Carlo lắc lắc đầu, đứng dậy nhìn Reese, nuốt nước miếng một cái rồi nói: "Không... Không có chuyện gì... Là tôi không tốt... Reese này, tôi chỉ nói giỡn chút thôi, không nghĩ tới ông lại coi đó là thật!"
"Nói giỡn? Nói giỡn cái gì?" Nhiếp Xuyên đi đến phía sau bọn họ.
Cậu cảm thấy cả Carlo và Reese đều biết là có chuyện gì, chỉ có mỗi mình cậu là không biết mà thôi.
Cái cảm giác này cực kỳ không thoải mái!
"Cái đó, anh..."
Carlo vừa định nói gì đó, Reese đã lập tức chặn họng anh ta: "Câm miệng."
Carlo lập tức nín, không dám nói tiếp nữa.
Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy Reese giống như một vị vua vậy, nói cái gì thì chính là cái đó, ngay cả Carlo cũng không dám cãi lại một câu nào.
Celine không biết đã đi tới phía sau Reese từ bao giờ, còn cầm một cái khăn tắm của cho anh ta: "Ừm... Reese, anh lấy khăn lau người một chút nhé?"
Điều này khiến Nhiếp Xuyên thấy khó chịu.
Ở đây không phải chỉ có mỗi Reese là bị ướt sũng từ đầu đến chân, ô kê...
Lily thấy Celine vậy mà bỏ qua mình để tiếp cận với Reese, cũng nhanh chóng đi lên nói: "Hey, Reese, cả Allen nữa, không thì hai người lên buồng tắm ở tầng hai tắm qua một chút đi! Tiện thể sấy khô quần áo luôn!"
Bầu không khí cuối cũng cũng coi như giãn ra.
Lily dẫn Reese và Nhiếp Xuyên đi vào bên trong biệt thự, đi lên tầng hai xong cô nàng vẫn đứng ở cửa phòng, không biết đang chờ cái gì.
Nhiếp Xuyên tuy thấy có hơi ngại, nhưng cảm giác áo phông ướt dính lên trên người đúng là không dễ chịu gì, mà Reese thì vẫn đứng ở một bên không chịu nhúc nhích.
Lily đi tới, rất nhiệt tình nói cách điều chính nhiệt độ nước nóng lạnh, còn nói cho họ biết máy giặt sử dụng như thế nào.
Thấy Lily chuẩn bị rời đi rồi, Nhiếp Xuyên đưa lưng về phía cô nàng, nắm vạt áo phông kéo lên, còn chưa kéo được đến ngực, đã bị một cái tay khác đột nhiên túm lại.
"Hả?" Nhiếp Xuyên nhìn sang, thấy mặt mũi Reese lạnh te, tức thì hiểu ra vấn đề, "À, vậy anh tắm trước đi... Anh tắm trước..."
Cậu ra khỏi phòng tắm, vừa vặn đụng trúng Lily vẫn còn đứng ngoài cửa, hai người ngại ngùng cười với nhau một cái.
"Vậy tôi đi xuống trước ha!" Lily thấy Reese vẫn đứng yên bất động, nên nhanh chóng ra khỏi phòng.
Đây vốn là phòng ngủ dành cho khách, trên người Nhiếp Xuyên vẫn còn ướt nước, cậu không dám ngồi xuống, trái lại Reese thì thoải mái đóng cửa phòng tắm lại.
Chỉ là cái cửa này thế mà lại là cửa kính mờ!
Cách một cánh cửa, Nhiếp Xuyên vẫn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, Reese cởi áo khoác ướt sũng của anh ta ra từ dưới lên trên, sống lưng cùng bả vai kéo căng, đường nét thực sự quá...
Đừng nhìn nữa! Tên này cũng có phải Celine đâu, có gì hay mà xem!
Nhiếp Xuyên xoay người đi, nhưng lại không nhịn được cảm thấy tò mò. Cuối cùng thì vóc dáng tên Reese này tốt đến mức nào? Cơ bụng anh ta trông ra sao? Đường nhân như của anh ta nhất định là vô cùng gợi cảm đúng không?
Ngay khi Nhiếp Xuyên liếc mắt nhìn cái cửa kính mờ kia thêm lần nữa, thì cậu đúng là thiếu chút điên luôn. Lúc này, tuy Reese chỉ còn là một cái bóng mờ, nhưng vóc người vai rộng hông hẹp của anh ta, còn cả đường nét đôi chân đang hiện ra, quả thực khiến Nhiếp Xuyên lần thứ hai cảm nhận được cái gì là đố kỵ sâu sắc.
Nhiếp Xuyên cúi đầu, vạch áo phông của mình lên xem, cậu cũng có cơ bụng mà! Chỉ là trông nó không được hấp dẫn như Reese thôi...
Tiếng nước chảy vang lên, may là Reese đã đi ra khỏi chỗ cửa kính, nếu không Nhiếp Xuyên cũng không biết mình nên nhìn vào đâu nữa.
Nhà Lily thiết kế thật là có phong cách! Cớ làm sao mà cửa phòng tắm lại phải dùng kính mờ chứ? Rốt cuộc là có muốn người ta tắm rửa thoải mái không?
Một lúc sau, tiếng nước ngừng lại, Reese quấn khăn tắm màu trắng đi ra.
Nhiếp Xuyên cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy cẳng chân cùng mắt cá của đối phương.
Ngay cả mắt cá của Reese cũng có một loại vẻ đẹp sắc bén, còn bắp chân của tên này, Nhiếp Xuyên đã đố kị quá nhiều lần rồi.
"Tôi... Tôi vào tắm!"
Nhiếp Xuyên lao vào phòng tắm, đóng cánh cửa làm bằng kính mờ lại, rồi vội vàng cởi bộ quần áo ướt đẫm trên người ra.
Vừa cởi hết đồ trên người xong, cậu đột nhiên giật mình, nhớ ra: Cậu cũng đứng cởi quần áo ngay chỗ cánh cửa!
Nhưng mà nghĩ lại thì, Reese hẳn là không thể đứng ngoài rồi ước ao ghen tị các kiểu với dáng người của cậu... Bởi vì so với Reese, cậu hoàn toàn không có cái gì đáng để nhìn hết!
Cậu tắm qua một chút, sau đó buồn bực phát hiện, mình không có thói quen quấn một cái khăn tắm lên eo là có thể thoải mái ra ngoài đi đi lại lại như người nước ngoài... Chờ đã, đối với mấy người bọn họ mà nói, cậu mới là người nước ngoài đúng không?
Nhưng mà cậu không thể cứ ngồi ủ trong phòng tắm mãi được!
Vì thế, Nhiếp Xuyên cắn răng mở cửa ra. Cậu phát hiện Reese đang ngồi trên ghế salon, hai chân hơi mở ra, tư thế nhàn nhã lại trông cũng vô cùng có khí thế.
Reese không mặc quần áo trên người, Nhiếp Xuyên càng có thể nhìn thấy đường nét cơ bắp của anh ta rõ ràng hơn, sau đó lòng tự trọng càng bị đả kích nặng nề.
Lúc này, có người gõ cửa.
"Xin chào, cậu Reddington, tôi tới lấy quần áo của hai người đi giặt."
Nhiếp Xuyên bước nhanh về phía buồng tắm, còn chưa đi được hai bước thì khăn tắm đã tuột ra, cậu hoảng hốt vươn tay kéo phía trước lại, nhưng mà phía sau thì lộ ra hơn nửa.
Mẹ ôi! Có cái gì xấu hổ hơn thế này nữa không!
Cậu vội vàng kéo khăn tắm lên, lúc này Reese vẫn luôn ngồi trên ghế đột nhiên đứng dậy, anh ta càng tới gần, Nhiếp Xuyên lại càng hoảng hốt, chỉ có thể túm chặt khăn, ngẩng đầu lên nhìn Reese.
Reese không nói gì, chỉ nắm lấy một đầu khăn tắm trong tay Nhiếp Xuyên hơi mở nó ra, sau đó vòng qua eo cậu, thắt chặt lại.
Nhiếp Xuyên còn đang bận trợn tròn mắt, thì Reese đã quay người lấy quần áo của cậu trong nhà tắm ra, đưa cho người giúp việc đứng ngoài cửa.
"Cám ơn..."
Câu cảm ơn còn chưa kịp nói hết, Nhiếp Xuyên bỗng chợt nhận ra, vừa nãy lúc Reese giúp cậu chỉnh lại khăn tắm hình như có mở nó ra... Vậy là anh ta có nhìn thấy người anh em nhỏ của cậu hay là không đây?
Nhiếp Xuyên càng nghĩ, lỗ tai càng hồng.
Nhìn thấy? Không nhìn thấy?
Nhìn thấy thì sao?
Rõ ràng là của cậu không lớn bằng của anh ta, hoàn toàn không có gì đáng xem hết!
Trong lòng Nhiếp Xuyên khóc một dòng sông.
Reese quay lại ngồi xuống ghế sô pha, lấy một quyển tạp chí để trên bàn, chậm rãi lật xem.
"Lúc quyết đấu với Peter, cảm giác thế nào?" Đang yên lặng, Reese đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nhiếp Xuyên hoàn toàn không nghĩ là đối phương sẽ nói chuyện với mình, chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra câu trả lời: "Rất căng thẳng!"
"Là kiểu căng thẳng nào?"
Người anh em này, anh hỏi cái vấn đề như vậy rồi kêu người ta biết phải trả lời sao?
Reese lật cuốn tạp chí trên tay sang trang kế tiếp, thong thả nói: "Có loại căng thẳng, cậu vĩnh viễn không muốn phải trải qua lần thứ hai. Ví dụ như bị khi chìm trong nước lũ, ví dụ như khi có một chiếc xe tải lao thẳng tới trước mặt. Còn có loại căng thẳng, sẽ khiến cậu phát nghiện."
Nhiếp Xuyên hơi khựng lại. Trong đầu cậu hiện lên cú ném đạt điểm cuối cùng của cậu khi đấu với Peter.
Cái cảm giác trái tim như bị treo lơ lửng đó, cho dù chỉ nhớ lại thôi, máu trong người vẫn sẽ tăng tốc trong nháy mắt.
"Vấn đề này cậu không cần trả lời tôi ngay bây giờ. Nhưng sau khi đấu một trận với Peter, cậu có phát hiện ra chênh lệch lớn nhất giữa mình và cậu ta là gì không?"
Không cần Reese nhắc, Nhiếp Xuyên đã sớm biết nhược điểm trí mạng của cậu là ở đâu.
"Tôi thiếu sức bật. Còn cả kỹ năng ném rổ của tôi nữa, tỷ lệ ném trúng hầu như bằng không."
"Vậy cậu có định khắc phục chúng nó không? Hay là vẫn kệ như vậy?"
"... Nhưng giờ tôi tập có kịp không? Cái này đâu chỉ làm một lần là xong. Huấn luyện viên Gordon của mấy người liếc mắt một cái sẽ phát hiện thôi, đúng không?"
"Cậu để ý khuyết điểm của mình bị ông ấy nhìn ra à?" Reese hỏi ngược lại.
Nhiếp Xuyên nghẹn họng. Cho dù trước đây không thèm để ý, nhưng mấy ngày nay cậu tập luyện cực khổ như vậy, nếu chưa gặp đã bị huấn luyện viên Gordon dùng một câu để từ chối, ai mà không buồn chứ?
"Ngày mai bắt đầu huấn luyện độ bền và sức bật cho cậu."
Reese bất thình lình ném ra một câu như vậy, làm Nhiếp Xuyên ngẩn cả người.
"Huấn luyện... Ai làm huấn luyện cho tôi cơ?"
"Cậu nghĩ là ai huấn luyện cho cậu, thành viên đội cổ động à?" Reese buông quyển tạp chí trong tay xuống, nhìn về phía Nhiếp Xuyên, trong mắt là vẻ lạnh lùng thấu xương.
Nhiếp Xuyên từ tận đáy lòng cầu xin: Tuyệt đối đừng nhíu mày! Tuyệt đối đừng nhíu mày!
Cậu không muốn bị Reese huấn luyện đâu! Tại sao cái tên này chẳng bao giờ chịu hỏi ý kiến của cậu vậy?
Khi Nhiếp Xuyên được Reese đưa về đến nhà đã là mười hai giờ khuya.
Lúc xuống xe, Reese nhìn Nhiếp Xuyên vội vội vàng vàng tháo dây an toàn, nhảy xuống Land Rover như muốn chạy thoát thân, ngay trước khi cậu kịp đóng cửa xe lại, người kia đã lên tiếng nhắc nhở: "Sáng mai đúng chín giờ, tôi tới đón cậu. Cho cậu thời gian ngủ đủ tám tiếng."
Trong nháy mắt Nhiếp Xuyên có cảm giác nghẹn họng không biết nói gì, hôm nay cậu còn định online cày game cả đêm đây!
Reese bảo ngày mai sẽ dằn vặt cậu... A, không phải, là huấn luyện cho cậu, vậy thì tên này nhất định sẽ tới đùng hẹn.
Nhiếp Xuyên về phòng, xốc chăn lên nằm xuống ngủ luôn.
Nhưng mà càng muốn ngủ thì lại càng không ngủ được. Cậu bắt đầu lẩm nhẩm đếm cừu ở trong đầu, từ cừu nhỏ đếm sang chó con, lại từ chó con đếm tới... Reese...
Một tên Reese đang chơi bóng rổ, hai tên Reese đang chơi bóng rổ, ba tên Reese đang chơi bóng rổ... Một trăm tên Reese đang chơi bóng rổ...
Đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, Nhiếp Xuyên lại tự nhiên giật bắn mình, má ôi! Nếu là có một trăm tên Reese ở trên đời thật, vậy chả phải là muốn mạng cậu à!
Hít một hơi thật sâu, Nhiếp Xuyên bò dậy, mở tủ đầu giường lấy ra một viên sô cô la.
Chỉ cần vừa căng thẳng hoặc là gặp phải chuyện gì đó không vui, cậu sẽ muốn ăn sô cô la. Thói quen này, từ nhỏ đến giờ đều chưa từng thay đổi.
Ngậm viên sô cô la vào miệng, tinh thần của Nhiếp Xuyên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Bên tai cậu truyền đến âm thanh nhồi bóng vô cùng có quy luật, lại vô cùng nhanh, giây phút cậu mở mắt ra, cậu phát hiện mình lại một lần nữa đứng trên sân bóng rổ. Ánh đèn chiếu sáng ngời, khán giả ngồi xung quanh không ngừng hò hét, Nhiếp Xuyên mờ mịt nhìn xung quanh, đối diện với cậu, Reese đang nhồi bóng đi tới, khí thế mạnh mẽ như núi, dâng trào như sóng biển, trong nháy mắt nghiền ép cậu.
_______________________
Editor có lời muốn nói: Tôi vừa phát hiện ra một lỗi edit siêu to khổng lồ của mình. Cái từ biểu tình trên mặt ấy, bình thường lúc beta tôi sẽ để lại là biểu cảm, vẻ mặt, nét mặt hay sắc mặt gì đó... Nhưng mà tôi beta bị sót, a a a, nhiều khi tôi quên béng mất, không để ý đến cái từ này, các thím có thấy chỗ nào tôi chưa sửa thì hú cái nhé. Tôi khổ tâm quá mà...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT