Con mẹ nó, đám người tạp vụ?

Thành ca suýt nữa bị những lời này chọc cười.

Hắn không trách Nguyệt tộc này quá ngạo mạn, không phái người có trọng

lượng ra nghênh đón mình cũng thôi đi.

Một Huyền Tiên, đối mặt một đám Tiên Vương và Ma Vương còn chảnh như

vậy?

Không cầu khom lưng uốn gối hoặc là run rẩy, nhưng bản thân hắn cũng nên

hiểu rõ chênh lệch chứ.

Đâu có tư cách để nói một đám người mạnh hơn mình gấp ngàn vạn lần là đám

người tạp vụ?

Ai cho hắn dũng khí đó?

Giống như là biết tính tình nóng nảy của Khương Thành, dù sao đã từng xử chín

đại Tiên Vương, Diệp Dương Tiên Vương sợ gặp chuyện không may, vội vàng

nối tiếp câu chuyện.

“Bọn họ là đồng minh của chúng ta, lần này tính đi chung với chúng ta.”

“Vị này chính là Khương trưởng lão, vị này chính là Tiêu Hỗn Ma Vương …”

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị vị Huyền Tiên của Nguyệt Tộc kia cắt ngang.

“Được rồi, ta không quan tâm bọn họ là ai.”

“Hơn 13 người, các ngươi cần nộp nhiều cung phụng hơn, nếu không không

được đi vào.”

Còn muốn thu phí?

Thành ca sờ sờ chuôi kiếm, xem ra không cho biết tay là không được.

Kết quả Diệp Dương Tiên Vương lại bắt chuyện.

“Chúng ta đã có chuẩn bị từ sớm rồi.”

Theo sau chỉ thấy hắn đưa một cái nhẫn trữ vật, Huyền Tiên đối diện kia nhìn

thoáng qua, lúc này mới gật gật đầu.

Thành ca lặng lẽ mở kỹ năng nhìn thấu mọi vật bậc cao, nhìn thoáng qua Nhẫn

Không Gian kia.

Bên trong lại có thể sắp xếp ước chừng mười ba triệu tiên tinh thượng phẩm và

mười ba bình tiên đan thất phẩm!

Con mẹ nó, đây đúng là ăn cướp mà!

Hắn nhìn Mâu Vũ có hơi bất ngờ, nữ nhân này cũng rất rộng rãi.

Không nói một lời đã thay mình đưa cái này ra?

Ngẫm lại thật đúng là đủ hào phóng và chu đáo.

Tuy rằng biết dự tính ban đầu của nàng là sợ mình gây chuyện, nhưng ân tình

này thật đúng là không thể không nhận.

Nếu nàng sợ xảy ra sai sót như vậy, vậy thì mình cũng nên nể mặt nàng.

Đoàn người được dẫn dắt bởi chính vị Huyền Tiên này, tiến vào bên trong

Nguyệt Tiên cung.

Ven đường có thể nhìn được một vài Huyền Tiên và Kim Tiên khác của Nguyệt

tộc, nhưng mà trên Tiên Tôn lại không nhìn thấy một ai.

Nếu không phải biết rõ Nguyệt Tộc có hai gã Tiên Vương, Khương chưởng

môn còn tưởng rằng đó là một môn phái nhỏ.

Qua bảy tám hồi hành lang dài có ánh sáng ngọc hoa lệ, cuối cùng, bọn họ bị

dẫn đến trong một mảnh sân bình thường phía sau Nguyệt Tiên cung.

Tên Huyền Tiên kia không nói lời nào, đã rời đi như vậy.

“Được rồi, vào ở thôi.”

“Ngày bắt đầu là mười ngày sau, Nguyệt tộc sẽ tổ chức một đại hội tuyển

chọn.”

“Trong khoảng thời gian này, mọi người cố gắng không ra ngoài đi lại, tránh

gây thêm phiền toái.”

Lúc Diệp Dương Tiên Vương nói những lời này, dường như ánh mắt của hắn

không hề rời khỏi Thành ca.

Rõ ràng, vị này chính là đối tượng trọng điểm cần chú ý đề phòng.

Ngay cả hai vị Ma Vương kia của U Minh cũng hiểu quy củ nhiều hơn hắn.

Sau đó, chúng tiên vương của Thiên Khu các đều tự tìm chỗ ở ngay trong sân

này.

Thành ca vẻ mặt sững sờ.

Chỉ như vậy?

Rõ ràng Nguyệt Thần cung lớn như vậy, nhiều cung điện hoa lệ hùng vĩ như

vậy, lại cố ý sắp xếp bọn họ ở trong một cái sân nhỏ bé hoang tàn?

Tốt xấu gì cũng đường đường là Tiên Vương đấy!

Tuy là tiên nhân hầu như không có nhu cầu về nơi ăn ở, nhưng bị sắp xếp ở đây,

cũng coi như bị làm nhục rồi?

“Những người khác đến, cũng đều ở đây.”

“Cũng không phải cố tình nhằm vào chúng ta.”

Mâu Vũ bỏ lại những lời này, rồi cũng đi vào trong phòng của mình.

Thành ca chỉ có thể lại thở dài.

Em gái, ta vì nể mặt ngươi mà thật sự vất vả quá.

Hắn đi vào trong phòng, đám người Tiêu Hỗn, Tịch Vân, Minh Trì và mười hai

người nữa, cũng đi theo vào trong.

“Khương chưởng môn, ngươi định làm như thế nào?”

“Nếu ngươi chuẩn bị bình định Nguyệt tộc, chúng ta tuyệt đối hưởng ứng!”

Đám này cũng không hề giống vậy.

Ngẫm lại năm đó lúc mới tới thành Định Thiên của tiên giới, mọi người cũng

hiểu được hẳn là nên ẩn nhẫn trước, kết quả thế nào?

Khương chưởng môn kia tính khí nóng nảy trỗi dậy, ngay lập tức, mọi người lại

được ăn no uống say.

Sức mạnh quy tắc của phi thăng đài tăng gấp năm mươi lần, địa vị hiển hách ở

trận chiến phi thăng, xếp hạng nhất đi vào trung tiên Giới, cái đó gọi là sảng

khoái!

Đi theo lão nhân gia hắn, hoàn toàn không cần đi theo con đường tầm thường

nào cả?

“Chỉ cần ngươi lên tiếng, làm gì cũng được, cho dù là kẻ địch của cả trung tiên

giới!”

Thành ca vui mừng xong khoát tay áo: “Vẫn là quan sát vài ngày đã, hiện tại

ngay cả tình hình lối vào như thế nào ta còn chưa biết.”

“Nhưng mà Nguyệt tộc này, thật đúng là thối tha thật đấy?”

Hắn nhắc tới điều này, Vô Quyết Tiên Vương lại nổi lên oán giận: “Ai nói

không phải?”

“Trong lần mở ra trước, ta cũng là từ nơi này đi vào Ngộ Đạo Tiên Thụ, kết quả

bởi vì cung phụng không đủ, cuối cùng bị từ chối từ ngoài cửa.”

“Nghĩ lại vẫn tức!”

“Hại lão phu phí thời gian năm nghìn vạn năm nữa!”

Tinh Vũ Tiên Vương hừ mạnh một tiếng: “Ngươi còn tốt chán, lần đó ta cung

phụng xong thì được đi vào, nhưng cuối cùng trong đại hội tuyển chọn, lại bị

gạt ra.”

“Đó mới gọi là bị ấm ức, lúc ấy thật muốn san bằng bọn họ!”

“Còn có chuyện như này nữa hả?”

Thành Ca phát hiện bản thân hắn hơi không theo kịp nhịp của Nguyệt tộc.

“Giao tiền mà vẫn không được lên xe?”

“Vì quá đông, bên phía Nguyệt Tộc tổng cộng chỉ có 271 slot, mà lần đó có

khoảng hơn 400 vị Tiên Vương đến đây, rất nhiều người bị gạt ra.”

“Vậy bọn họ có trả lại không?”

“Trả cái khỉ gió gì, là chúng ta xui xẻo!”

“Thế thì cũng quá xấu xa rồi, không sợ gây ra đánh nhau sao?”

Thành ca cho rằng bọn họ còn kiêu ngạo hơn cả hắn.

Tuy rằng hắn giết không ít người, nhưng lúc nên nói đạo lý thì vẫn nói, ví dụ

như nhận lợi ích từ người khác, vậy thì phải có báo đáp.

Tiêu Hỗn cười khổ, giang tay: “Không có cách nào, bọn họ được ông trời ưu ái,

người khác không mở được lối vào này, tất cả mọi người đều phải nhờ cậy bọn

họ.”

Trảm Nham cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, năm nghìn vạn năm trước cũng có

người bất mãn vì chuyện này.”

“Kết quả Nguyệt tộc không cần ra tay, những người khác đã tấn công rồi.”

Coi như Thành ca đã nhìn ra.

Vì lòng yêu mến, Nguyệt tộc đã trở thành đối được được bảo vệ.

Bởi vì liên quan đến lối vào Tiên Thụ, ai cũng không thể động tới bọn họ,

ngược lại còn phải ca tụng bọn họ.

“Vậy đại hội tuyển chọn là cái trò gì?”

“Đó là bởi vì có quá nhiều người trong ngày mở đầu, cần loại bỏ một số người.”

“Vậy người được chọn lựa như thế nào, có tiêu chuẩn gì không?”

“Không có, phải xem tâm trạng của Nguyệt Tộc.”

“Con mẹ nó!”

Thành Ca thật sự là không nhịn được nữa, miệng lại chửi thề.

Thảo nào dọc đường, Mâu Vũ và Diệp Dương Tiên Vương đều sợ đắc tội

Nguyệt tộc, điều này đặc biệt biết bao, thật đúng là nắm quyền sinh quyền sát!

Thời gian trôi qua, Tiên Vương đi vào Nguyệt Tiên cung càng ngày càng nhiều.

Vào ngày cuối cùng, thế mà hơn mười sân khác bên cạnh đều đã chật kín.

Mỗi một Tiên Vương tới, tim mọi người lại trùng xuống một nhịp.

Đây là một đối thủ cạnh tranh nữa, khiến cơ hội tiến nhập của mình càng nhỏ đi.

Tiên Vương và Ma Vương đi vào nơi này, bọn họ đều vô cùng an phận, không

những không gây chuyện đánh nhau, thậm chí còn không bước ra khỏi cửa.

Hết cách mà, mọi người sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Nguyệt tộc.

Cuối cùng khiến bản thân mình bị gạt ra.

Hôm nay, ở rìa thiên vực tối đen phía xa, một gốc cây đại thụ xanh um tươi tốt

chọc trời lặng lẽ hiện ra.

Rõ ràng nó và trung tiên giới cách nhau khá xa, hoàn toàn không nhìn thấy biên

giới.

Tầng tầng lớp lớp cành lá bao phủ không biết bao nhiêu triệu dặm, giống như

nó thật sự chính là một thế giới khổng lồ.

Tuy chưa chạm vào nhưng hơi thở mênh mông mơ hồ này, cũng đủ khiến người

ta rung động lòng người!

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Thành ca đã cảm thấy tiên quốc còn chưa được định

hình của mình bắt đầu rục rịch, trở nên sinh động hơn.

Lúc này, hắn thật sự hiểu được ý nghĩa của cái cây này.

“Ngộ Đạo Tiên Thụ này đúng thật là không thể không vào!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play