Sau khi ra khỏi núi Di La, Khương Thành đi thẳng về hướng thánh địa Bất Ngữ.

Điều này khiến Lam Đề hơi kinh ngạc.

“Ngươi định đi đâu?”

“Đi càn quét thánh địa Bất Ngữ báo thù cho ngươi đó!”

Nói lời lấy lòng tranh công đã trở thành bản năng của hắn rồi.

Thế nào, cảm động chưa em gái?

Thật ra hắn chỉ xông đến chỗ nhiều điểm tích phân thôi, nơi đó không đơn thuần

chỉ là thánh địa thôi đâu!

Ở đó có Nhập Thánh cảnh tọa trấn, Đạo Cung cảnh thì nhan nhản, Thiên Mệnh

cảnh còn không bằng một con chó của mấy thế lực lớn.

Một khi tiêu diệt được thì không cần nghĩ cũng biết thu hoạch sẽ nhiều như nào.

Lúc đầu còn định đi đâu đó tìm linh mạch thích hợp cho A Hoàng.

Thánh địa Bất Ngữ này đúng thật là mỡ dâng miệng mèo, dâng đến tận răng

luôn rồi.

Lam Đề thật sự cảm động.

Người đàn ông này ra mặt vì mình, lại còn đối chọi với một thế lực đáng sợ như

vậy.

“Ngươi, ngươi không cần làm đến bước này vì ta đâu…”

“Cần mà cần mà, chắc chắn cần!”

Thành ca muốn làm nghiệp vụ quen tay này, bây giờ ai cũng không ngăn được

hắn!

“Nhưng mà nơi đó quá nguy hiểm, trừ đại trưởng lão Kính Hoàn tôn giả ra, còn

có chưởng môn Kính Nguyên tôn giả và thái thượng trưởng lão Ngọc Tuyền tôn

giả.”

“Nhất là Nhập Thánh cảnh Cửu trọng Ngọc Tuyền tôn giả kia hệt như Thanh Sa

tộc trưởng, chỉ còn cách Thánh Giai một bước nữa thôi.”

Trong lòng Khương Thành thầm nhủ, em gái ơi ngươi nghĩ nhiều quá rồi, hoàn

toàn không cần lo lắng bọn họ mạnh đến đâu, kiểu gì hệ thống cũng sẽ xử lý

được hết.

“Vậy thì sao chứ, hôm nay ta nói lời này, vì ngươi, ta chấp nhận đánh đổi cả

tính mạng!”

Dù sao thứ mà Thành ca muốn nhất là cái chết.

Nói xong mấy lời khách sáo cảm động mà không cần phải bỏ tiền ra này, hắn

lén lút liếc Lam Đề.

Thế nào em gái, thế này đủ để ngươi cảm động đến mức trung thành với ta, trở

thành thuộc hạ của ta chưa?

Lam Đề thật sự hơi khó hiểu.

Trước đây cái tên này việc không có lợi thì không làm, ở lại có một đêm thôi

mà còn hốt mất một bộ bảo khí của nàng.

Tại sao bây giờ lại dốc hết lòng vì nàng như vậy thế, lại còn chấp nhận chết vì

nàng, có khoa trương quá không?

Bởi vì lần trước ‘tỏ tình’, thành ‘một đôi’ với mình sao?

Vấn đề là hắn vẫn chưa thành thân với mình, giờ còn chẳng được tính là đạo lữ

chính thức.

Hơn nữa giới tu luyện cũng có một vài đạo lữ vì các nguyên nhân chủ yếu như

thực lực, lợi ích, tông môn nên mới kết hợp với nhau, nhưng bình thường đều là

tự mình tu luyện, hoàn toàn không hề có tình cảm gì hết.

Ngẫm lại mình đã coi hắn thành người đàn ông của mình, thân mật với hắn

cũng rất nhiều, nhưng lại không đến mức hắn phải đi vào đường chết, nàng

không khỏi hơi xấu hổ.

“Ai da, ngươi đừng có mà kích động như vậy, ta cũng không muốn ngươi chết.”

Nàng nắm lấy tay Khương Thành lắc lắc, vừa cảm động vừa sốt ruột: “Ngươi

không thể thận trọng hơn được à, với thiên phú của ngươi thì chỉ cần chăm chỉ

tu luyện, tương lai sẽ có cơ hội mà, không cần nhất thời gấp gáp.”

“Không được, cứ nghĩ đến kẻ thù của ngươi vẫn còn sống, ta day dứt vô cùng,

khó chịu đến mức không thể ngủ nổi.”

Ta phải đi làm màu, em gái à ngươi đừng có ngăn cản ta.

Nhưng mà Lam Đề trực tiếp chắn ở phía trước hắn, không cho hắn đi.

“Nghe lời nào, chúng ta cùng nhau về Phi Tiên môn được không, tạm thời bọn

họ ở đó vẫn chưa biết, hẳn là rất an toàn.”

“Không về được nữa rồi.”

“Hả? Tại sao?”

“Phi Tiên môn bị ta chuyển sạch đi rồi, giờ bên kia không còn một ai hết. Đáng

lẽ lần này định đến nương nhờ ngươi, mà tinh thần ngươi cũng sat sút như thế,

vậy ta chỉ có thể quét sạch thánh địa Bất Ngữ kia để làm sơn môn mới cho Phi

Tiên môn.”

“Cái này…”

Lam Đề hơi tò mò nhìn về bốn phía: “Vậy mấy môn nhân kia của ngươi đâu?”

“Bọn họ đang tu luyện ở một nơi bí mật, lúc cần xuất hiện thì sẽ xuất hiện thôi.”

Trước mắt mấy đệ tử kia vẫn đang ở trong Toàn Cơ Đồ, bị hắn mang theo bên

người.

Lam Đề cũng không biết việc ‘cần xuất hiện thì xuất hiện’ là phải làm kiểu gì.

Nhưng mà mắt của nàng lại đột nhiên sáng lên.

“Nói như vậy thì tiền bối Tam Nhãn Hổ cũng tới?”

Chẳng trách hắn mạnh miệng như vậy, hóa ra là có cả yêu vương ra tay nữa.

Vậy thì chẳng còn chút áp lực nào với thánh địa Bất Ngữ nữa rồi.

“Nó vẫn còn đang ở phía sau cơ.”

“Hả?”

Lam Đề hơi bối rối, sao kẻ mạnh nhất lại ở phía sau chứ.

Cách thánh địa Bất Ngữ không còn xa, Khương Thành thả con gái từ trên vai

xuống trước, sau đó thì rút Hóa Huyết Nhận ra.

Ma Nhận vặn vẹo, hóa hình thành Mạc Trần.

Vừa mới bước ra, tên này lại bắt đầu nịnh nọt.

“Chưởng môn uy vũ, trận chiến vừa rồi lão hủ đã thấy hết rồi, thực lực của

chưởng môn mới dưới Nhập Thánh cảnh thôi mà đã bất khả chiến bại rồi!”

“Ha ha, bản lĩnh nhỏ mà thôi.”

Ngoài mặt Thành ca lạnh lùng, trong lòng lại hy vọng hắn tâng bốc mạnh thêm

chút.

Mạc Trần cũng không để hắn thất vọng.

“Không không không, đây không hề là bản lĩnh nhỏ, hẳn là chưởng môn đã là

Đạo Cung cảnh mạnh nhất trong lịch sử. Có thể chứng kiến kỳ tích như vậy là

vinh hạnh của lão hủ đây!”

Thành ca được tâng bốc đến mức vui như mở cờ trong bụng, cực kỳ hài lòng,

xem ra Mạc trưởng lão càng càng càng thích ứng được với văn hóa tổ chức của

Phi Tiên môn rồi

Hắn vỗ vai vị Tiên Nhân tiền nhiệm này: “Bổn chưởng môn phải đến thánh địa

Bất Ngữ, ngươi ở lại đây giúp ta trông đồ.”

Thực lực của Mạc Trần tới giờ đã khôi phục được một chút, nhưng mà muốn xử

lý với ba kẻ Nhập Thánh cảnh đối diện, thì e rằng tàn hồn kia sẽ tiêu tán mất.

Con gái có thể thanh trừ linh lực khóa thần hồn lại, nhưng thích hợp với lúc đơn

đấu với ít người.

Đối mặt với quá nhiều người, nàng cũng không thể kham nổi.

Còn về Lam Đề, chỉ Đạo Cung cảnh Bát trọng thôi thì không đủ.

Cho nên chuyến này vẫn phải dựa vào việc hồi sinh của một mình hắn rồi.

Đã biết chắc là sẽ bị giết thì hắn sẽ không đồng ý đưa người khác theo chứng

kiến việc này.

Hắn đành giao hết toàn bộ nhẫn chứa đầy vật tư cho Mạc Trần vậy.

“Ngươi giúp ta bảo quản, đợi ta trở về.”

Đây là người mà hệ thống đã xác thực nên hắn rất yên tâm.

Nhận lấy những chiếc nhẫn kia, trong lòng Mạc Trần trào dâng.

Hắn tận mắt thấy Khương Thành bỏ vào trong đó vài món bảo khí, ngoài ra còn

có một đống linh thạch đan dược.

Những thứ này ở hạ giới đều rất quý giá.

Vậy mà bây giờ hắn cứ giao phó chúng cho mình như vậy.

Chưởng môn thật sự quá khác biệt với ‘vị diện chi tử’ khác, sự tín nhiệm này

khiến hắn vô cùng cảm động.

“Nhất định không phụ sự nhờ cậy này!”

“Ngươi không đợi tiền bối Tam Nhãn Hổ mà cứ một mình đi như vậy hả?” Lam

Đề lại lo lắng.

Khương Thành hơi cạn lời.

Em gái này cứ lo lắng mình sẽ chết, đây quả là một chuyện đáng để vui mừng

đấy.

Nhưng vấn đề là, cái này đang cản trở bước đi làm màu của hắn đó.

Chịu thôi, hắn chỉ có thể lừa nàng để nàng an tâm.

“Ta chỉ đi thám thính tình huống một chút thôi, không phải đi diệt môn gì đâu,

yêu tâm đi.”

“Ồ, vậy ta đi cùng ngươi…”

“Đừng, một mình ta càng linh hoạt, ngươi ở lại đây chăm sóc A Hoàng đi.”

Trước đó trên đường cũng nói với nàng, đứa con gái này là nhận nuôi chứ

không phải ruột thịt.

Lúc này Lam Đề mới gật đầu nhưng vẫn lo lắng nói: “Vậy ngươi phải về sớm

chút nha, nhất định đừng có ở lại mấy nơi nguy hiểm, ta sẽ luôn chờ ngươi…

Thành.”

Nghe thấy cách xưng hô buồn nôn này, suýt chút nữa thì ngã bịch một tiếng

xuống đất.

Hắn cạn lời, bởi vì hệ thống vẫn không ting một tiếng.

Lòng dạ người con gái này làm từ sắt đó hả.

Đã gọi thân mật như vậy rồi mà vẫn còn chưa phải người của mình?

Hắn bay lên trời, nhanh chóng hướng về phía Bất Ngữ Thành Địa.

Rất nhanh đã đến phạm vi bên ngoài của thế lực to lớn này.

Mà lúc này, không khí trong tông môn này chính là mây mù giăng lối, mài đao

xoèn xoẹt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play