Mặc dù hắn tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình nhưng hắn cũng không muốn làm một thằng ngốc với bộ não không bằng nắm tay, nên hắn chỉ ứng phó qua loa với đủ cách dò la của Tiền Dung Chỉ kia.
Tiệc rượu kết thúc, mọi người tản đi.
Ở nơi cao nhất trên ngọn núi, trong lầu các dành riêng cho thống lĩnh Huyền Ưng.
Trác Trí Bá hỏi:
- Tìm hiểu thế nào rồi? Rốt cuộc tiểu tử đó có quan hệ thế nào với Cố thống lĩnh?
Tiền Dung Chỉ ngồi trên đùi Trác Trí Bá, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tử đó cứ quanh co lòng vòng, không chịu nói thật.
Quả nhiên không ngoài những gì Lý Thanh Sơn đoán, trong ba ngày trên núi kia Tiền Dung Chỉ đã nối được quan hệ với Trác Trí Bá.
Trác Trí Bá nói:
- Vậy chờ chút, ta sẽ tìm hiểu cho rõ. Nếu hắn thật sự được vị kia coi trọng thì nàng khỏi cần báo mối thù kia nữa.
Tiền Dung Chỉ nén hận ý lại, giơ ngón trỏ chọc chọc mặt Trác Trí Bá, cười đầy quyến rũ:
- Mối thù kia của em chỉ là chuyện nhỏ, dù sao huynh đệ tỷ muội của em rất nhiều, quan trọng là mặt mũi của Trác đại thống lĩnh ngài chỉ có một! Hôm nay thái độ của tiểu tử đó, ngài cũng nhìn ra mà.
Trác Trí Bá nói:
- Nếu thật sự sau lưng hắn là vị kia, như vậy mặt mũi của ta cho hắn đạp cũng chẳng sao, nếu không phải thì, hừ hừ!
Y vỗ mạnh một cái vào mông Tiền Dung Chỉ:
- Em đừng có kích ta, cho dù hắn có thật sự được vị kia coi trọng thì ta cũng có biện pháp đối phó hắn. Dù hắn là anh tài, ta cũng có thể biến hắn thành củi mục, đến lúc đó xem người ta có còn coi trọng hắn không.
Tiền Dung Chỉ hờn dỗi một tiếng rồi giãy dụa trong lòng Trác Trí Bá, khiến cho y thấy dục hỏa bốc lên, lại kỳ quái hỏi:
- Em đã không ngại hắn giết ca ca, vì sao còn cố chấp báo thù?
Tiền Dung Chỉ đáp:
- Bởi vì hắn khinh thường em! Tất cả kẻ nào dám khinh thường em đều phải trả giá.
Nếu lúc này Lý Thanh Sơn ở đây thì chắc hắn sẽ phải trố mắt ra nhìn. Thái độ đó của hắn chẳng những không khiến mỹ nữ ái mộ như truyền thuyết nói, ngược lại còn kéo tới thù hận khắc cốt ghi tâm, xem ra truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết.
Trác Trí Bá liếc Tiền Dung Chỉ một cái, không nói gì. Y tuổi như này cũng chơi không ít đàn bà, nhưng Luyện Khí sĩ là nữ giới thì đúng là hiếm thấy, mà dù có thì chưa chắc đã xinh đẹp. Cho nên ngay từ cái nhìn đầu tiên, y đã có ý với Tiền Dung Chỉ, mà Tiền Dung Chỉ thì lại đang muốn nương cơ hội thượng vị. Có câu thế này, thường xuyên qua lại liền thành gian tình, thân thể y đã bắt đầu suy yếu, đã không có bất cứ khả năng tiến triển gì trong luyện khí, cho nên hưởng thụ chính là chuyện quan trọng nhất.
Tiền Dung Chỉ nói:
- Nghe nói, Luyện Thể đều rất mạnh.
Một câu liền kích thích Trác Trí Bá thú tính. Y nhào lên người Tiền Dung Chỉ,
- Hôm nay lão phu sẽ cho em nếm thử sự lợi hại của mình.
Tiền Dung Chỉ cười duyên liên tục, trong phòng là một mảng mây mưa.
Lý Thanh Sơn đang chìm đắm trong một biển sách vở. Bên trong Tàng Thư viện của Ưng Lang vệ, các loại bí tịch võ công cần gì có nấy, tùy ý tham khảo, quyền cước đao kiếm không thứ gì là không có. Nếu quăng một bản ra giang hồ thôi cũng có thể gây ra tranh đấu, mà ở trong này chúng lại như đồ bỏ, bày ra lung tung, chỉ có một ông già trông coi.
Nhưng Lý Thanh Sơn không tìm được công pháp của Luyện Khí sĩ, hắn đang định leo lên lầu hai thì bị ông già kia cản lại:
- Một canh giờ, mười điểm công huân, không ghi nợ!
Lý Thanh Sơn đành phải từ bỏ. Cho dù là bí tịch võ công cũng cho hắn không ít gợi ý nên hắn ở lại đọc đến một canh giờ, sợ Tiểu An lo lắng, hắn mới trở về tiểu lâu.
Sau đó hắn tiếp tục quá trình tu hành buồn tẻ, nuốt đan, luyện khí.
Nhưng màn đêm vừa buông xuống thì Cát Kiện gõ cửa phòng Lý Thanh Sơn, nói với vẻ rất thần bí:
- Ta dẫn cậu đi một nơi rất hay.
Còn cố ý dặn hắn phải đổi quần áo và cất đao đi.
Chẳng lẽ là muốn hại mình? Lý Thanh Sơn nghĩ như vậy nhưng lại đồng ý. Thứ nên đến rồi sẽ đến, đề cao cảnh giác là được, cùng lắm thì giết luôn cho xong. Hắn bảo Cát Kiện chờ một lúc rồi về phòng mang theo Tiểu An.
Đi xuống đền thờ ở dưới núi thì đã thấy Điêu Phi chờ ở đó.
Lý Thanh Sơn kỳ quái hỏi:
- Chúng ta đi đâu vậy?
Chẳng lẽ cũng muốn giết cả Điêu Phi sao.
Điêu Phi nói:
- Cát huynh nói muốn dẫn chúng ta đi dạo cảnh đêm ở thành Gia Bình! Đúng rồi, sao không dẫn theo Tiền Dung Chỉ?
- Nơi đó không phù hợp cho phụ nữ.
Cát Kiện mỉm cười kiểu mà đàn ông ai cũng hiểu.
Lý Thanh Sơn và Điêu Phi nhìn nhau, không ai nói gì thêm. Loại chuyện này vốn không dễ từ chối, càng khỏi nói khi đó là ý tốt của đồng nghiệp. Lý Thanh Sơn tự nhận là “Đàn ông đã từng uống hoa tửu”, nên cũng không để ý lắm.
Cát Kiện thấy thái độ của hai người thì không khỏi mỉm cười, lại nghĩ tới lời dặn dò của Trác Trí Bá, không tiếc bao nhiêu phải dẫn Lý Thanh Sơn chơi cho vui, chơi cho tận hứng, càng vui sướng càng tốt, tất nhất là quăng hết tu hành hay luyện công gì đó qua một bên.
Lý Thanh Sơn còn không biết rằng Trác Trí Bá đã bắt đầu hành động để đối phó hắn bằng một loại phương thức khác. Muốn hủy diệt một người vốn không cần phải đánh đánh giết giết. Nhiều khi, một viên đạn bọc đường còn đáng sợ hơn cả nghiêm hình tra tấn, xa hoa dâm dật có thể mài mòn chí khí của con người, làm cho họ sa vào trong bản năng hưởng lạc.
Trác Trí Bá nghĩ rằng Lý Thanh Sơn chẳng qua chỉ là một thằng nhà quê đi ra từ núi rừng, làm sao có thể ngăn được loại dụ dỗ này. Mà dù Lý Thanh Sơn thật sự được Cố Nhạn Ảnh coi trọng thì cũng không thể nói là Trác Trí Bá không đúng, chỉ có thể trách Lý Thanh Sơn bùn nhão không thể trát nổi tường. Đây cũng là chiêu số âm độc mà y đã nắm chắc về tính người và nghĩ ra, vô thanh vô tức mà thấu xương ba phần.
Trong thành Gia Bình, vạn nhà sáng đèn, dù là buổi tối nhưng đèn đuốc sáng trưng, không hề giống thành Khánh Dương. Điều này lại khiến Lý Thanh Sơn nhớ tới mấy thành phố lớn ở kiếp trước. Cát Kiện nhiệt tình vẫy gọi, ba người đi vào trong mảng đèn đuốc này, bước tới nơi phồn thịnh nhất.
Vân Vũ lâu.
Đây không giống tên thanh lâu, nhưng nó không chỉ là thanh lâu mà còn là thanh lâu lớn nhất xa hoa nhất trong vòng trăm dặm.
Đây là kiến trúc rộng lớn nhất mà Lý Thanh Sơn nhìn thấy ở thế giới này, lầu cao hình bảo tháp có bảy tầng, đèn đuốc sáng trưng như ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy.
Ở cửa vào có treo đèn lồng đỏ lớn, một lượng lớn người qua lại không ngớt, còn náo nhiệt hơn cả chợ.
Chưa vào trong mà một mùi thơm nóng hổi đã phả vào mặt. Lý Thanh Sơn nhún nhún vai nói:
- Cũng chỉ là thanh lâu mà thôi.
Tuy rằng xa hoa hơn nhưng so với những tòa nhà chọc trời kiếp trước thì vẫn còn kém xa.
Cát Kiện nói với vẻ thần bí:
- Cậu đi vào sẽ biết, đây cũng không phải thanh lâu bình thường đâu.
Ba người còn chưa bước vào thì đã thấy một kẻ bị ném ra từ trên lầu ba, ngã xuống đất như một cái bao tải rách.
Án giết người? Lý Thanh Sơn rùng mình, theo ý nào đó thì Ưng Lang vệ chính là cảnh sát của thế giới này, không ngờ vừa tới đã gặp được vụ án rồi. Nhưng hắn thấy người qua đường xung quanh lúc đầu thì kinh hãi ra, tất cả đều quay lại làm chuyện của mình, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lại nhìn trên kia thì vị đó lại chống nạnh chửi ầm lên:
- Bang chủ đà chủ cái quái gì thế, không có tiền thì cút xa chút, không cút thì ta phế võ công của ngươi, cho ngươi làm con rùa ngay.
Tên đàn ông bị quẳng xuống đúng là cao thủ nhất lưu cho nên mới không hề bị thương, nhưng có thể tùy tiện ném cao thủ nhất lưu xuống thì thân thể sẽ như thế nào?
Tên kia dường như giật mình, lại khẽ mắng vài câu rồi lủi vào dòng người, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Cát Kiện nói:
- Chơi đùa trong này, Ưng Lang vệ cũng phải trả tiền, tốt nhất đừng gây rắc rối.
Lý Thanh Sơn nói:
- Thanh lâu mà thôi, làm gì mà kiêu ngạo như thế?
Điêu Phi nói:
- Vân Vũ môn là môn phái nổi tiếng ở Thanh Hà phủ, tinh thông phương pháp song tu, có rất nhiều Vân Vũ lâu ở các thành lớn, đây chỉ là một trong số đó. Chẳng qua đây cũng là lần đầu tiên ta thấy.
Cát Kiện nói:
- Vẫn là Điêu Phi có kiến thức rộng rãi! Thanh Sơn, cậu có biết song tu là gì không?
- Không phải là làm chuyện đó sao!
Lý Thanh Sơn cảm thấy đúng là mở rộng tầm mắt. Luyện Khí sĩ tạo thành cơ quan vũ lực với quan phủ rồi thì thôi, không ngờ còn có Luyện Khí sĩ mở kỹ viện. Hắn không khỏi đánh giá ba chữ “Luyện Khí sĩ” thấp đi vài phần.
Cát Kiện nói:
- Song tu cũng giống như ăn ngoại đan vậy, đều là đạo pháp cực kỳ cổ xưa, chú ý đến Âm Dương hòa hợp. Nhưng cậu nói cũng không sai, chính là làm chuyện ấy, cũng chính là thuật phòng the! Cậu nghĩ chút đi, một môn phái chuyên môn nghiên cứu thuật phòng the, dạy dỗ ra các cô nương…
Lý Thanh Sơn nhếch miệng:
- Chớ không phải là thải âm bổ dương đấy chứ!
Chẳng lẽ Trác Trí Bá muốn làm mình chết trên bụng đàn bà sao, thế thì thật quá buồn cười.
Cát Kiện bật cười:
- Sao lại thế chứ, nếu như vậy thì sao có nhiều người đến thế này! Tóm lại, cậu cứ thử là biết.
Lý Thanh Sơn lắc đầu:
- Thôi.
Hắn lại không thấy nơi này có gì tốt đẹp cả.
Điêu Phi cũng thối lui, nếu là thanh lâu bình thường thì còn được, y từng nghe qua rất nhiều lời đồn về Vân Vũ lâu, bất cứ khi nào mà tầm hoan tác nhạc đều bất lợi cho việc tu hành.
Cát Kiện liền thao thao bất tuyệt:
- Luyện khí khổ cực như vậy, chẳng lẽ không tự thưởng cho mình chút sao? Phải kết hợp làm và nghỉ thì mới có lợi cho tu hành, thi thoảng một hai lần cũng không sao đâu.
- Là đàn ông thì đừng có nhăn nhăn nhó nhó, thích thì cứ thích, nam tử hán đại trượng phu còn sợ mấy ả đàn bà sao?
Gã cần cù đảm nhiệm kiểu người thường thấy nhất trên thế gian, tiểu nhân khẩu phật tâm xà, một tên bằng hữu ác độc còn đáng sợ hơn cả kẻ địch vĩ đại.
Gã dụ dỗ, cổ vũ, nửa lôi nửa kéo dẫn hai người vào trong lầu. Tiếng ồn ào lập tức ầm ầm lọt vào tai, rất nhiều nam nữ quần áo không xốc xếch ôm lấy nhau, đúng là cảnh tượng cuồng hoan. Trong không khí kỳ dị này, tất cả mọi người đều không cố kỵ gì cả, tận tình phóng thích tất cả, tựa như rượu trì thịt lâm trong truyền thuyết, làm cho kẻ xuyên việt đến từ hiện đại như Lý Thanh Sơn cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
- Ôi Cát đại gia, ngài làm cho các cô nương chờ lâu quá! Phòng ngài đặt tại gian phòng chữ Thiên số một của, mau lên nào!
Một người phụ nữ béo mặt trát phấn dầy ra đón, thấy Lý Thanh Sơn và Điêu Phi thì đon đả:
- Ô, hai vị tiểu ca này lạ mặt quá.
Lý Thanh Sơn thấy trên người bà chủ này cũng có chân khí lưu động, là một Luyện Khí sĩ.
Cát Kiện giới thiệu hai người, tú bà nói:
- Thì ra là thanh niên tài tuấn mới vào Ưng Lang vệ, sau này hãy chiếu cố chuyện làm ăn cho tỷ tỷ hơn nhé.
Mụ vươn tay sờ sờ ngực Lý Thanh Sơn:
- Ai u, cường tráng thế này, là Luyện Thể kìa!
Ánh mắt mụ như thể muốn ăn luôn Lý Thanh Sơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT