Tên Luyện Khí sĩ đã đối kháng chính diện với Lý Thanh Sơn kia cười lạnh liên tục, đi qua người Lý Thanh Sơn thì khẽ nói:

- Ta sẽ xem ngươi chết như thế nào, hãy cầu trời phù hộ là ngươi sẽ không gặp phải ta.

Lý Thanh Sơn khẽ mỉm cười:

- Ta tin ta sẽ không gặp ngươi.

Sau đó dưới ánh mắt chú ý của tất cả đám Luyện Khí sĩ, hắn băng qua võ trường đi đến dưới lầu các. Hai tên người hầu áo xanh chặn hắn lại:

- Ngươi định làm gì?

Lý Thanh Sơn không để ý tới người hầu mà ngửa đầu nói to:

- Xin hỏi Trác thống lĩnh Trác Trí Bá có ở trong này hay không?

- Hắn định làm gì thế?

- Chán sống rồi sao?

Đám Luyện Khí sĩ đều kinh hãi, thậm chí Huyền Lang vệ trên lầu cũng kinh ngạc.

Tên “Mũi cà chua” lẩm bẩm:

- Xem ra ta đoán sai, tên tiểu tử này còn chưa kịp lên sân khấu thì đã chết.

- Đuổi đi!

Trác Trí Bá cau mày, tên của y mà một Luyện Khí sĩ nhỏ bé được phép gọi thẳng sao?

Xoạt!

Ngoài hành lang, hai tên Ưng Lang vệ tùy ay rút đao ra, những Ưng Lang vệ khác vẫn duy trì tư thế cũ, ai nấy đều xem trò hay.

- Ta là cá hắn ít nhất có thể ngăn được ba chiêu!

“Mũi cà chua” nói một câu, lập tức khiến hai đồng nghiệp rút đao kia cũng tin tưởng vài phần, một người còn nói:

- Vậy đánh cuộc một keo!

Chu Văn Tân bỗng mở miệng nói:

- Đợi chút! Trác thống lĩnh, đây chính là người ta đánh cược, chết là ta không nhận trướng đâu. Có khi người ta có chuyện gì đó, chi bằng chúng ta đi xem một chút đi!

Trong mắt gã ý cười càng thêm đầy, gã đứng dậy đi vào hành lang. Trác Trí Bá cũng đành đuổi theo, trong lòng có bất an.

Trác Trí Bá từ trên cao nhìn xuống Lý Thanh Sơn:

- Ngươi muốn gì?



- Là Thống lĩnh Vương Phác Thực bảo ta đến đây.

Lý Thanh Sơn vung tay ném một thứ lên lầu.

Trác Trí Bá giơ tay bắt lấy thì thấy đó là một tấm Huyền Lang bài, chuyện mấy tháng trước bỗng hiện lên trong óc. Y đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Sơn:

- Ngươi chính là kẻ đó?

Y không ngờ tên tiểu tử hại Phùng Chương mất vị trí, hại y bị Vương Phác Thực trách cứ này vẫn còn sống, còn dám tới trước mặt y.

Lý Thanh Sơn buông tay nhún vai nói:

- Không sai.

Cổ Tư Văn đắc kế mỉm cười:

- Trác thống lĩnh? Đây là có chuyện gì?

Trác Trí Bá trầm mặt nói:

- Chu đại nhân đa mưu túc trí, cần gì biết rõ rồi còn cố hỏi.

Y luôn tự xưng mình đa trí, hôm nay lại bị Chu Văn Tân chơi một vố nên tâm tình cực kỳ kém, nhìn Lý Thanh Sơn liền hận không thể một chưởng đánh chết hắn.

- Lời Vương thống lĩnh nói có tính không?

Lý Thanh Sơn nói, hoàn toàn không thấy là Trác Trí Bá đang tức giận. Lần đầu nhìn thấy Trác Trí Bá, hắn liền yên lòng, Trác Trí Bá cũng chỉ có trình độ của một tên yêu quái vừa mới kết ra yêu đan, hoàn toàn trong phạm vi hắn có thể chống đỡ.

Luyện Khí sĩ Luyện Khí tầng sáu, mở ra khí hải ước chừng đương tương với yêu quái kết thành yêu đan. Mà yêu quái tu hành thời gian lâu dài không phải là không có lợi, thân thể cường hãn, yêu khí thâm hậu nên hơn xa nhân loại ở cùng cảnh giới, gần như có ưu thế áp đảo. Nhân loại dựa vào linh khí linh phù làm vũ khí cũng chỉ cố gắng ngang hàng, cuối cùng dựa vào linh trí mới có thể hơn yêu quái một đầu.

Lại thêm Tiểu An, kẻ tu luyện “Chu Nhan Bạch Cốt đạo” này giúp đỡ, Lý Thanh Sơn đương nhiên là yên tâm. Nếu biết rõ Trác Trí Bá không có khả năng ưa mình, hắn cũng không phải miễn cưỡng nhường nhịn để lấy lòng kẻ khác, cứ thuận theo là tốt nhất. Nhưng trong mắt mọi người, hành vi này có vẻ ngang ngược càn rỡ.

Thanh Hà phủ, ai dám nói lời của Vương Phác Thực không thể tính là gì, ít nhất Trác Trí Bá cũng không dám. Sắc mặt y biến đổi mấy lần rồi mới khôi phục thái độ bình thường, thậm chí mang theo chút ý cười, y quăng tấm Huyền Lang lệnh trong tay xuống dưới lầu:

- Lý Thanh Sơn, ngươi đã là Ưng Lang vệ, đứng ở dưới chờ xem đi!

- Đa tạ Trác thống lĩnh cất nhắc!

Lý Thanh Sơn chắp tay, lòng lại càng thêm cảnh giác. Loại người có thể khống chế cảm xúc của chính mình này như con rắn độc giấu mình trong cỏ, còn đáng sợ hơn cả sư tử hổ báo nổi giận.

Lời vừa ra không khỏi khiến đám Ưng Lang vệ đứng nhìn kinh hãi, đám Luyện Khí sĩ hưởng ứng lệnh triệu tập thì xôn xao hết lên. Cứ thế là danh ngạch vốn ít lại ít đi một vị trí, một con nghé vốn hẳn phải chết không thể nghi ngờ lại dùng phương thức này trực tiếp qua cửa, đám Luyện Khí sĩ nhất thời rất bất bình.

- Không công bằng, dựa vào cái gì mà hắn không phải tham gia tỷ thí chứ!

Tên Luyện Khí sĩ đối kháng chính diện với Lý Thanh Sơn, một lòng muốn đẩy Lý Thanh Sơn vào chỗ chết kia hét lớn.

- Hắn chỉ là Luyện Khí tầng một, ngay cả kẻ như vậy cũng có thể tùy tiện gia nhập Ưng Lang vệ sao?

Điêu Phi và Tiền Dung Chỉ từ xa nhìn Lý Thanh Sơn, trong lòng vừa kinh ngạc lại chấn động cũng không kém gì người bên ngoài. Bọn họ đều không nói gì, một đám Luyện Khí sĩ sao có thể thay đổi quyết định của thống lĩnh Huyền Ưng. Bọn họ đang tự hỏi có thể trực tiếp ép Trác Trí Bá nhận hắn thì sẽ có kẻ chống lưng mạnh thế nào, Vương Phác Thực? Đó là ai?

Ngoại hiệu “Lão Vương” của Vương Phác Thực truyền lưu quá rộng thành ra tên thật lại bị lãng quên đi. Nhưng hai người này đều thạo tin, tư duy nhanh nhẹn nên lập tức kịp nhận ra, chẳng lẽ là Lão Vương thống lĩnh Xích Ưng trong truyền thuyết kia sao? Không thể nào, đó chính nhân vật giám sát tất cả Luyện Khí sĩ trong Thanh Hà phủ, là một trong ba người thống trị tung hoành ba nghìn dặm lãnh thổ.



Nhưng ngoài người này thì còn có ai không xuất hiện mà có thể ép cho Trác Trí Bá phải cúi đầu. Bọn họ lại nhìn Lý Thanh Sơn, chỉ cảm thấy tên thiếu niên mười sáu tuổi trông có vẻ tầm thường này bỗng dưng sâu không lường được, nếu kẻ đứng sau hắn đúng là người kia, như vậy hắn chắc chắn là một nhân vật không thể động vào.

Điêu Phi nghĩ đến, làm sao có thể có quan hệ với nhân vật như vậy, rồi có thể không động tĩnh lại giết chết Tiền Dung Danh, dường như cũng là chuyện rất hợp lý.

Chu Văn Tân mỉm cười nhìn cảnh tượng ồn ào trước mặt, nói với Trác Trí Bá:

- Vừa rồi là ta nói giỡn chút với ngài thôi, ta nói rồi, ta vốn kém đánh cược lắm, Trác thống lĩnh đừng để ý.

- Nhưng lời của ta mà không tính gì, chẳng lẽ Chu đại nhân coi khinh chuyện đánh cược với ta sao?

Trác Trí Bá mang theo nụ cười âm trầm, thuận tay lấy một hạt hạch đào từ trong mâm trái cây.

Lý Thanh Sơn bỗng nhiên cảm thấy được một luồng sát khí đáng sợ, trong toàn sân này có thể thấy rõ một màn như vậy không quá ba người, Lý Thanh Sơn là một trong số đó.

Hạt hạch đào này lấy thế xâu đá xuyên mây phá không xuyên qua màn mưa, đánh nát vô số giọt mưa, tạo ra một cái động không trong không khung rồi đánh lên trán của một tên Luyện Khí sĩ Luyện Khí tầng hai.

Bịch!

Hạch đào vỡ nát, xương xọ vỡ vụn, trên mặt Luyện Khí sĩ kia vẫn còn duy trì vẻ căm phẫn. Đầu gã bị sức mạnh khổng lồ bẻ gẫy cổ, cả người ngã xuống đất với một tư thế vặn vẹo.

Tất cả đám Luyện Khí sĩ đều ngậm miệng lại như là bị bóp chặt cổ, mỗi người bọn họ đều là kẻ trên vạn người, thiên chi kiêu tử ở quê hương mình, có quyền sinh quyền sát đám người giang hồ trong tay, càng khỏi nói đến người thường.

Hiện giờ một tên Luyện Khí sĩ cao quý như bọn họ lại bị tước đoạt tính mạng đơn giản như mổ gà giết chó vậy, mà kẻ vừa chết đó có thể là bất kỳ ai trong bọn họ, người này chẳng qua là xui xẻo mới bị lựa chọn, coi như là cái bia để giết gà dọa khỉ.

Bọn họ nhìn kẻ khởi xướng, Trác Trí Bá đang đứng trên lầu cao kia, bóng dáng trông có vẻ béo lùn kia bỗng trở nên thật cao lớn. Bọn họ đột nhiên hiểu được một chuyện, nơi này là thành Gia Bình, là nơi Luyện Khí sĩ nhiều nhất mà cũng mạnh nhất trong vòng mấy trăm dặm, mà bọn họ đang đứng trên địa bàn của Ưng Lang vệ, nơi Luyện Khí sĩ nhiều nhất mạnh nhất, đừng nói một câu vô nghĩa, ngay cả chút bất mãn trong lòng cũng lập tức tiêu tan.

Lý Thanh Sơn thở ra một hơi, đây là hiện thực.

Tu vi mỗi tầng ở Luyện Khí kỳ đều có chênh lệch cực lớn, Luyện Khí sĩ Luyện Khí tầng hai muốn thắng Luyện Khí sĩ Luyện Khí tầng ba có lẽ còn có thể dựa vào người đông thế mạnh, hay một tờ đại linh phù hùng mạnh để thắng. Nhưng đối với Luyện Khí sĩ Luyện Khí tầng bốn thì chỉ có thể chờ ông trời phù hộ để có thể chạy thoát. Chống lại tu sĩ Luyện Khí tầng năm thì chắc chắn phải chết.

Mà chênh lệch giữa Luyện Khí tầng sáu và Luyện Khí tầng năm còn lớn hơn tất cả chênh lệch phía trước cộng lại, thật giống như yêu thú chưa kết đan tuyệt đối không thể chiến thắng được yêu quái đã kết đan. Luyện Khí sĩ tầng sáu mở ra khí hải mà muốn giết một Luyện Khí sĩ nhỏ bé Luyện Khí tầng hai còn dễ dàng hơn cả ăn cơm uống nước, đừng nói là chạy trốn, ngay cả thời gian phản ứng đều không có.

Nếu bình thường, Trác Trí Bá cũng sẽ không xử lý ác liệt như vậy, dù sao mỗi tên Luyện Khí sĩ đều có sức ảnh hưởng rất lớn ở chỗ của hắn, hoặc là xuất thân gia tộc hoặc môn phái, y cũng không muốn tùy ý kết thù. Nhưng hiện giờ lòng y nén giận nên mặc kệ mấy thứ đó, một tên Luyện Khí sĩ nho nhỏ, giết thì cũng giết rồi, ai còn dám tìm y để trả thù?

Trác Trí Bá thản nhiên liếc Lý Thanh Sơn một cái. Lý Thanh Sơn cảm thấy y càng muốn phi viên hạch đào kia về phía mình, nhưng hắn chỉ mỉm cười đáp trả. Trác Trí Bá lại nhíu chặt mày lại, người bình thường thấy sức mạnh không thể địch nổi đều kinh hồn táng đảm, nếu người kia còn có địch ý với ngươi thì lại tạo thành áp lực tinh thần thật lớn, cứ như vậy thậm chí còn có thể ép điên người ta.

Nhưng y không hề thấy Lý Thanh Sơn sợ hãi chút nào, mà cực kỳ trấn định và ung dung. Hoặc là Lý Thanh Sơn vốn là một tên đần, vốn không biết sợ là gì, hoặc là hắn yên tâm có chỗ dựa vững chắc, đáp án hiển nhiên là vế sau.

Trác Trí Bá đương nhiên sẽ không cho là Lý Thanh Sơn dựa vào thực lực mà không sợ hãi, như vậy chỉ có dựa vào kẻ đứng sau. Nhưng Vương Phác Thực vốn không có tỏ rõ quan hệ giữa ông ta và Lý Thanh Sơn, chỉ thuận miệng nói một câu với thái độ có vẻ khá lãnh đạm. Y không nhịn được nhìn về phía Chu Văn Tân, thằng oắt này có quan hệ rất rộng rãi ở Thanh Hà phủ thành, chắc chắn là biết cái gì rồi.

Chu Văn Tân hắng giọng một cái:

- Trác thống lĩnh, ta nghe nói Bạch Ưng ở Như Ý quận cũng đã gặp tiểu tử này, còn mời hắn uống một chén rượu và tặng cho hắn Thanh Châu Phương Thốn đồ, thứ mà Lão Vương tùy thân mang theo.

- Thật vậy ư?

Trác Trí Bá rùng mình, một cái tên hiện lên ở trong lòng, còn có bóng hình nhìn thoáng qua mà cả đời không thể quên kia. Tin tức của y cũng được coi là linh thông, biết Cố thống lĩnh từng xuất hiện ở một thành nhỏ ở biên cảnh, càng biết được Phùng Chương đâm vào họng súng, làm cho Lão Vương mất mặt trước Cố thống lĩnh nên mới có thể bị khai trừ trực tiếp.

Nhưng y lại không hề biết chi tiết chuyện này, bởi vì những người ở đó y không thể điều tra được. Chu Văn Tân có thể biết là nhờ vị bằng hữu kia, từng cùng tầm hoa vấn liễu uống chung hoa tửu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play