Lúc Khương Thành đến nơi, hắn nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn tu sĩ đang chạy

tán loạn khắp nơi.

Người trên trời lít nha lít nhít, hệt như đàn ong vỡ tổ.

Chuyện gì thế này?

Hắn chặn bừa lấy một người: “Huynh đệ, xảy ra chuyện gì thế?”

Tu sĩ Linh Đài cảnh kia gấp muốn chết, vừa bị hắn chặn lại đang định nổi nóng,

thì thấy tu vi của đối phương sâu không lường được, thế là lại vội vàng nặn ra

một nụ cười.

“Bẩm tiền bối, thánh địa Bất Ngữ sắp khai chiến với thánh địa Minh Tâm rồi!”

“Đại chiến cấp cao thế này rất dễ liên lụy đến cả người vô tội. Nhập Thánh cảnh

ra tay bừa một cái thôi là chúng ta tan thành mây khói rồi, cho lên phải chạy

thục mạng thôi.”

Ai da, thánh địa Bất Ngữ này cũng tích cực ghê đấy.

Khương Thành định bay vào, nhưng ngẫm xong lại gạt bỏ ý định này.

Hệt như Bát Vân điện trước đây, bên trong mấy tông môn này rất thâm sâu.

Cao thủ nhan nhản như mây, một mình tấn công vào thì không thể thấy được tất

cả, chắc chắn sẽ thất bại trước.

Cho nên nhất định phải nghĩ ra cách hốt gọn trong một mẻ.

Hắn quan sát, ngoài những tu sĩ khác đang chạy trốn tán loạn ra thì cũng có một

vài cao thủ đang bay vào lối vào của thánh địa Bất Ngữ.

Thánh địa Bất Ngữ có hơn mười vạn môn nhân, đường nhiên không phải tất cả

đều ở lại trong tông môn.

Rất nhiều người đã đâm chồi nảy lộc từ sớm, đi khắp các nơi thành lập thế lực

phụ thuộc, hoặc là ra bên ngoài trải nghiệm.

Hàng ngàn hàng vạn năm sau, nó đã trở thành những thế lực không thể xem

thường được nữa.

Lần tấn công Tâm bộ này, thánh địa đã phát lệnh triệu tập, đương nhiên các cao

thủ của tông môn rải rác ở bên ngoài đều quay về trợ giúp.

Đây là nền tảng của thánh địa, Phi Tiên môn hoàn toàn không có tư cách để so

sánh với nơi này.

Nếu như không có sự dẫn dắt mạnh mẽ từ Thành ca thì e rằng có thêm một trăm

triệu năm nữa thì cũng không thể đạt tới được độ cao như này.

Từ bên ngoài nhìn vào cũng có thấy sơn môn này không bình thường.

Tất cả mọi người đều bay về phía không trung, sau đó thì hô mở một tiếng rồi

cứ vậy biến mất ngay tại chỗ.

Khương Thành biết, đây chắc chắn là Ngôn Pháp Chú thuật.

Chỉ đáng tiếc là mặc dù hắn có thần phẩm của Vu thuật, nhưng lại chưa từng

học Vu thuật, nên hắn thật sự không biết cái này.

Trừ khi hắn định mạnh mẽ phá bỏ cấm chế, trực tiếp xông vào.

Nghĩ một lúc, hắn nhanh trí nảy ra một ý, tìm một nơi bí mật lắc mình biến hóa,

biến thành dáng vẻ của Kính Hoàn tôn giả.

Mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy chân thân của đại trưởng lão này, nhưng mà đã

từng nhìn thấy ý thức chân linh hai lần rồi cho nên hắn biến ra giống y như đúc.

Chẳng qua là khí tức vẫn là khí tức Nhập Thánh cảnh của cấp bậc ý thức chân

linh.

Như vậy đã đủ rồi, trong số những người ở bên ngoài kia căn bản không có ai là

Nhập Thánh cảnh.

Hắn dùng thần niệm thăm dò, thứ thăm dò được là sâu không lường được.

Đợi đến khi hắn hiện thân, tất cả những người ở đó đều dừng lại, giật mình

hoảng sợ ngã nhào, rất nhiều người còn trực tiếp ngã từ trên trời xuống.

Không phải là do Khương Thành ra tay, mà là do bọn họ không dám ở lại trên

trời nữa.

Kính Hoàn tôn giả là một vị cường giả Nhập Thánh cảnh Ngũ trọng có tiếng, uy

danh của hắn đã được truyền khắp Thiên Linh vực tử lâu.

Ở khu vực xung quanh thánh địa này lại càng như là một nhân vật cấp thần,

không ai không biết.

Mà có mấy ai dám bay qua trước mắt lão nhân gia này cơ chứ.

Liệu có mấy ai dám bay qua đỉnh đầu ông đây?

Bịch bịch, một đám người quỳ xuống.

Tất cả đều là những kẻ đến chi viện cho thánh địa Bất Ngữ.

“Bái kiến lão tổ!”

“Bái kiến lão tổ!”

“Tham kiến sư thúc tổ, tiểu nhân là đại đệ tử Ô Vinh của Vụ Chân trưởng lão.

Năm mươi vạn năm trước, dưới sự dẫn dắt của lão nhân gia, ta may mắn được

bái kiến sư thúc tổ một lần, không biết ngài còn nhận ra tiểu nhân không?”

“Bái kiến thái sư thúc tổ, tiểu nhân Tiết Quý năm đó là người của Phi Ngôn các,

ba mươi vạn năm trước tự mình ra ngoài thành lập gia tộc, đây là mấy đứa con

cháu tầm thường của ta…”

“Các ngươi còn không mau dập đầu với tổ tông!”

“Lão tổ, sao ngài cứ không ở trong tông môn mà cứ ở bên ngoài mãi thế?”

Kính Hoàn tôn giả tung hoành hàng trăm vạn năm, đồ đệ đồ tôn đều đã là nhân

vật lớn, đám người này chỉ là đồ tử đồ tôn của đồ tử đồ tôn mà thôi.

Nhưng mà hầu hết đám người này là Đạo Cung cảnh, giờ đây đều là cường giả

một phương rồi.

Trong đó không hề thiếu Đạo Cung cảnh Cửu trọng, chính là cái kiểu chỉ cần để

ở vương triều Càn Tinh thôi là có thể khiến Hạng Cao Dã run lẩy bẩy.

Vậy mà bây giờ tất cả bọn họ đều đang quỳ rạp dưới chân Khương Thành.

Còn về tiểu bối Thiên Mệnh cảnh và Linh Đài cảnh thì làm gì có tư cách mà nói

chuyện ở đây?

Ngoan ngoãn quỳ rạp xuống đất, tiếp xúc thân mật với mặt đất là được rồi.

Điều này khiến Khương Thành sướng chết đi được.

Ai da, thuật biến hình này quả nhiên vẫn có ích ghê, lần trước chỉ biến nhầm

người mà thôi.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, vô cùng ra dáng.

“Việc lão tổ làm là thứ mà các ngươi có thể đoán được ư?”

“Không dám không dám!”

“Xin lão tổ thứ tội!”

“Chúng ta tội đáng muôn chết!”

Việc lão tổ ra thuận tay giết bọn họ chỉ như một ý nghĩ trong đầu thôi.

“Được rồi được rồi, một lũ rác rưởi!”

Hắn đâu cần phải niệm Ngôn Pháp Chú thuật để vào nữa, đám đệ tử trông coi

cấm chế ở bên trong đều đã quỳ rạp xuống, mở cấm chế cung kính đón vị lão tổ

này đi vào.

Bước vào bên trong, quả nhiên còn có một động thiên khác.

Bên trong sương khói lượn lờ, đẹp tuyệt vời khiến ráng chiều cũng phải kém

sắc, mây trôi cũng bì không đc sự dịu dàng.

Liếc mắt nhìn không thấy được cung điện bên kia tầng tầng lớp lớp, thế mà tất

cả lại như là hư cấu trong không trung, hệt như thánh địa Minh Tâm.

Chỉ nói về vẻ ngoài và tình hình thôi là đã thấy nơi này cao cấp hơn thánh địa

Minh Tâm nhiều rồi.

Trên trời, thỉnh thoảng có một bầy linh điểu bay qua phát ra từng đợt âm thanh.

Từng ngọn núi thấp thoáng trong mây mù, có thể thấy được linh dược bát giai

cửu giai ở khắp nơi bên suối chảy thác tuôn, thậm chí còn có không ít thiên tài

địa bảo cao cấp đang phát triển ở trong đó.

Linh khí dồi dào, hít một hơi thấm đến cả ruột gan, đây chính là tiên cảnh chốn

trần gian.

Khương Thành nhìn đến mức tràn đầy vui mừng.

Nghĩ đến việc nơi này sẽ thành căn cứ mới của Phi Tiên môn, hắn cũng thấy hơi

kích động rồi.

Nhìn đám cao thủ phía sau lưng đang nhắm mắt theo đuôi, hắn xua tay một cái.

“Tất cả theo lão tổ!”

Nghe được câu nói này, ai nấy đều như mở cờ trong bụng.

Ban đầu còn cho rằng sau khi vào đến đây thì còn bị trưởng lão của các phong

khác chỉ huy dẫn đội.

Không ngờ rằng lại có thể được lão tổ đích thân dẫn dắt, đây quả thật là khói

xanh từ mộ tổ tiên, thật là quá vinh hạnh.

“Ài ài!”

“Được rồi!”

“Tất cả theo sát, không được bỏ lỡ bất kỳ mệnh lệnh nào của lão tổ!”

Mọi người đều vô cùng kích động, hận không thể biểu diễn xoạc chân trên

không trung ngay tại đây cho lão tổ xem, lấy được niềm vui của lão nhân gia

hắn.

Một hàng mấy nghìn người mênh mông cuồn cuộn, hướng thẳng vào phía bên

trong sơn môn.

Bay xa cả trăm dặm, phía góc chéo lại xuất hiện thêm một đội hàng ngàn tu sĩ.

Vừa nhìn thấy Khương Thành, mấy vị trưởng lão và thánh tử dẫn đội vội vàng

dừng vân đẩu lại, chạy đến quỳ xuống.

“Bái kiến sư thúc tổ!”

“Bái kiến thái sư thúc tổ, sao lão nhân gia ngài lại ở đây?”

“Chúng ta còn cho rằng ngài đã đến chủ điện Thần Nhất nghị sự rồi…”

Bây giờ Khương Thành cũng biết sơ sơ về Kính Hoàn tôn giả có thể có thân

phận lớn như nào rồi, gặp mặt cũng không hề hoảng sợ, ngược lại sắc mặt còn

thâm trầm.

“Thứ hèn mạt, bổn tọa đi đâu còn phải báo cáo với các ngươi ư?”

“Không dám không dám…”

“Đệ tử tội đáng muôn chết…”

“Xin lão tổ khoan dung bỏ qua…”

Nhìn thấy mấy vị trưởng lão và thánh tử hết sức lo sợ giống hệt với bản thân

trước đó, đám người Ô Vinh Tiết Quý không khỏi ngước đầu lên, vô cùng đắc ý.

Theo chân lão tổ đúng là khác rồi.

Bình thường trở về tông môn, nhìn thấy các thánh tử và trưởng lão thì phải hành

lễ vấn an.

Lần này bọn họ nghiễm nhiên tự cho mình là đội ngũ chính thống của lão tổ,

mặc dù có chút dát vàng lên mặt.

“Các ngươi cũng đến tụ họp ư?”

Thật ra Khương Thành cũng không rõ sắp xếp của thánh địa Bất Ngữ lắm.

Nhưng mà ngẫm lại chuyện này, chắc chỉ là đội ngũ các nơi, toàn bộ cao thủ của

các phong tập hợp cùng một chỗ thôi.

Cuối cùng thống nhất phân chia chức trách nhiệm vụ, xuất phát đánh về phía

Tâm Bộ.

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Được rồi, theo bổn tọa đi!”

Nào có ai trong đám người đó dám nói không, vội vàng nhập cuộc, thế là đội

ngũ phía sau hắn càng trở nên lớn mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play