Điêu Phi vốn giữ lại dùng để quán thông Dương Duy mạch, đột phá Luyện Khí tầng bốn, nhưng dù thế nào cũng không thể để tờ Lôi Kích phù này rơi vào tay đối thủ, chỉ có thể nhịn mang ra.
Lý Thanh Sơn nói với Điêu Phi:
- Để ta xem!
Điêu Phi đổ viên Châu Lộ hoàn ra lòng bàn tay, một viên dược hoàn nhỏ bé trong suốt như giọt nước tỏa ra ánh sáng chiếu rọi, đám Luyện Khí sĩ xung quanh cũng khó mà dấu được vẻ tham lam trong mắt. Một viên đan dược thượng hảo có thể giúp đột phá cảnh giới ở thời khắc mấu chốt, rất có tác dụng, hơn xa Ngưng Khí hoàn.
Lý Thanh Sơn đột nhiên rất hối hận, vì sao lúc ở trên thuyền không xử lý luôn hai kẻ này đi, ôi ma niệm ma niệm! Hắn mỉm cười nói:
- Cũng tạm được.
Cũng tạm được? Điêu Phi thực khó chịu với lời nhận xét này. Đây chính là Châu Lộ hoàn, ngươi có gặp được đan dược nào tốt như vậy chưa? Luyện Khí sĩ khác cũng biết Lý Thanh Sơn đang làm bộ làm tịch.
Nào biết Lý Thanh Sơn không chỉ thấy qua mà còn ăn rất nhiều. Giờ hắn mới càng cảm thấy lúc trước Huyền Nguyệt tốt với mình như thế nào. Những linh dược mà Huyền Nguyệt cho hắn ăn, tuy không biết tên, nhưng mỗi một viên đều tốt hơn viên Châu Lộ hoàn mà đám Luyện Khí sĩ này tham lam không thôi. Ôi, không biết giờ tên kia thế nào rồi?
Hắt xì!
Ở xa ngoài vạn dặm, một con linh miêu đen sì nằm trong lòng của U Lam Sắc bỗng hắt hơi một cái. Một bàn tay mềm nhẹ vuốt ve bộ lông mượt mà của nàng.
Một giọng nói dịu dàng mềm nhẹ khẩn trương nói:
- Nguyệt nhi, bị cảm sao?
Đồng thời cũng ôm chặt Huyền Nguyệt vào trong nực.
- Em là miêu yêu, miêu yêu mà bị cảm sao? Động não chút đi, chủ nhân!
Huyền Nguyệt ra sức giãy dụa, nhưng không giãy ra được.
- Không bị là tốt rồi, thân thể em yếu quá, ăn một viên đan dược nào!
Ngón tay ngọc ngà thuôn dài nhấc một viên linh đan rồi đưa đến bên miệng Huyền Nguyệt, linh quang ở trong, óng ánh trong suốt, so với nó thì Ngưng Khí hoàn như viên bùn mà Châu Lộ hoàn lại như hòn đá.
- Không ăn không ăn không ăn!
Huyền Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, giãy dụa ác hơn.
- Được được rồi, không ăn không ăn.
Linh đan được cất đi, âm thanh kia bất đắc dĩ mà đầy yêu thương như người mẹ nhìn đứa con mình yêu thương nhất, dường như tùy hứng cũng là một ưu điểm tuyệt vời.
Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn, nhìn dung nhân xinh đẹp dù mỉm cười nhưng lại như ngưng kết sầu bi, đột nhiên thấy khó chịu. Dù chạy trốn xong bị bắt về, ngài ấy lại chưa từng quở trách một câu mà càng dốc lòng chăm sóc, giống như ánh trăng chiếu rọi lên nàng, dùng vô cùng vô tận linh dược, khiến nàng từ một con linh miêu nho nhỏ biến thành yêu tướng có thể hóa hình người.
Nàng chợt nhớ tới bóng hình cao lớn kia, ở trong gió tuyết vô tận đã cõng nàng leo lên vách núi băng kia, vì nàng chảy xuống hai dòng lệ trong suốt. Ta không phải là sủng vật tốt!
Giống như một đứa trẻ có con của mình rồi mới có thể hiểu được tấm lòng của cha mẹ, trả giá rồi mới hiểu được tất cả những gì mình có đều không hề dễ.
- Chủ nhân, để em kể chuyện xưa cho ngài nhé!
- Ừ, ta thích nghe Huyền Nguyệt kể chuyện nhất!
Ngoài cửa sổ là những dải mây dài vạn dặm, hai con dị thú kéo hương xa đạp không mà đi
Lại trở lại Gia Bình thành, Lý Thanh Sơn đã trở về gian phòng mình, nhàn nhã nằm ở trên giường và tính toán thu hoạch hôm nay.
Năm mươi viên Ngưng Khí hoàn cũng đủ để tu hành trong ba ngày, đột phá “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” tầng ba. Mà một viên Châu Lộ hoàn có thể dùng để đột phá “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” tầng thứ bốn, cũng chính là cảnh giới Luyện Khí tầng một và Luyện Khí tầng hai, đả thông kinh mạch đầu tiên.
Vì thế Lý Thanh Sơn đóng chặt cửa phòng rồi lại bắt đầu bế quan tu hành. Loại hành vi này của hắn cũng là thông thường, rất nhiều tu sĩ đều tranh thủ thời gian ba ngày này để củng cố thêm, đóng cửa không ra.
Hơn năm mươi viên Ngưng Khí hoàn có lớn có nhỏ, ăn vào mỗi viên thì hơn phân nửa chuyển thành yêu lực, non nửa chuyển thành chân khí tinh thuần tới cực điểm. Tuy không thể hiển lộ nguyên hình để xem xét nhưng Lý Thanh Sơn tin rằng hóa thân yêu ma của mình tất nhiên sẽ càng thêm cao lớn và hùng tráng. Nếu như ẩn cư trong núi, mặc dù ngày đêm phun ra nuốt vào thiên địa linh khí cũng rất khó để đạt được tốc độ này. Tốc độ tu luyện của yêu ma quả là kém xa nhân loại, đây cũng xem như là khuyết điểm trời sinh, nhưng Lý Thanh Sơn lại đang cố gắng dùng phương pháp của nhân loại để bù đắp cho khuyết điểm này.
Ngoại đan dù có thể trợ giúp tu hành nhưng nó sẽ khiến cho chân khí tích lũy tạp chất, trở nên không tinh khiết. Bình thường Luyện Khí sĩ ngoài luyện hóa dược tính ra thì còn phải nghĩ cách rèn luyện chân khí, nên thời gian hao phí cũng nhiều hơn rất nhiều. Nhưng Lý Thanh Sơn được chiếc nhẫn Tu Di này giúp, thành ra hắn tiết kiệm được không biết bao nhiêu thời gian, tốc độ tu hành cũng tăng nhanh hơn.
Lý Thanh Sơn lẳng lặng đả tọa trong phòng, ba ngày nhanh chóng trôi đi. Hắn một mạch ăn hai mươi tư viên Ngưng Khí hoàn, một số lượng mà rất nhiều Luyện Khí sĩ phải dùng trong một năm, mới đột phá đến Tiên Thiên Luyện Khí quyết tầng thứ ba. Hắn vốn định tu hành tiếp, nhưng thời gian tỷ thí đã đến nên hắn đành phải đứng dậy ra ngoài, phát hiện chẳng biết từ lúc nào đã mưa một trận nhỏ.
Dưới sự dẫn đường của người hầu áo xanh, hắn đi tới sân tỷ thí. Đó là một quảng trường đá, quy tắc vô cùng đơn giản, Luyện Khí sĩ từng người đi lên đấu theo cặp, kẻ thắng tiến lên mà kẻ thua thì lui, cho đến khi còn lại ba người thì đó là Ưng Lang vệ.
Ở cuối quảng trường là một tòa lầu các mái cong màu đỏ, bị mưa thấm ướt nên màu sắc cũng u ám đi. Trên lầu có thể phảng phất thấy rất nhiều bóng người, trang phục Huyền Lang màu đen kia là màu sắc Lý Thanh Sơn rất quen thuộc. Đến đây ba ngày, Lý Thanh Sơn mới gặp được chính chủ.
Mà ngoài Ưng Lang vệ ra thì còn có vài người mặc y phục thường ngày đứng dựa vào lan can, nhẹ nhàng thoải mái cười nói với nhau, bên cạnh có bày trái cây và điểm tâm, quả thực ra đang xem một trận diễn, hay có thể nói là một trận đánh cược.
Bởi vì Lý Thanh Sơn nghe được rất rõ là bọn họ đang thảo luận Luyện Khí sĩ mạnh yếu, nói mình đặt bao nhiêu tiền, thoải mái như đang thảo luận đua ngựa hoặc đấu cẩu.
Một tên Ưng Lang vệ có mũi cà chua lấy một tờ danh sách có ghi lại tính danh tu vi của các Luyện Khí sĩ:
- Ba vị trí đầu không thể thiếu hai tên Luyện Khí tầng ba này, thứ đáng đánh cược duy nhất chính là trong đám Luyện Khí tầng hai, ai có thể trổ hết tài năng đây.
- Tiền Dung Chỉ ư? Vì sao? Thực lực cô ta cũng không coi là mạnh.
- Cảm giác thế.
Huyền Lang vệ kia cười rồi nói vậy chứ không nói rõ, ánh mắt lại nhìn vào lầu các.
“Mũi cà chua” như là đột nhiên hiểu ra thứ gì đó, cũng nở nụ cười đầy ăn ý.
Tên Ưng Lang vệ kia bỗng nhiên nói:
- Này, nhìn tên tiểu tử kia kìa, đang nhìn chúng ta đó, chính là tên Luyện Khí tầng một kìa! Chi bằng chúng ta đánh cược xem hắn sẽ chết lúc nào đi!
- Ta cược trận đầu.
Trong lầu các, hai tên nam tử ngồi đối diện nhau, có thể xuyên qua rèm cửa nhìn rõ ràng cảnh vật trong sân. Trên bàn có một bình trà xanh tỏa ra mùi hương thơm ngát, bên cạnh có hai thị nữ xinh đẹp đứng hầu.
Một tên đàn ông có thân hình hơi mập, mặc bộ trang phục Huyền Ưng màu đen trên người, đúng là Trác Trí Bá thống lĩnh Huyền Ưng ở Gia Bình thành. Y híp đôi mắt lại, cười nói:
- Chu đại nhân, chúng ta cũng cược chút đi?
Tuy thoạt nhìn còn là trung niên nhưng tuổi thực của y ít nhất cũng hơn sáu mươi, bởi vì Luyện Khí đạt đến quán thông Âm Dương bốn mạch lớn, đột phá Đái mạch ngưng luyện khí hải nên trông y trẻ hơn tuổi mình.
Chu đại nhân thì lại càng trẻ tuổi hơn, thoạt nhìn chưa đến ba mươi, lại ăn mặc kiểu văn sĩ cùng một bộ râu dài nên trông càng thêm trang nghiêm, phong trần như nhã sĩ. Y cười khoát tay nói:
- Không cược không cược, đánh cược trên địa bàn của ông, ta chẳng phải là tự rước lấy khổ sao.
Nhưng trong lòng thì không hề cười, thằng nhãi này là đang bày ra vũ lực với mình mà, thực đáng giận.
Ở Gia Bình thành, người có thể cùng ngồi với Trác Trí Bá dĩ nhiên chỉ có tri huyện Gia Bình là Chu Văn Tân. Từ trước tới nay ở cùng một nơi mà hai người có quyền lực tương đương có thể thân thiết với nhau được. Nhưng hai người kiêng kỵ lẫn nhau, phân chia khác nhau, nên mặt ngoài thì duy trì hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau, nhưng nếu có hội là sẽ bày ra thực lực của mình cho đối phương thấy.
Vì Trác Trí Bá yêu cầu lần nữa nên Chu Văn Tân mới cầm danh sách lên, sau đó nhìn thấy một cái tên thì chợt nghĩ tới điều gì đó:
- Trác thống lĩnh, lần này người hưởng ứng lệnh triệu tập còn có tu sĩ Luyện Khí tầng một à?
- Loại người không biết sống chết thì năm nào cũng có.
Trác Trí Bá cũng sớm chú ý kẻ khác biệt này, thật sự là chênh lệch quá xa. Vương Phác Thực tuy nhân Phùng Chương trách cứ y, nói làm cho người ta báo danh với y nhưng lại không nói tên Lý Thanh Sơn, có lẽ ngay cả Vương Phác Thực cũng cảm thấy bằng thân thủ của mình, Lý Thanh Sơn không có cơ hội thoát khỏi tay Phùng Chương, hơn nữa đó cũng là chuyện mấy tháng trước.
Chu Văn Tân chỉ mỉm cười, gã không có thế lực ở Gia Bình này như Trác Trí Bá, nhưng xuất thân Thanh Hà phủ thành và trải qua bách gia kinh viện nên tin tức nhân mạch gã linh thông hơn nhiều, hơn nữa trí nhớ của gã cũng không hề tệ. Gã mơ hồ nhớ, một vị bằng hữu ở Thanh Hà thành từng gửi thư và nhắc tới một câu chuyện lý thú với gã, trên đó có đề cập đến một cái tên, dường như là họ Lý.
Bạch Ưng thống lĩnh Cố Nhạn Ảnh, người phụ nữ có quyền lực có thực lực nhất Như Ý quận này là tình nhân trong mộng của tất cả đám đàn ông. Chỉ cần nhìn thấy là không ai không động tâm trước nàng, tuy chỉ có thể thèm nhỏ dãi mà không thể tiếp cận, nhưng tất cả tin tức về nàng đều là chủ đề để mọi người nói chuyện say sưa, giống như siêu sao ở kiếp trước của Lý Thanh Sơn vậy.
Mà vị lão bằng hữu Trác Trí Bá này của gã, cũng vì chuyện này mà bị Lão Vương ở Thanh Hà phủ thành trách cứ. Mà chuyện lý thú này cũng đáng là kỷ niệm chương cho y.
- Vậy ta đánh cược mười viên linh thạch đánh cược tiểu tử này, dựa vào thực lực Luyện Khí tầng một mà dám đến hưởng ứng lệnh triệu tập, tất phải có gì đó để dựa vào, có thể trở thành Ưng Lang vệ.
Đồng tử của Trác Trí Bá co rụt lại, y cười nói:
- Còn nói ngài không thích đánh cược, đây không phải là còn cược lớn hơn cả ta sao?
Một đám người ở trên đánh cược sự sống chết của những kẻ ở dưới, đám người ở bên dưới trở thành công cụ để đám người ở trên đánh cuộc. Đánh cuộc của nhân loại kia cũng không vì Luyện Khí sĩ mà có gì khác biệt, công kích tranh đoạt lẫn nhau là bản năng nguyên thủy của sinh vật, thể hiện trên người nhân loại cũng chỉ là khác về cách thức mà thôi.
Lý Thanh Sơn đứng ở bên sân, một đám Luyện Khí sĩ ai nấy đều đầy địch ý với hắn. Kẻ mua được linh phù sẽ không vì tăng thêm phần thắng mà cảm ơn hắn, chỉ hận hắn đã nhân cơ hội ăn tiền. Người không mua được linh phù cũng vì thực lực của đối thủ trở nên mạnh mẽ mà oán hận hắn, càng khỏi nói đến đám đã cười nhạo hắn xong lại bị hắn trào phúng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT