần trước một chút, một Tiên Tôn và hai Kim

Tiên tới nơi này.

“Tất cả đứng lên, lần lượt tiến lên.”

“Người nào tự ý làm ồn sẽ không dễ dãi như này đâu, bị trục xuất ngay lập

tức!”

Đối mặt với nhiều Tiên Vương và Ma Vương như vậy, người của Nguyệt tộc

vẫn tràn đầy tự tin như trước, tự cho mình hơn hẳn người khác.

Trong mắt của rất nhiều Tiên Vương và Ma Vương chợt lóe lên sát khí.

Đám người này sao có thể thật sự ngoan ngoãn như vậy, cho dù là Tiên Đế

giáng xuống cũng không thể áp đảo nhiều người như vậy, huống chi chỉ là Tiên

Tôn đơn thuần.

Nếu không phải vì cơ duyên Tiên Thụ, có cái quằn què mới chịu ngoan như

cháu.

Thành Ca cũng đi theo sau hàng ngũ, vui vẻ nhìn mọi người lần lượt tiến về

phía trước, cảm thấy hình ảnh có chút quỷ dị khó hiểu.

Thậm chí, hắn còn lặng lẽ lấy tiên khí truyền ảnh ra, ghi lại cảnh tượng này, để

sau này có thể xem đi xem lại khi chán.

Qua một khắc nữa, cuối cùng cả đội cũng tới được trung tâm Cao Đài của

Nguyệt Tiên cung.

Nơi này là thánh địa Tế Nguyệt, còn kia chính là nơi nối liền với lối vào Ngộ

Đạo Tiên Thụ.

Lúc này toàn bộ Cao Đài được bao phủ trong sắc xanh cao ngất, xa hoa lộng

lẫy.

Hai gã Tiên Vương của Nguyệt tộc lơ lửng ở trên Cao Đài, nhìn xuống mọi

người có mặt với vẻ mặt thờ ơ.

Giống như tất cả mọi người đều là người phàm, còn bọn họ là thần linh ở trên

cao.

Một nam một nữ, hai gã Tiên Tôn của Nguyệt tộc bay ra từ hai phía trái phải,

cuối cùng đáp xuống trước mặt hai vị Tiên Vương.

“Đại hội tuyển chọn vào Ngộ Đạo Tiên Thụ bắt đầu!”

Không giống như tâm trạng thoải mái của Thành Ca, những người khác bỗng

trở nên căng thẳng.

271 slot, hai vị Tiên Vương kia của Nguyệt tộc chắc chắn phải chiếm hai cái.

Còn lại 422 người chia cho 269 vị trí, có 153 người sẽ vô tình bị loại bỏ.

Rất nhiều người lo được lo mất, lần này nếu không được chọn, vậy phải đợi

năm nghìn vạn năm kế tiếp.

Hơn nữa, lần này có thể vào hay không vẫn còn là một vấn đề.

Nếu mỗi lần vẫn không vào được, vậy thì cuối cùng sẽ sẽ bị tụt lại rất xa các

Tiên Vương khác.

Một chút ánh sáng trắng phía trước hai gã Tiên Tôn dần dần sáng lên, sau đó hai

người cùng lúc phất tay, từ hư không lấy ra một quyển trục pháp bảo thật dài.

Thành ca còn chưa hiểu đây là thao tác gì, thì đã nghe nam Tiên Tôn kia cầm

quyển trục đọc.

“Bồ Mãn, Sỹ Hòa, Hi Thủy…”

Đại khái có 16 cái tên được đọc liên tiếp, được đọc tới đều là tên của một vị

Tiên Vương hoặc Ma Vương.

“Các ngươi luôn ở gần Đế Nguyệt thiên vực năm nghìn vạn năm nay, có công

bảo vệ Nguyệt Tộc.”

“Các ngươi đều có thể tiến vào lần này và lần sau.”

Vừa dứt lời, 16 vị Tiên Vương bay ra từ trong đám người, đáp xuống Bạch

Ngọc Đài Giai bên dưới Cao Đài.

Ai nấy đều không giấu nổi sự phấn khích, vẻ mặt ngây ngất như thể vừa trúng

giải lớn.

Bọn họ không những được vào lần này, mà năm nghìn vạn năm tiếp theo cũng

có thể vào lần nữa.

Những người khác ở dưới đài đều thở dài, vừa hâm mộ lại vừa buồn phiền hối

hận.

Hóa ra còn có thể như vậy?

Sớm biết thế này thì đã ở gần Nguyệt tộc trong năm nghìn vạn năm và ra sức

lấy lòng rồi!

“Địch Cổ, Vân Trinh, Phù Tuyên…”

“Bảy người các ngươi, có ơn với tộc nhân của Nguyệt tộc ta trong năm nghìn

vạn năm.”

“Các ngươi đều có thể tiến vào lần này và lần sau.”

Lại có bảy vị Tiên Vương khác vô cùng vui vẻ bay lên Đài Giai dưới ánh nhìn

gay gắt của mọi người.

Thành Ca thầm oán, cảnh tượng này giống như học sinh tiểu học lên bục nhận

giấy khen vậy.

Hơn nữa chẳng phải nói Nguyệt tộc không có thất tình sao?

Sao còn có thể để ý tộc nhân có được chiếu cố hay không?

“Mâu Vũ, Độ Trần, Diệp Dương…”

13 người của Thiên Khu các đều được nêu tên, nhưng mà vẻ mặt của bọn khá

bình tĩnh, giống như là ngay từ đầu đã không lo không vào được.

“Năm nghìn vạn năm nay, Thiên Khu các chưa từng vi phạm tôn chỉ trung lập,

có thể làm gương ở trung tiên giới!”

“13 người các ngươi đều có thể tiến vào lần này và lần sau.”

Ánh mắt của mọi người xung quanh lại lộ ra hâm mộ và ghen tị, Thành Ca ở

bên cạnh cũng bị đưa vào tầm ngắm.

Mỗi một người đi lên đồng nghĩa những người ở dưới sẽ có ít cơ hội hơn.

Lúc này, lòng của rất nhiều Tiên Vương giống như bị mèo cào, ngứa ngáy ghê

gớm, ước gì ngay sau đó chợt nghe đến tên của mình.

Nhưng mà sau khi đám người Thiên Khu bước lên Đài Giai, tên nam Tiên Tôn

kia liền im miệng.

Kế tiếp, vị nữ Tiên Tôn bên cạnh hắn mở miệng.

“Phần thưởng đã hết!”

“Cư Đường, 3500 vạn năm trước, tộc nhân Nguyệt tộc ta gặp bất công ở Huyền

Sư Thiên vực của ngươi, ngươi có tội!”

“Không thể vào!”

Giữa sân, một gã Tiên Vương mặt biến sắc, bay lên trên không và liên tục hét

to: “Ta bị oan, ta hoàn toàn không biết chuyện này, không phải toàn bộ Huyền

Sư thiên vực đều là địa bàn của Bích Thượng Thư viện ta.”

Nữ Tiên Tôn kia mặt lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Tự ý bay ở Nguyệt Tiên

cung, tội thêm một bậc, năm nghìn vạn năm sau, ngươi cũng không thể tiến

vào!”

Máu trên mặt của Cư Đường Tiên Vương suýt nữa trào hết ra ngoài, giống như

cả người bị sét đánh, rơi xuống vô cùng đau đớn, cũng không dám … nói thêm

một câu.

“Cơ Lộc, Phù U Cốc ngươi từng từ chối người của Nguyệt Tộc ta vào, có tội!”

“Không thể vào!”

Một vị nữ yêu dung nhan thanh lệ, sau khi nghe được lời ấy thì sắc mặt trắng

bệch, muốn nói cái gì đó.

Phù U Cốc là trung tâm cấm địa của bộ tộc nàng, cho dù Yêu Tôn của bản tộc,

cũng chỉ có một vài vị cao cấp có thể vào, huống hồ là ngoại tộc?

Nói vào là vào sao?

Nhưng mà cuối cùng, nàng chỉ đành yếu ớt, thở dài một cái.

Theo sự gọi tên của vị nữ Tiên Tôn của Nguyệt Tộc một đám Tiên Vương lần

lượt bị gạt ra.

Tâm trạng lúc này của mọi người hoàn toàn trái ngược với lúc trước.

Lúc trước, được gọi tên là hâm mộ, còn hiện tại là sợ bị gọi đến tên mình.

Thành Ca dứt khoát là người trong nghề!

Nguyệt tộc này chơi cũng đặc biệt đấy, đây là muốn làm ‘thưởng thiện phạt ác’

à?”

Thật sự xem mình là ban trọng tài của trung tiên giới?

Nhưng câu hỏi đặt ra là các tiêu chuẩn thưởng phạt của các ngươi có quá tùy

tiện không?

Cũng không có tiêu chuẩn thiện ác gì đó.

Tốt với các ngươi có thể vào, khiến các ngươi không vừa mắt thì phạt, chẳng

liên quan gì đến việc những người này thường làm, thiện ác, trung thành hay là

gian trá.

Trong lúc hắn đang âm thầm bóc phốt, nữ Tiên Tôn phía trên lại nêu tên.

“Tiêu Hỗn, Sát Lợi, Hoa m, Tịch Vân, Vô Quyết, Minh Trì…”

“Sau khi 12 người các ngươi vào Nguyệt Tiên cung, từng nói năng lỗ mãng, có

tội!”

“Không thể vào!”

Được, toàn bộ mấy người quanh anh đây đều vinh dự được xướng tên.

Xem ra trong Nguyệt Tiên cung này, thật sự “theo dõi”, những lời nói lần trước

ở trong phòng của Thành ca, đối phương đều đã nghe hết.

Bởi vì lần nói chuyện đó, hiện tại tất cả đều bị gạt ra.

Nhìn mọi người người xung quanh chăm chút lễ vật cùng bị gạt ra, Thành ca

hơi có chút hâm mộ bọn họ, hắn còn cảm thấy nở mày nở mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play