Khi Nhiếp Xuyên đang xem hết sức nhập tâm, Reese lại từ phía sau ôm lấy cậu, hôn lên mặt cậu một cái.
Nhiếp Xuyên bị đối phương làm ngứa, bả vai hơi rụt lại.
Cổ áo thể thao của cậu vốn đã rộng, Reese chỉ kéo nhẹ một cái, bả vai Nhiếp Xuyên đã lộ ra bên ngoài, sau đó bị Reese cắn nhẹ lên trên.
"Thi đấu xong tại sao em không đi tắm?"
"Không sao, đằng nào mồ hôi cũng khô hết rồi. Lát nữa em mới tắm!" Tầm mắt Nhiếp Xuyên vẫn cứ dán chặt lên màn hình máy tính.
"Thực ta, tôi không cho là Manning sẽ được phân công theo kèm Ewing." Reese hờ hững nói.
"Hả?" Nhiếp Xuyên ngoái đầu lại.
Ngay lúc đó, Reese hôn lên, đầu lưỡi ở trong khoang miệng Nhiếp Xuyên đảo quanh khiêu khích, sau đó lại lưu luyến liếm lên môi cậu.
Nhưng Nhiếp Xuyên còn đang tò mò muốn biết đáp án, cho nên cậu đẩy lưỡi, muốn Reese lùi ra ngoài. Mà càng làm thế, Reese lại càng quấn lấy làm tới. Ngay cả cái ôm của anh cũng biến thành một loại hành vi có tính ám chỉ khác.
Khó khăn lắm, Reese mới chịu buông Nhiếp Xuyên ra, cắn nhẹ một cái lên chóp mũi cậu.
"Anh mau nói xem nào, anh nghĩ huấn luyện viên của UJT sẽ sắp xếp cho cái người tên Manning kia theo kèm ai?"
Từ đầu đến cuối, Nhiếp Xuyên luôn cảm thấy, so với tiền phong hàng ngoài Jonathan và trung phong Cook của UJT, cái người tên Manning này mới thực sự là người có thể tạo thành rắc rối cho DK. Dù sao, tiền phong hàng ngoài Jonathan của bọn họ có lợi hại thế nào chăng nữa, thì đối mặt với Reese cũng không ăn nhằm gì đâu. Trung phong Cook kia có mạnh thế nào, Nhiếp Xuyên cũng tin là Black Mount chỉ có hơn chứ không có kém. Nhưng mà Manning... Khả năng của người này thì nhiều lắm.
"Em có thực sự muốn biết cái nhìn của tôi không?" Reese cụp mắt xuống, đôi môi ghé sát lại chỗ Nhiếp Xuyên, nhưng lại cố tình giữ một khoảng cách nhỏ, dừng ở nơi đủ gần để Nhiếp Xuyên vẫn có thể cảm nhận được hô hấp của mình.
Cái tên này lại đang quyến rũ cậu.
Nhiếp Xuyên thực lòng muốn giơ tay lên ôm trái tim nhỏ bé của mình.
"Đúng vậy! Anh đừng có thừa nước đục thả câu nữa, nhanh nói cho em biết đi!" Nhiếp Xuyên dùng vai huých đối phương một cái.
Reese lại buông Nhiếp Xuyên ra, đứng dậy chậm rãi đi đến bên giường, giang hai tay nằm xuống.
Bắp chân của anh buông xuống ở bên giường, dùng giọng điệu lạnh như băng lại phảng phất như có bao trùm tất cả không gian xung quanh nói: "Vậy em tới lấy lòng tôi đi. Nếu tôi thấy thoải mái, sẽ nói đáp án cho em biết."
"Này! Anh đã nói là trong thời gian diễn gia thi đấu sẽ không gì kia mà!" Nhiếp Xuyên bất mãn chống hông đứng dậy.
Nhưng trong đầu cậu không hiểu sao lại không thể kiềm chế mà nhớ lại, trong kỳ nghỉ Giáng sinh, trong căn hộ ở New York hai người họ đã điên cuồng phóng túng như thế nào.
Cậu nuốt một ngụm nước miếng.
"Em không muốn biết thì thôi. Dù sao ba ngày nữa, trận đấu của chúng ta với UJT diễn ra, em cũng sẽ biết đáp án thôi."
Reese nói xong đang muốn xoay người, Nhiếp Xuyên đã vội vọt tới, nhào cả người mình lên người anh.
"Chờ đã! Có mà!"
Reese mỉm cười, ôn lấy eo Nhiếp Xuyên: "Tôi tưởng em còn phải giả vờ thận trọng thêm lúc nữa, đứng ở bên giường chờ tôi kéo em lại."
"Hừ!" Nhiếp Xuyên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Chờ tí, em phải tìm cái kia ra đã!"
"Cái gì?" Reese hỏi những cũng không buông cậu ra.
"Chính là... Cái ngày trước anh đưa cho em đó."
"Cái gì?"
"Chính là cái mà mùi sô cô la ấy..." Nhiếp Xuyên càng nói càng nhỏ.
"Thực ra tôi không cần cái đó." Reese nhìn Nhiếp Xuyên, dùng thanh âm hết sức bình tĩnh nói.
"Không cần thật à? Em thấy trên mạng nói..."
"Tôi không tính làm với người khác, cũng sẽ không để người khác làm em. Nếu đã như vậy, thì không cần bảo hộ làm gì cả."
Lời Reese nói mặc dù rất trắng trợn, nhưng Nhiếp Xuyên nghe mà trong lòng vẫn thấy ấm áp.
"Vậy chỗ đồ anh đưa em đó không phải là lãng phí à?"
Nhiếp Xuyên nghĩ hai người dù sao cũng đang ở trong ký túc xá, kiểu gì Reese cũng sẽ kiềm chế một chút. Vì sợ phòng sát vách nghe thấy động tĩnh bên đây, cả quá trình Nhiếp Xuyên đều cố nhịn xuống không phát ra âm thanh, nhưng mà cậu càng cố nhịn, Reese lại càng dùng sức hơn, mãi đến tận khi Nhiếp Xuyên không chịu được nữa phát ra tiếng mới thôi.
Lần này, Reese làm rất lâu, nhưng cũng còn may là anh không đòi làm tư thế nào quá dị.
Khi Reese đè lên người Nhiếp Xuyên, ôm lấy cậu thở dốc, anh nói với Nhiếp Xuyên: "Thực ra phòng bên cạnh hôm nay không có ai."
"A... Anh... Làm sao anh biết?"
"Bọn họ đều học kỹ thuật xây dựng, ngày hôm nay giáo sư của họ tổ chức cho họ tới tham quan một công ty xây dựng lớn nào đó rồi."
"Vậy sao anh không nói sớm cho em biết!" Nhiếp Xuyên hết sức không hài lòng.
"Bởi vì em nhịn vất vả như vậy, bên dưới cắn rất chặt, tôi thấy thoải mái lắm." Lúc Reese nói ra lời này, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Nhiếp Xuyên thật muốn ghi âm lại mấy lời này của anh, để đám fan của tên này biết được bộ mặt thật của đối phương!
"Vậy giờ anh có thể nói cho em biết chưa? Anh nghĩ huấn luyện viên của UJT sẽ sắp xếp cho Manning theo kèm ai?" Nhiếp Xuyên ngồi dậy hỏi.
Reese kéo Nhiếp Xuyên ông vào trong ngực mình, có vẻ như con chưa hết thèm, hôn mấy cái ở trên má Nhiếp Xuyên: "Tôi nghĩ Manning sẽ được phái tới tập trung kèm chặt em."
Sau hai giây suy nghĩ, Nhiếp Xuyên vẫn không thể không kinh ngạc: "Cái gì? Theo kèm em á? Tại sao —— Trong đội em cũng đâu phải cầu thủ ghi điểm tốt nhất đâu!"
"Nhưng căn cứ theo thống kê, ít nhất có một nửa số điểm ghi được đều không thể tách khỏi những pha kiến tạo của em. Hơn nữa ở trong đội, ngoại trừ tôi, tỷ lệ cướp được bóng trong tay đối thủ của em là cao nhất. Hơn nữa trong năm đợt tấn công nhanh của DK thì có tới bốn đợt là do em dẫn dắt. Nhưng số liệu này chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Kèm chặt được em, là có thể bóp chặt cuống họng của DK rồi."
Nhiếp Xuyên nhíu mày: "Hóa ra... Em quan trọng vậy sao?"
"Đúng, em rất quan trọng. Không có em, DK không có thực lực để tranh chức quán quân. Sự tồn tại của em đã cải biến bố cục của DK."
Trong giọng nói của Reese có một sức mạnh khiến người ta tin tưởng không chút nghi ngờ.
Nhiếp Xuyên dừng một chút, sau đó thở dài bất lực: "Ây da, nếu vụ này mà để Ewing biết, cậu ấy nhất định sẽ không vui đâu. Đối phương thế mà không có cử người đặc biệt theo kèm tay thiện xạ ghi điểm ở vòng ngoài như cậu ấy."
Reese chống đầu rũ mắt xuống, một tay khác đưa lên khẽ vuốt qua hàng mi của Nhiếp Xuyên: "Bị một người vừa cao lớn vừa linh hoạt như Manning theo kèm, mà thoạt nhìn em có vẻ không quá căng thẳng nhỉ?"
Nhiếp Xuyên toét miệng cười: "Thực ra lúc huấn luyện viên Gordon phân tích đặc điểm của Manning, em đã nghĩ, ngoại trừ anh trong đội chúng ta người nào có tốc độ đủ để khống chế Manning rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, hình như là chỉ có em nữa thôi. Nếu Manning thực sự được cử theo kèm em, vậy không phải là chuyện tốt sao? Em kiềm chế cậu ta, anh có thể ghi điểm thoải mái hơn. Hơn nữa có Carlo yểm trợ cho Ewing, cũng sẽ đảm bảo khả năng ghi điểm từ vòng ngoài của chúng ta."
"Thật hiếm khi thấy em tự phụ được như vậy."
"Đây không phải là tự phụ, mà đây là hi sinh một mình em, trợ giúp cho cả đội!" Nhiếp Xuyên trưng ra vẻ mặt 'Ta thật là vĩ đại' nói.
Hơn nữa cao thủ tầm cỡ như Relvin với Owen mà cậu còn dám đấu một chọi một cùng, huống chi là Manning?
"Tiểu Xuyên, tôi hỏi em một chuyện nhé?"
"Chuyện gì cơ?" Nhiếp Xuyên cảm thấy rất mới lạ, chả mấy khi Reese lại có chuyện muốn hỏi.
"Nếu fan của em, cái cô gái viết tên em lên ngực đó, quyến rũ em, có phải em sẽ không nhịn được không?"
Giọng điệu của Reese nghe rất đơn giản, cứ như chỉ đang hỏi "Em có muốn thêm sữa vào cà phê không" thôi vậy, nhưng mà cũng đủ khiến Nhiếp Xuyên tức thì trở nên cảnh giác.
"Làm gì có chuyện ấy! Không phải anh cũng có rất nhiều fan nữ viết tên anh lên trên ngực à, chẳng lẽ anh cũng muốn ngủ với tất cả bọn họ!"
Nhiếp Xuyên phát hiện, Reese cũng sẽ có lúc ghen tỵ, hơn nữa chính cậu còn thường thường không get được lý do khiến anh tự nhiên nổi cơn ghen.
"Nếu nói về vấn đề thể lực và kỹ thuật, tôi có thể làm được. Nhưng cân nhắc đến chuyện cảm giác sung sướng mà tất cả các cô ấy mang tới cho tôi cộng lại cũng không thể nhiều được như em, cho nên tôi sẽ không làm như vậy." Reese đáp.
Nhiếp Xuyên trợn ngược mắt lên trời.
Sáng hôm sau không có lớp học, cũng không cần tham gia huấn luyện, Nhiếp Xuyên ngủ dậy rất muộn.
Dậy xong, cậu lại tiếp tục nghiên cứu video thi đấu. Nếu thực sự đúng như Reese dự đoán, Manning sẽ bị phát tới theo kèm cậu, vậy cậu phải chuẩn bị sẵn sàng ngay từ bây giờ.
Thông qua mấy trận đấu ở vòng loại khu vực, Nhiếp Xuyên tập trung phân tích kỹ thuật biến hướng của Manning, cả bán kính phòng thủ và độ cao khi bật nhảy của cậu ta nữa.
Sau khi xem hết một trận đấu, cậu sẽ nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế phía sau, bắt đầu thử mô phỏng trong đầu, nếu Manning đang đứng trước mặt cậu, cậu sẽ làm thế nào để đột phá được đối phương.
Lúc cậu mở mắt ra, phát hiện Reese đang ngồi ở trước máy tính của anh, dựa lưng vào ghế, quay mặt sang nhìn cậu, không biết anh đã nhìn thế bao lâu rồi nữa.
"Hey! Sao anh ngồi đây mà không không ừ hứ lấy một tiếng thế!" Nhiếp Xuyên vươn nắm đấm đẩy đầu vai của đối phương một cái.
"Tôi có hơi hối hận." Lời Reese nói khiến Nhiếp Xuyên cảm thấy hình như cậu vừa bỏ lỡ cái gì đó?
"Hối hận cái gì?"
"Hối hận vì đã nói cho em biết Manning có thể sẽ bị phái tới theo kèm em. Giờ trong đầu em chỉ toàn là cậu ta."
Nhiếp Xuyên lắc đầu bó tay bất lực.
Trận đấu sắp tới với UJT*, đối với DK mà nói rất là quan trọng.
*Đoạn trước nói chỗ này trận tới DK sẽ đấu với UJT, mà từ chỗ này lại thấy đổi thành UTL. Không biết có phải do chị bí viết nhầm không nữa, tôi cứ sửa lại là UJT đã nhé, có gì tình sau.
Nhiếp Xuyên quyết định sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt, nhưng mà nằm trên giường cậu lại không tài nào ngủ được.
Trái lại Reese bên cạnh thì vẫn giống như mọi khi, dựa vào đầu giường, đọc một quyển sách của nhà toán học nổi tiếng nào đó.
Nhiếp Xuyên nghiêng người sang, dùng đầu gối huých đối phương một cái: "Này, em không ngủ được!"
"Giờ mới có tám giờ, em mà ngủ được vậy thì quá thần thánh rồi." Tầm mắt Reese hoàn toàn không rời khỏi quyển sách trên tay.
Nhiếp Xuyên duỗi tay lấy điện thoại di động lại xem, bên trong đều là tin nhắn của bạn bè cậu gửi tới. Chu Bân với A Mao vẫn chúa hề y như mọi khi.
Chu Bân: Ngày mai mà ông có thua UJT thì cũng không cần buồn đâu, tôi với A Mao sẽ mời ông đi ăn một bữa hoành tráng, sô sô la vị shit nhé!
A Mao: Ngày mai là ông có thua UJT thì cũng không cần buồn đâu, tôi với Chu Bân sẽ mời ông đi ăn một bữa sô cô la vị shit! Chơi bời chưa! Nghe thôi là đã không muốn thua rồi!
Mặt Nhiếp Xuyên tức khắc đen xì, không thèm đùa giỡn với hai tên hâm này nữa, tự cậu cũng biết là không thể thua, ok?
Lily cũng nhắn một tin tới: Ngày mai mà thắng, toàn bộ đội cổ vũ sẽ mời cậu tắm sữa bò vị sô cô la nhé.
Nhiếp Xuyên không nhịn được cười, tắm sữa vị sô cô la là cái kiểu quỷ gì đây trời!
Lúc này, Reese ở bên cạnh đưa tay xoa lên đỉnh đầu nhiếp Xuyên.
"Vẫn không ngủ được à?"
"Ừm, ngủ không được." Nhiếp Xuyên ném điện thoại xuống, nghiêng người sang, cố ý dùng đầu gối cạ cạ lên eo Reese, "Không thì anh chơi với em đi."
"Chơi cái gì?" Reese đặt sách trong tay sang một bên.
Nhiếp Xuyên cố ý vén chăn lên, chỉ chỉ vào bên trong nói: "Giúp em một chút ha!"
"Được thôi." Khóe môi Reese cong lên, "Tôi có thể giúp em cho đến khi em ngủ mới thôi. Nhưng mà nếu ngày mai em không thể đột phá hàng phòng ngự của Manning, thì tối mai đừng có trách tôi tại sao lại cắn đứt nó."
Nhiếp Xuyên đánh cái rùng mình, uy hiếp kiểu này quá là đáng sợ rồi đấy!
Nhưng mà Reese thực sự rất lợi hại, chưa đến mười giờ Nhiếp Xuyên đã bị đối phương làm cho bất tỉnh nhân sự, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Reese rút giấy ăn đặt trên đầu giường, vừa lau thứ dính trên mặt mình, vừa lau khô bên dưới giúp Nhiếp Xuyên.
Hôm sau trận đấu của bọn họ diễn ra vào sáng sớm, khi Nhiếp Xuyên khoác ba lô cùng Reese đi ra khỏi phòng, đã có rất nhiều bạn học thức dậy, mở cửa nhìn họ rời đi.
Hai người lên xe buýt của trường, Ewing đang ngồi cùng một chỗ với Carlo.
Ewing có vẻ rất hồi hộp, không ngừng tự điều chỉnh hô hấp của mình. Mà Carlo thì lại cợt nhả dùng khuỷu tay huých đối phương: "Tôi nói này... Ông có phải lần đầu tiên tiến vào vòng chung kết đâu, sao lại vô dụng vậy?"
Ewing nhắm mắt lại, không thèm để ý tới Carlo.
"Chúng ta cùng nhau phối hợp, nhất định có thể vượt qua cái tên Manning kia."
"Tôi biết bản thân mình rất đáng tin, nhưng mà làm sao tôi biết mình có thể trông cậy vào ông hay không?" Ewing quay mặt sang hỏi ngược lại.
Carlo nhún nhún vai: "Cùng lắm thì nếu trận này ông không ghi được đủ mười lăm điểm, tôi liếm giày của ông!"
Black Mount ngồi ở hàng ghế bên kia cũng mở miệng nói: "Không thì, mặc kệ Ewing có có ghi đủ mười lăm điểm hay không, cậu cũng liếm giày của cậu ấy đi?"
"Black Mount, ngủ đi, bớt bớt cái mồm lại."
Nghe Carlo xuất hết bản lĩnh trong người ra để an ủi Ewing, Nhiếp Xuyên cũng không cảm thấy căng thẳng nữa.
Khi bọn họ đến sân thi đấu, có rất nhiều fan bóng rổ không mua được vé vào cửa đang đứng ở ngoài cổng chờ bọn họ.
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, vỗ vỗ lồng ngực của mình, tự nhủ: Nhiếp Xuyên, mày nhất định không thể để mất nhịp điệu của chính mình!
Có kinh nghiệm trước đó, đối mặt với đám đông khán giả đang ồn ào huyên náo, cùng với đủ loại âm thành đang vang vọng trong nhà thi đấu, Nhiếp Xuyên so với lúc trước thì bình tĩnh hơn nhiều.
Cậu vừa hoạt động khớp cổ tay cổ chân làm khỏi động, vừa nghe huấn luyện viên Gordon chỉ đạo.
"Những gì nên tối, tôi đều đã nói rồi. UJT muốn đấu tốc độ với chúng ta, vậy hãy để bọn họ biết ai mới là người tốc độ hơn! Nếu muốn chơi chiến một một kèm một, vậy hãy để cho bọn họ được mở mang kiến thức về thực lực của mỗi một người trong chúng ta! Đương nhiên, căn cứ theo chiến thuật UJT từng sử dụng trước đây, chúng ta sẽ dùng chiến thật 'Tam giác công thủ' để đối phó! Nhiếp Xuyên, nhiệm vụ kiểm soát bóng, cắt từ vòng ngoài vào khu vực trung tâm giao cho trò! Nếu tình huống không đúng, tôi hi vọng ở trên sân các trò sẽ có năng lực phán đoán của riêng mình, kết hợp giữa phòng thủ và phối hợp tấn công, mọi người phải nhớ sử dụng vị trí chạy tốt nhất để yểm trợ cho đồng đội của mình! Tóm lại, chúng ta không được bỏ qua bất cứ cơ hội ghi điểm nào!"
Nhưng lời huấn luyện viên Gordon nói khiến Nhiếp Xuyên cảm nhận được sự quan trọng của trận đấu ngày hôm nay.
Khi đội bóng rổ DK tiến vào trong sân, tiếng hoan hô cổ vũ so với trước lại càng thêm vang dội hơn.
Mà khiến Nhiếp Xuyên càng thêm bất ngờ chính là, thậm chí có mười mấy bạn nữ đang mặc mặc áo phông trắng, trên ngực áo đồng loạt viết "Nhiếp Xuyên, cậu có thể đi được bất cứ đâu".
Carlo nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được, bật cười: "Uầy, anh phát hiện tuy là chúng ta đều có fanclub riêng, nhưng mà fanclub của cậu là thú vị nhất đấy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT