Trên núi toa lạc rất nhiều tiểu lâu hai tầng, thấp thoáng ở trong cỏ cây sum suê trông có vẻ yên tĩnh mà lịch sự tao nhã. Đây là nơi ở cho các Ưng Lang vệ, hiện tại đã được dọn dẹp ra vài tòa cho ba người tha hồ lựa chọn, điều này khiến Lý Thanh Sơn càng thêm lĩnh hội về phúc lợi của Ưng Lang vệ.

Cát Kiện nói:

- Sau khi chọn xong, các vị hãy đi tắm rửa thay quần áo. Đến giữa trưa ta sẽ đến đón các ngươi.

Lý Thanh Sơn chọn một tòa tiểu lâu ngoài cùng mà yên tĩnh nhất, chào tạm biệt Cát Kiện rồi bước tới.

Trước lầu, hoa cỏ đang nở rộ. Lý Thanh Sơn không biết tên chúng là gì, chỉ biết đủ mọi màu sắc trông rất đẹp mắt. Ong bướm bay lượn bên trên, thừa dịp mưa tạnh đi thu phấn hoa.

Lý Thanh Sơn dừng lại thưởng thức một lúc rồi mới lấy chìa khóa ra mở cửa phòng. Đó là một căn phòng theo kiểu cổ xưa, được treo màn trúc chia ra làm hai phần, đằng trước là phòng tiếp khách, phía sau là phòng trà yên tĩnh.

Hũ sứ bên hông động một cái, Lý Thanh Sơn nói:

- Ra đi Tiểu An, buồn chết rồi ấy nhỉ!

Hắn mở hũ ra, một cái đầu lâu bay ra, rồi từng thanh xương ghép lại tạo thành cơ thể đứng trước mặt Lý Thanh Sơn, lắc đầu với hắn tỏ vẻ không sao.

Người tu luyện “Chu Nhan Bạch Cốt đạo”, thân thể không sống không chết, không chết không sống, ở trong một loại trạng thái kỳ diệu, ngầm hợp đạo lý huyền ảo nhất của cửa Phật. Nếu bàn đến chuyện che dấu hơi thở, cho dù Lý Thanh Sơn tu luyện “Linh Quy Trấn Hải quyết” thì cũng không thể nào so sánh được, bởi vì người chết thì không còn hơi thở nữa.

Tiểu An chạy đến trước tường, thưởng thức mấy bức cổ họa kia, sau đó lại gật gật đầu với Lý Thanh Sơn tỏ vẻ tất cả đều là thật.

Lý Thanh Sơn vịn cầu thang đi lên, Tiểu An vội theo sau hắn, “bịch bịch bịch” đi lên lầu.

Trên bàn bát tiên, lư hương tiên hạc lượn lờ khói bay. Đồ dùng trang hoàng trong phòng đều hết sức xa hoa lại không lộ ra ngoài, vừa nhìn là biết do tượng sư cao minh nhất thiết kế. Bất cứ một món đồ nào trong này cầm ra ngoài thì người thường cả đời cũng không mua nổi.

Lý Thanh Sơn mở cửa sổ nhìn về nơi xa, tầm mắt lướt qua tán cây trùng điệp nhìn toàn bộ thành Gia Bình. Ngàn gia vạn hộ sắp hàng chỉnh tề như hộp diêm, trong thành lóe lên một dải nước màu lam xuyên qua thành, đó chính là Thanh Hà.

Nếu so với thôn Ngọa Ngưu, cảnh ở lại thôn Ngọa Ngưu thì đúng là địa ngục với thiên đường, đây cũng là cuộc sống tiêu dao của Luyện Khí sĩ. Lý Thanh Sơn nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, dường như muốn hít tất cả những tự do vui vẻ vào trong bụng.

Trận đánh giết đẫm máu dưới mưa kia dường như đã cách rất xa. Tiểu An nghiêng đầu nhìn Lý Thanh Sơn, trong mắt tóe ra ánh lửa, đó là đang vui mừng thay cho hắn.

Lý Thanh Sơn gọi Tiểu An rồi ngồi cạnh bàn bát tiên. Hắn như thần giữa của đổ tất cả đồ trong Bách bảo nang ra, cẩn thận đếm qua một lần lần rồi hớn hở xoa đầu Tiểu An, nói:

- Chờ ta chính thức vào vị trí sẽ cố gắng làm việc, nhanh chóng giúp ngươi luyện thành thần thông kia, được không? Đến lúc đó có khi ngươi cũng có thể luyện khí ấy chứ? Ta càng phải nỗ lực hơn nữa, kiếm thêm nhiều Ngưng Khí hoàn về.

Tiểu An gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đoán ý của “Vào vị trí” là gì.



Một tên đại quái vật và một tiểu Khô Lâu cứ nghiêm túc quy hoạch nhân sinh của bọn họ, điểm này thật sự giống như dân chúng bình thường cố gắng kiếm tiền! Kiếm tiền cưới vợ…

Cuối cùng Lý Thanh Sơn thu tất cả đồ vào trong Bách bảo nang mới rồi giao cái Bách bảo nang cũ kia cho Tiểu An:

- Chúng ta mỗi người một cái! Ngươi không có gì mà ta thì có nhiều đồ, nhưng yên tâm, sau này ta chắc chắn sẽ kiếm một cái tốt hơn cho ngươi.

Cái treo bên hông Trác Trí Bá kia cũng không tệ, Lý Thanh Sơn không khỏi suy nghĩ, là ta chọc ngươi hay ngươi tới chọc ta? Hay nên hy vọng ngươi không đến chọc ta đây?

Tiểu An đương nhiên là không có suy nghĩ gì, cậu nhu thuận nhận lấy Bách bảo nang rồi bỏ khối hòe mộc bài kia vào.

Lý Thanh Sơn thoải mắt tắm nước nóng xong, thay bộ trang phục Huyền Lang vào, đeo Liễu phong đao, dặn Tiểu An trông nhà rồi lập tức đi ra ngoài.

Trong cung điện đồ sộ đã bày ra tiệc rượu.

Trác Trí Bá ngồi ở vị trí đầu ở giữa, hai bên có bày ra hơn mười bàn, mỗi mâm ngồi hai người, đều xếp hàng dựa theo tu vi.

Cát Kiện vỗ vai Lý Thanh Sơn:

- Chịu khó một chút nhé!

Bởi vì hắn chỉ là Luyện Khí tầng một, cảnh giới thấp nhất trong đám Ưng Lang vệ nên chỉ có thể ngồi ở tít cuối. Nhưng người nào cũng biết nếu đánh nhau thật sự thì thực lực của hắn có lẽ không hề kém gì Luyện Khí sĩ tầng ba.

Lý Thanh Sơn tỏ vẻ không thèm để ý điều này, hắn vừa ngồi xuống thì một làn gió thơm kéo đến, Tiền Dung Chỉ nhưng lại ngồi xuống cạnh hắn, quyến rũ nói:

- Lẽ ra ta mới là yếu nhất, thật là khiến huynh ủy khuất rồi!

Lý Thanh Sơn suy nghĩ, chẳng lẽ đúng như trong truyền thuyết, ngươi càng lãnh đạm với mỹ nữ thì mỹ nữ lại càng điên cuồng bám lấy ngươi? Nhưng loại ý nghĩ này chỉ hiện lên trong đầu hắn trong giây lát, hắn không thể quên được bộ dáng đắc chí của cô gái này. Nếu hắn có thể thật sự bỏ qua tất cả các hành vi nàng ta đã làm lúc trước thì đó không phải là khoan dung mà là đầu có vấn đề, nay làm bộ làm tịch đã quá muộn rồi.

Nhưng nếu đối phương tươi cười chào hỏi thì hắn cũng không thể mất khí độ, hắn thản nhiên nói:

- Xem ra nhân gian nơi nào cũng lấy mạnh yếu để chia tôn ti, đến chỗ nào cũng không hề khác.

Tiền Dung Chỉ như không nghe thấy sự châm chọc trong lời hắn, vẫn khẽ cười. Gia nhập được Ưng Lang vệ, nàng ta có vẻ tâm tình rất tốt.

Trác Trí Bá khoan thai đến, nói vài câu khách sáo tỏ vẻ hoan nghênh ba người Lý Thanh Sơn, sau đó cười ha ha giới thiệu từng tên Ưng Lang vệ ở đây cho ba người. Ưng Lang vệ vùng thành Gia Bình này bao gồm cả ba người Lý Thanh Sơn là có tất cả ba mươi mốt người, trừ vài người đang bế quan luyện công hoặc làm nhiệm vụ chưa về kịp, tất cả đều có mặt đông đủ.

Dưới sự dẫn dắt của Trác Trí Bá, mọi người cùng nâng chén chúc mừng ba người gia nhập Ưng Lang vệ. Cho dù lúc trước có lạnh lùng kiêu căng nào thì giờ cũng đã trở thành đồng nghiệp, đương nhiên không thể tranh cãi ầm ĩ được, ít nhất cũng không thể đem mâu thuẫn ra ngoài mà phải hòa hợp êm ấm. Hậu trường như có như không của Lý Thanh Sơn kia có tác dụng tương đối là lớn, nếu không lúc này đã sớm có kẻ đến khiêu khích rồi.



Lý Thanh Sơn có thể giết chết một tên Luyện Khí sĩ Luyện Khí tầng hai trong chớp mắt thật sự rất được, khiến mọi người rất chấn động. Nhưng ngẫm lại thì thấy tên đã chết kia chỉ là chim sợ cành cong, mà Lý Thanh Sơn rốt cuộc cũng chỉ là Luyện Khí tầng một, nằm ở tầng dưới cùng của đám Luyện Khí sĩ, phần lớn Luyện Khí sĩ tầng ba tầng bốn nơi này đều không sợ hắn.

Nếu như bình thường người mới mà “kiêu ngạo” như vậy thì đã có người ra mặt dạy dỗ cho hắn, nhưng lúc này mọi người được Trác Trí Bá bày mưu đặt kế nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là thái độ có hơi nghiền ngẫm và lãnh đạm.

Vì thế Lý Thanh Sơn không những không cảm giác được địch ý của Trác Trí Bá mà hoàn toàn ngược lại, rượu đến miệng thì vị đại thống lĩnh thành Gia Bình này còn tự mình đi tới.

Điêu Phi và Tiền Dung Chỉ cuống quít đứng dậy, Lý Thanh Sơn thì lại ngồi yên không hề động đậy, hình thành hai hình ảnh cực kỳ khác biệt. Đối với những đối thủ từng thua trong tay hắn như Nghiêm Tùng, Lưu Hồng, hắn có thể chủ động làm dịu đi mối quan hệ, rất hiểu được đạo lý đối nhân xử thế.

Nhưng đối mặt với đối thủ cường thế như Trác Trí Bá, hắn lại muốn dựng thẳng lưng. Hắn không cho là hiện giờ mình chịu thua thì có thể thay đổi được cảm nhận của đối phương về mình. Mà hắn cũng cực kỳ rõ rằng những Luyện Khí sĩ này, loại tôn nghiêm bị bóp méo, bị kẻ mạnh làm mất mặt đã cảm thấy xui xẻo đáng đời, nhưng bị kẻ yếu khiêu khích thì không thể không giết kẻ đó.

Như lúc ở trên thuyền, hắn chỉ từ chối yêu cầu vô lễ của Tiền Dung Danh mà ban đêm gã đã lén đến để giết hắn. Trác Trí Bá sẽ độ lượng hơn sao? Hắn không hề tin tưởng điều này, kẻ có quyền lực như Trác Trí Bá chỉ sợ là càng thêm biến thái.

Loại hòa bình bên ngoài này chẳng qua là một tầng ảo ảnh được duy trì nhờ thanh danh của Cố Nhạn Ảnh, mà ảo ảnh sẽ luôn tan đi. Hắn không phải là người của Cố Nhạn Ảnh, tuy rằng hắn rất muốn một ngày nào đó sau này sẽ biến Cố Nhạn Ảnh thành người của hắn.

Dựa vào kinh nghiệm làm người ở hai thế giới, Lý Thanh Sơn cực kỳ biết rõ vị trí của mình, quan hệ hai bên hắn liền lựa chọn phương thức mà hắn cho là thích hợp nhất, trong lòng không có bất cứ may mắn nào.

Trong câu chuyện Kiềm lư kỹ cùng, con lừa dựa vào thái độ vô cùng bình tĩnh mới khiến con hổ không dám tùy tiện ra tay. Hắn không ngại học con lừa hù dọa thủ trưởng một phen, ít nhất có thể đổi lấy ít ngày bình yên, đợi cho đến lúc cuối thì xem ai là lừa, ai là hổ, ai kỹ cùng.

Ý cười trên mặt Trác Trí Bá không hề giảm, sát ý trong lòng lại tăng lên. Y tự mình cụng ly với Lý Thanh Sơn một cái, nói rất nhiều câu quan tâm.

- Thanh Sơn này, đây là lần đầu tiên cậu rời nhà nhỉ!

- Đúng vậy.

- Đừng lo lắng, cứ coi Ưng Lang vệ là nhà đi, có vấn đề gì thì cứ hỏi, tất cả mọi người ở đây đều là huynh đệ tỷ muội của cậu, ta chính là đại ca của cậu, nên chăm sóc mọi người.

Trác Trí Bá nói như vậy, Lý Thanh Sơn chỉ cười lạnh trong lòng, nghe ra Trác Trí Bá đang tìm hiểu mối quan hệ giữa hắn và Cố Nhạn Ảnh.

Lý Thanh Sơn trực tiếp gặp nàng một lần khiến cho Trác Trí Bá càng thêm nghi ngờ, đây đúng là mục đích của Lý Thanh Sơn. Kẻ đa trí thì tất đa nghi, hắn cũng vui vẻ để Trác Trí Bá tiếp tục hoài nghi. Tốc độ tăng trưởng của mình, hắn tự biết rõ nhất, đợi đến lúc Trác Trí Bá biết rõ chân tướng rồi, hắn sẽ mạnh cỡ nào?

Ở một bên, Điêu Phi cực kỳ hâm mộ đãi ngộ của Lý Thanh Sơn, Trác Trí Bá chẳng hề liếc y một cái, nhưng y nào đâu biết những quanh co rối rắm trong chuyện này.

Trác Trí Bá liếc mắt ra hiệu cho Tiền Dung Chỉ một cái rồi trở lại vị trí. Tiền Dung Chỉ lại càng thêm ân cần với Lý Thanh Sơn, dường như cố gắng xoa dịu mối quan hệ với hắn, thậm chí không chờ thị nữ mà tự mình rót rượu cho Lý Thanh Sơn. Nàng ta uống lên không ít rượu, vẻ quyến rũ giữa hai hàng lông mày dường như muốn chảy ra thành nước, khiến cho không ít Huyền Lang vệ nhìn sang với vẻ thèm thuồng, nhưng liếc Trác Trí Bá một cái rồi đều chuyển mắt đi.

Lý Thanh Sơn cũng không hề khách khí, rượu đến liền uống sạch, bình thản nhận sự phục vụ của nàng ta. Giác quan thứ sáu của hắn cực kỳ sâu sắc, sớm đã nhận ra Tiền Dung Chỉ và Trác Trí Bá có liên hệ bẩn thỉu nào đó.

Xem ra ba ngày mình bế quan tu hành, người ta cũng không nhàn rỗi. Quả nhiên ở nơi đâu cũng có thứ quy tắc ngầm này, lòng lại càng thấy ả ta trơ trẽn. Nhưng chuyện của người ta, hắn cũng lười quan tâm. Có bán thì cũng bán rồi, điều đáng lo duy nhất là hai kẻ địch tiềm tàng này có liên hợp lại để đối phó mình hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play