*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.12/08/2021
Edit: Nhật Nhật
...
DK đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhưng USN không bỏ cuộc, họ vẫn ngoan cường phòng ngự, tìm hiếm cơ hội ghi bàn.
Tốc độ di chuyển của bọn họ thậm chí còn nhanh hơn so với trước.
Đường chuyền của Carlo cho Ewing bị tiền phong hàng ngoài của USN cắt đứt. Nhiếp Xuyên chạy tới ngăn cản, nhưng trước khi cậu tới nơi, bóng đã được chuyền cho người khác. Độ ăn ý của USN được thể hiện ra ngoài, tốc độ như Nhiếp Xuyên cũng chỉ có thể dốc toàn lực truy kích, cậu cùng Reese triển khai phòng thủ ở khu vực ba giây, ngăn chặn nhưng pha tấn công của USN không biết bao nhiêu lần, nhưng họ vẫn sẽ tiếp tục công kích.
Cái gọi là "Sóng trước chưa tan, sóng sau đã tới" đại khái chính là nói về tình hình lúc này.
Nhịp điệu thi đấu trở nên căng thẳng hơn, Robert nhận xét: "Tuy là USN không có nhưng tay ghi bàn thiện nghệ nổi bật như Reese hay là Ewing, nhưng độ ăn ý giữa các cầu thủ lại rất cao. Một trận đấu bóng rổ dù sao cũng không phải là thi đấu một đối một, đường chạy và vị trí đứng cũng rất quan trọng."
Nhiếp Xuyên dẫn bóng cắt vào phần sân của USN, tốc độ quay về phòng thủ của bọn họ rất nhanh chóng, Nhiếp Xuyên không tài nào tìm được vị trí tốt để chuyền bóng, nhưng nếu cứ đắn đo mãi như vậy, sẽ phạm luật quá thời gian giữ bóng cho phép, vì vậy cậu đưa bóng sang cho Reese, Reese lập tức vượt qua hai người, chạy thẳng tới giỏ, đối mặt với hàng phòng ngự do tiền phòng hàng trong cùng trung phong của USN dựng nên.
Anh sẽ vượt qua kiểu gì đây? Đây là câu hỏi trong lòng vô số fan bóng rổ đang có mặt tại hiện trường lúc này.
Dưới ánh mắt chăm chú theo dõi của mọi người, Reese nhảy lên một cái, nhưng tiền phong hàng ngoài cùng trung phong của USN có ưu thế chiều cao tốt hơn anh, lực bật nhảy cũng không tồi, Reese ở trên không nghiêng người, thoạt nhìn như muốn ném bóng qua vai.
Khán giả trên sân căng thẳng, nhóm bình luận viên cũng đang sốt ruột chờ xem pha ném bóng này có thể ghi điểm hay không.
Nhưng cổ tay Reese lại loáng một cái, bóng một lần nữa về tay Nhiếp Xuyên, tất cả đều cho là Nhiếp Xuyên sẽ dẫn bóng lên rổ, nhưng cậu lại lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách an toàn với người đang theo kèm mình, một cầu thủ khác của USN cũng nhanh chóng tới phòng thủ cậu, Nhiếp Xuyên thực hiện một pha chuyền bóng chạm đất tốt độ cực cao, đưa bóng tới tay Black Mount đang chạy tới dưới giỏ tiếp ứng cho Reese.
Black Mount nhận được bóng xong cũng không cố gắng lại gần rổ, trái lại trực tiếp nhạy lên lấy đà ngay tại chỗ.
"Ồ —— Black Mount ném rổ!" Ingrid kinh ngạc hết sức.
Ở trong mắt ông, vị trí trung phong ghi điểm là ở dưới giỏ, nhưng Black Mount lại vô cùng vững vàng thực hiện một cú ném xa.
Anh siết chặt nắm đấm, hô một tiếng với Nhiếp Xuyên.
Sau khi hoàn hồn, tiếng vỗ tay của khán giả lại lần nữa vang lên.
Nhiếp Xuyên mỉm cười trở về vị trí cũ, tất cả mọi người đều nghĩ Black Mount là bá chủ bên dưới rổ, nhưng Nhiếp Xuyên vĩnh viễn không thể quên lúc huấn luyện ném rổ, người này tập luyện nghiêm túc đến thế nào!
USN rất nhanh tập hợp lại, bọn họ không thực hiện chiến thuật một kèm một đối với DK, mà vẫn trung thành với chiến thuật phòng ngự toàn đội tới cùng.
Đối mặt với một đối thủ như vậy, trong lòng Nhiếp Xuyên tràn đầy sự kính nể, vô luận tình huống có bất lợi như thế nào, vô luận chiến thắng có quá xa tầm tay hay không, mỗi giây mỗi phút họ đều nỗ lực để bản thân làm được tốt nhất có thể. Nhiếp Xuyên cùng Reese phối hợp, phá tan phòng tuyến của họ, trong một phút cuối cùng của trận đấu, giữ vững chênh lệch điểm số giữa hai đội.
DK thuận lợi tiến vào vòng ba mươi hai đội.
Nhiếp Xuyên cùng các cầu thủ của USN bắt tay tạm biệt.
Một năm nỗ lực phải dừng bước tại đây, các cầu thủ của USN cúi đầu lấy tay che lên mắt.
Bọn họ đã dốc hết toàn lực, Nhiếp Xuyên đứng cách đó không xa, cậu không tiến lên an ủi bọn họ, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác kính nể khó nói rõ.
Hậu vệ dẫn bóng của USN đi tới, vươn tay ra với Nhiếp Xuyên: "Hey, cậu nhóc, trận hôm nay các cậu thắng, nếu đã thắng bọn tôi rồi thì hãy cố gắng thắng đến tận lúc cuối cùng. Đừng khiến chúng tôi mất mặt."
"Đương nhiên." Nhiếp Xuyên nghiêm túc gật đầu.
Ba vị bình luận viên cũng bắt đầu tiến hành đánh giá và nhận xét về trận đấu vừa rồi.
"Thành thật mà nói, trận đấu này khiến người ta đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chính vì năng lực phòng ngự vững chắc của USN mới khiến cho DK không thể toàn lực đột phá, tạo thành điểm nhấn đặc sắc cho trận đấu này. Nhưng trận đấu tiếp theo của DK sẽ không thoải mái như trận này nữa, trận sau bọn họ sẽ đối đầu với hắc mã, một đường xông thẳng vào vòng chung kết của màu giải năm nay – UJT." Espenson vừa nhận được kết quả của một trận đấu khác.
"Chúng ta hãy để trận đấu tiếp theo của họ qua một bên, nói về trận này của bọn họ trước đã nào." Ingrid hắng giọng một tiếng, "Robert, không bằng chúng ta phân tích từ góc độ chuyên nghiệp về biểu hiện của DK – Người thắng cuộc trong hôm nay một chút nhé?"
"Nếu vậy thì sẽ có rất nhiều chỗ để nói đây. Điều sáng suốt nhất mà USN, đối thủ của DK đã làm chính là không lựa chọn sử dụng chiến thuật một kèm một. Một vài đội bóng khi thi đấu bị dồn ép đến đường cùng thường sẽ sử dụng chiến thuật một kèm một - công phòng chiến này, nhưng chúng ta có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng ở đây, trình độ các cầu thủ có mặt trên sân của DK đều nằm trong hàng top của giải đấu. Reese Reddington sẽ sắc bén cắt vào phía trung tâm phần sân của đối thủ, cùng với cậu bé hậu vệ dẫn bóng tóc đen tên là 'Nhiếp Xuyên' của bọn họ nữa, cậu ta hoàn toàn có năng lực cùng lúc đột phá qua nhiều người, phòng tuyến của USN rất dễ bị hai người họ phá vỡ. USN tập trung hàng phòng ngự của mình tại khu vực cấm địa, cũng có thể tăng cường khả năng phòng thủ toàn đội. Chỉ tiếc là, bị động phòng thủ như vậy không thể chống chọi lại với công tích từ phía DK. Hậu vệ dẫn bóng của DK đã liên kết khu vực dưới giỏ cùng vạch ba điểm thành một tuyến liền mạch, giúp đội hình tấn công có thể linh động biến hóa, không có phương thức cố định nào, khả năng ghi bàn mạnh mẽ của Reese Reddington, khả năng ném xa của Ewing, cùng năng lực kiểm soát khu vực dưới rổ xuất sắc của Carlo và Black Mont cũng khiến USN phải mệt mỏi ứng phó. USN làm rất khá, chỉ tiếc đối thủ bọn họ gặp phải lại là UDK.
"Vậy chúng ta hãy cùng chờ xem, liệu DK rốt cuộc có thực sự là vị vua trở về hay không."
Kết thúc trận đấu, Nhiếp Xuyên cùng cả đội trở lại xe buýt của trường.
Dọc theo đường đi đều là tiếng hoan hồ hò reo của fan bóng rổ, Nhiếp Xuyên đi tới đâu cũng có thể nghe thấy tiếng chụp ảnh trên di động. Cậu cũng không rõ đối tượng chụp hình của bọn họ là mình cậu hay là cả toàn đội nữa.
Khi Nhiếp Xuyên ngồi vào chỗ của mình, đầu gối của cậu vẫn cứ run rẩy.
"Reese... Đây là trận đầu tiên em chơi trong vòng loại chung kết đấy... Chúng ta thắng rồi đúng không?" Nhiếp Xuyên không chắc lắm, hỏi lại.
"Đúng, chúng ta thắng rồi. Hơn nữa không thể không kể đến công lao của em."
Reese xoa xoa đầu Nhiếp Xuyên, để cậu dựa lên lên vai mình.
Nhiếp Xuyên nhắm mắt lại, nhoẻn miệng cười.
"Thật là kỳ lạ, lúc trước trận em căng thẳng kinh khủng. Thế mà lúc vào trận, em lại không thấy gì nữa. Giờ thi đấu xong xuôi đâu vào đấy rồi, không hiểu sao em lại bắt đầu căng thẳng?"
"Bởi vì em biết, sau này đối thủ mình gặp phải sẽ càng lúc càng mạnh. Trận sau, em sẽ không thắng dễ dàng như vậy."
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, "Thì ra là như vậy à!"
Mặc dù có áp lực, nhưng sâu trong nội tâm lại không khỏi cảm thấy mong chờ.
Về tới trường học, từ lúc xe buýt của đội bóng tiến vào đã lập tức được sinh viên trong trường nhiệt tình vậy quanh.
Nhiếp Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức có bạn học nữ mở rộng vòng tay, trên ngực áo của cô biết bằng tiếng Trung: Nhiếp Xuyên, wǒ ài nǐ!
Nhiếp Xuyên trợn mắt, cậu thực lòng không ngờ, có một ngày mình cũng có fan cuồng như thế này!
Một cái tay đưa đến, trực tiếp che lên mắt Nhiếp Xuyên.
"Xuống xe."
Nhiếp Xuyên giờ mới nhận ra hành vi nhìn chằm chằm fan nữ vừa nãy của cậu đã khiến Reese cảm thấy không vui.
Huấn luyện viên Gordon bắt đầu tiến hành phê bình sau khi thi đấu, chiếu lại video quay trận vừa rồi.
Chúng ta thắng USN, điều nay không có gì đáng ngạc nhiên cả, bởi vì đây là thực lực chúng ta nên có. Bọn họ không phải đội tuyển hạt giống. Nhưng càng về sau, đối thủ của chúng ta xe càng mạnh, đây chính là quá trình phải trải qua khi chúng ta đi về phía đỉnh vinh quang, ai ai cũng muốn giành được vị trí kia, nhưng đại đã số đều sẽ bị đánh bật." Huấn luyện viên Gordon nhìn về phía Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên kiên định nhận lấy ánh mắt của huấn luyện viên. Cậu biết điều lo lắng của ông, trong số năm thành viên chủ lực của đội, chỉ có cậu là người lần đầu tiên tham gia vòng chung kết.
"Trận vừa rồi với USN, chúng ta đã thể hiện rất tốt. Nhưng trận tiếp theo, đối thủ của chúng ta chính là UJT. Huấn luyện viên trưởng của bọn họ có biệt danh là 'Chim sẻ già', là đối thủ cũ của tôi. Năm ngoái ông ta vẫn đang là huấn luyện viên trưởng của CBU, một trong bốn đội mạnh nhất, năm nay đối phương lại chuyển tới UJT, tôi tin chắc trong đội bóng này nhất định có nhân tài hấp dẫn ông ta. Năm ngoái UJT thậm chí còn không thể tiến vào vòng sáu mươi tư đội. Nhưng lúc tôi xem biểu hiện của bọn họ trong vòng đấu loại khu vực năm nay, tôi không khỏi cảm thấy lo lắng cho DK của chúng ta."
Huấn luyện viên Gordon vừa dứt lời, tâm tình vốn đang vui sướng vì vừa giành được vé tiến vào vòng ba mươi hai đội của tất cả mọi người nháy mắt trầm xuống.
Nhóm trợ lý huấn luyện viên chiếu lại một trận đấu cảu UJT trong vòng loại khu vực cho toàn đội xem.
Mới chỉ ở phút đầu tiên của trận đấu, bọn họ đã lợi dụng tốc độ, hoàn toàn cướp lấy quyền điều khiển nhịp điệu trên sân, áp chế đối thủ của mình.
Nhiếp Xuyên cau mày, cậu tính nhẩm trong lòng, từ lúc UJT lấy được bóng cho đến khi họ ghi điểm, toàn bộ thời gian chỉ có khoảng bốn đến năm giây. Mà tốc độ bọn họ quay về phòng thủ cũng thần tốc không kém.
Đương nhiên, tốc độ chỉ là một trong những ưu thế. Nhiếp Xuyên không có cảm giác cậu không thể xuyên thủng hàng phòng ngự của họ.
Nhưng cậu chú ý tới tiền phong hàng trong của đối phương – Manning, người này không nhỏ con, nhưng độ linh hoạt lại không hề kém Carlo. Trong trận đấu này, đối thủ của UJT có một cầu thủ khá có tiếng tăm trong giải đấu, anh ta bị Manning kèm chặt, cả một trận chỉ ghi được có năm điểm. Cầu thủ ghi điểm từ xa bị khóa chặt, lực sát thương là cực lớn.
"Reese, trò hẳn là rất quen thuộc với người tên Manning này đúng không?" Tầm mắt của huấn luyện viên Gordon quét về phía Reese, "Tôi nhớ cậu ta và trò học cùng trường cấp ba."
"Đúng vậy. Trước đây cậu ta tập chạy vượt rào. Khả năng bộc phát cùng tốc độ rất tốt, sau đó được huấn luyện viên mời về, gia nhập đội bóng rổ trường cấp ba của bọn em. Phản ứng của cậu ta rất nhanh nhạy, phòng thủ là thế mạnh của cậu ta." Reese trả lời.
Nhiếp Xuyên không khỏi đánh giá lại cái người tên Manning này một lần nữa. Người có thể được Reese đánh giá là "Lực bộc phát cùng tốc độ rất tốt", vậy thì cấp bậc không chỉ là "Rất tốt" thôi đâu.
Carlo dùng cùi chỏ huých Ewing một cái, giọng điệu có chút hả hê nói: "Xong rồi, xong rồi, Ewing, bị cậu ta phòng thủ, ông liệu có ghi được hơn năm điểm không đây?"
Tâm trạng Ewing vốn đang có chút nặng nề, nhưng cậu ta vẫn mạnh mẽ cho Carlo ăn một cú cùi chỏ: "Nếu tôi ghi được mười lăm điểm thì sao?"
"Tôi chà giày cho ông." Carlo đáp.
"Chà giày thì không cần, hay là ông liếm giày của tôi đi." Ewing chỉ chỉ mũi chân của mình.
Mọi người đều cười, nhưng không ai cảm thấy nó thực sự hài hước cả.
Nhiếp Xuyên biết, thực ra Ewing đang rất hồi hộp. Cậu dùng nắm đấm, đấm nhẹ một cái lên vai Ewing, đối phương quay mặt sang, dùng khẩu hình nói với Nhiếp Xuyên: Yên tâm, tôi sẽ lấy được mười lăm điểm.
Mười lăm điểm, đấy chính là năm cú ném ba điểm đấy, cái tên Ewing này thật là đủ dũng mãnh mà.
Nhiếp Xuyên gãi gãi mũi.
"Ngoại từ tiền phong hàng trong Manning, bọn họ còn có tiền phong hàng ngoài Jonathan. Năng lực cắt bóng của người này không hề thua kém so với Reese, là linh hồn đảm nhận nhiệm vụ kéo tốc độ của UJT. Nhiếp Xuyên, tôi cần trò áp chế tốc độ của cậu ta lại, chế tạo cơ hội ghi bàn cho Reese cùng Ewing. Mặt khác, Nhiếp Xuyên, tôi phải nhắc nhở trò một vấn đề, khi thi đấu cùng UJT, khu vực dưới giỏ không phải là lĩnh vực của trò."
Nhiếp Xuyên ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên huấn luyện viên Gordon trực tiếp biểu đạt, rằng ông không muốn Nhiếp Xuyên làm gì.
Huấn luyện viên Gordon quay người, tua nhanh video thi đấu, hậu vệ UJT chuyền bóng cho hậu vệ ghi điểm của bọn họ, đối phương lại đưa bóng cho trung phong, toàn bộ đường chuyền đều liền mạch, vô cùng chặt chẽ, muốn cắt đứt từ giữa là rất khó. Trung phong của bọn họ lại là một người vô cùng cao lớn, lúc cậu ta bật lên hai tay che rổ, bên đối thủ có hai người cùng lúc nhảy lên chặn lại, nhưng cậu ta vẫn có thể mạnh mẽ đưa bóng vào rổ, mà hai người nhảy lên ngăn cản, lúc tiếp đất, một người lảo đảo đứng không vững, một người thì trực tiếp ngã bệt xuống sàn.
Giỏ bóng rung lên bần bật, giống như muốn gãy lìa ra.
Không chỉ Nhiếp Xuyên, ngay cả các cầu thủ khác thấy tình cảnh này cũng không hẹn mà đồng loạt nhíu mày, tựa như pha ném bóng kia trực tiếp đập lên đầu chính họ.
Trong tài không thổi còi, đâu là một pha va chạm hợp lệ.
Nhiếp Xuyên có thể tưởng tượng ra, nếu cậu cố ý chạy đến dưới giỏ ngăn cản người này, cậu nhất định sẽ bị đánh văng ra... Xương cốt toàn thân không hiểu sao bắt đầu đau nhức.
"Đây chính là trung phong của UJT – Cook. Black Mount, tôi muốn trò theo sát cậu ta." Huấn luyện viên Gordon chỉ tay về phía Black Mount.
Black Mount dùng sức gật đầu thật mạnh một cái.
"Cả Carlo nữa, tuy trò đã đánh cược với Ewing, nhưng tôi nhất định phải giao cho trò nhiệm vụ quan trọng này. Nếu tiền phong hàng trong của UJT – Manning thực sự tiến hành chiến thuật một chọi một với Ewing, tôi muốn trò phải dốc toàn lực tiếp ứng cho Ewing, tuyệt đối không thể để cậu ta khóa chặt khả năng ghi bàn từ xa của chúng ta!" Huấn luyện viên Gordon khua ngón tay ở trong không khí, rõ ràng không hề phát ra thành âm gì nhưng lại có cảm giác vô cùng uy lực.
Sắc mặt Carlo cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
"Huấn luyện viên, cho dù thầy không nói với em, em cũng sẽ không để Ewing phải chiến đấu một mình đâu." Carlo liếc mắt nhìn Ewing một cái.
"Hừ!" Ewing khoanh hai tay, hất mặt sang chỗ khác.
Mọi người tiếp tục theo dõi băng ghi hình của trận đấu.
Nhiếp Xuyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, tâm tình bị biểu hiện xuất sắc của UJT kéo đi, cậu thật sự muốn nhảy vào trong màn hình, cùng đối phương tới một trận.
Có thể nói, UJT là kết hợp của cả tốc độ và sức mạnh.
Khi Nhiếp Xuyên cùng Reese trở về ký túc xá, Nhiếp Xuyên không chờ nổi nữa, lập tức bật máy tính lên, tìm video ghi lại những trận đấu trước của UJT. Trong vòng loại khu vực, bọn họ biểu hiện vô cùng sáng chói, không ít đội mạnh đã từng vào được vòng chung kết đều bị UJT đá xuống ngựa.
Quả nhiên, không hổ là hắc mã.