20/05/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Giọng của Reese hết sức lạnh lùng, làm Carlo một lần nữa cảm nhận được sâu sắc thái độ vô tình của anh ta.

"Tại sao tôi lại có một đồng đội như ông chứ?"

Lúc này, Nhiếp Xuyên đang vừa chuyền bóng, vừa nghiêng người cảnh giác. Cậu biết cơ hội của mình chỉ có một lần, một khi bị Peter chặn lại, hoặc là ở khu vựa dưới rổ trước khi lên rổ bị Peter cản phá, đời cậu sẽ xong hẳn luôn.

Điều may mắn duy nhất của cậu bây giờ chính là, Peter không biết trình độ ném rổ cùi bắp, trăm phát trượt cả trăm của mình.

Nhiếp Xuyên biết, dù kỹ thuật có tốt đến đâu thì vẫn cần sức bật cùng tốc độ hỗ trợ, nhưng thời gian tăng tốc và sức bền của cậu không có nhiều, cậu nhất định phải nắm bắt thời cơ thật tốt, tuyệt đối không thể phạm sai lầm!

Peter chỉ là một cánh cửa, từ vai đến vai, từ vai đến hông, rồi cậu sẽ vượt qua đối phương!

Nhiếp Xuyên dùng tốc độ chưa từng thấy vọt đến trước mặt Peter, sau đó đột ngột dừng lại ngay khi Peter tiến lên, tiếp theo là động tác tạt bóng giả của Tracy McGrady, chuyền bóng qua hai chân ba lần, tốc độ quá nhanh, khiến Peter không dám tùy tiện cướp bóng, ngay lần chuyền bóng cuối cùng, Nhiếp Xuyên đối hướng rồi tăng tốc, xẹt qua bên người Peter, Peter thậm chí có ảo giác mình bị đối phương kéo đi.

Peter nhanh chóng phản ứng lại, quay người đuổi theo, mắt thấy Nhiếp Xuyên lại muốn lên rổ, cậu ta không chút do dự nhảy lên, muốn phá bóng sau lưng Nhiếp Xuyên.

Carlo quay mặt đi, ở trong lòng than thở: Mình biết ngay là kết quả sẽ thế này mà!

Nhưng chuyện khiến cho tất cả mọi người bất ngờ còn ở phía sau, Nhiếp Xuyên không lập tức ném rổ, mà lại rơi xuống, ngay giây thứ hai tiếp đất, cậu lại lần thứ hai nhảy lên lấy đà.

Tất cả mọi người trợn to hai mắt, nhìn Nhiếp Xuyên ném bóng ra.

Peter cũng không chút do dự nhảy lên lần nữa, hoàn toàn che lại Nhiếp Xuyên.

Mọi người cố mở to mắt hơn, rướn cổ lên muốn nhìn cho rõ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Trái bóng bay ra, đập lên khung rổ.

Trong mắt Nhiếp Xuyên tràn đầy hi vọng... Xin mày đó, vào đi! Vào đi mà!

Quả bóng lăn một vòng trên khung rổ, cuối cùng rơi xuống lưới.

"Ặc ——" Carlo há to miệng, anh ta hoàn toàn không ngờ được là Nhiếp Xuyên có thể ném vào.

Lúc hai người rơi xuống đất, Peter đâm sầm vào trên người Nhiếp Xuyên, lực mạnh như vậy, xương cốt trên người Nhiếp Xuyên khéo cũng rạn hết ra mất.

"Allen..." Phát hiện tình huống không đúng, Carlo muốn chạy lên nhưng vẫn chậm một bước.

Nhiếp Xuyên bị đụng cho mất thăng bằng.

Xong đời!

Khi Nhiếp Xuyên còn đang bận nghĩ xem mình sẽ tiếp đất bằng tư thế đau đớn nào, thì có người từ phía sau đỡ lấy cậu, cậu cũng theo quán tính va vào trong lồng ngực của người nọ.

Đối phương đứng rất vững vàng, bị cậu va vào như vậy mà thậm chí không lảo đảo chút nào.

Là ai vậy?

Nhiếp Xuyên còn chưa kịp quay đầu lại, đã nghe thấy trên đỉnh đầu mình truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: "Kết thúc, Peter. Cậu ấy đã lấy được ba điểm rồi."

Peter đứng im ở chỗ cũ, mọi người xung quanh đều nhìn về phía cậu ta.

Cậu ta biết vừa rồi mình kích động khó coi như thế nào, không chỉ thua điểm, mà ngay cả mặt mũi cũng thua mất.

Cậu ta siết chặt nắm đấm, tình cảnh hết sức lúng túng.

Mà Nhiếp Xuyên thì vẫn ngây ra như tượng... Cái giọng nói phía sau cậu, nghe thế nào mà giống giọng của Reese Redington thế nhỉ?

Cậu nhìn về phía Carlo, người đứng bên cạnh Carlo bây giờ đã biến thành một bạn học nào đó không biết tên, đấy vốn là chỗ ban nãy Reese đứng mà!

Lúc này, Lily trong đội cổ động vỗ tay đi đến chỗ bọn họ: "Ha ha! Trận đấu này thực sự là quá đặc sắc! Hiện giờ mọi người có thể quay về tiếp tục bữa tiệc của chúng ta rồi!"

Lúc này, bàn tay đang ôm lấy eo Nhiếp Xuyên mới buông lỏng ra, Nhiếp Xuyên cứng còng quay lại, sau đó ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Reese.

"Ừm... Cảm ơn anh..."

Khóe môi Reese cong lên một độ cong khiến tim người ta đập thình thịch, anh hơi cúi người, Nhiếp Xuyên lần đầu tiên có thể nhìn rõ ràng viền mắt của người này như vậy.

Rõ ràng đường nét rất đẹp lại mềm mại, nhưng không biết rốt cuộc người này làm thế nào mà khiến nó thoạt nhìn sắc bén như vậy nhỉ?

"Lần sau, tôi tình nguyện nhìn thấy cậu bị gãy xương."

Nói xong, Reese lập tức quay người tời đi.

"Hey, Reese! Ông muốn đi đâu thế?"

"Về nhà, ở đây quá nhàm chán."

"Party bể bơi mở đến rạng sáng đó, ông đi luôn giờ hả? Thế không phải hơi mất vui à?" Carlo dang tay, hi vọng có thể giữ Reese lại.

Mà mấy người Lily cũng nhìn sang đây, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.

Nhiếp Xuyên thật sự không hiểu, cái tên mắt đặt trên đỉnh đầu như Reese có cái gì tốt mà mấy cô ấy lại thích anh ta đến vậy?

Được rồi, chỗ tốt của anh ta nhiều lắm: Lớn lên đẹp trai, cao ráo, chân dài, trình độ chơi bóng rổ thì không nói đến sinh viên trong trường, cho dù là trong toàn thành phố cũng là số một, số hai đi? Cộng thêm người này hình như còn là học sinh giỏi nữa! Chờ chút, cái tên này lái Land Rover đấy! Một sinh viên lấy đâu ra tiền mà mua Land Rover! Nhất định là do ba mẹ cậu ta mua cho! Cho nên cậu ta còn là con nhà giàu nữa hả?

Nghĩ như vậy, nội tâm Nhiếp Xuyên càng ngày càng mất thăng bằng!

"Allen! Allen!" Carlo quơ quơ tay trước mặt Nhiếp Xuyên, "Tại sao mỗi lần anh gọi cậu là Allen, cậu đều không trả lời anh thế?"

"À... Tôi chỉ không quen tên tiếng Anh của mình thôi..." Nhiếp Xuyên hồi thần, nhớ đến chuyện mình cũng không muốn tiếp tục tham gia cái tiệc bể bơi kia nữa, bèn nói: "Đúng rồi, Carlo, tôi nghĩ tôi cũng nên về nhà thôi."

"Hey! Sáng sớm mai anh đưa cậu về! Ở đây chơi rất vui mà!"

Tất cả gái xinh ở đây đều vây quanh anh, đương nhiên là anh thấy vui rồi!

"Mẹ tôi sẽ lo lắng."

Câu này vừa nói xong, Carlo đã bật cười: "Hóa ra cậu vẫn là bé ngoan của mẹ à!"

Mặt Nhiếp Xuyên tức thì đỏ bừng, bị Carlo chọc tức đến độ không thốt nên lời.

"Carlo, cậu chơi tiếp đi, tôi đưa Nhiếp Xuyên về." Reese mở miệng nói.

Thần kinh Nhiếp Xuyên lập tức căng lên như dây đàn, gì cơ? Reese đưa cậu về nhà á? Cậu không muốn!

"Được rồi... Thế cũng được." Carlo tiếc nuối gật đầu.

Này! Đừng có tự ý quyết định thay tôi! Cái gì mà thế cũng được?

"Ơ, à... Áo khoác của tôi vẫn để trong chỗ bể bơi nhà Lily, tôi phải quay lại đó lấy! Không thì, Reese, anh đi trước đi, lát nữa tôi tự về là được!" Nhiếp Xuyên miễn cưỡng nghĩ ra một cái lý do sứt sẹo.

"Vậy tôi đi lấy áo với cậu." Reese lạnh nhạt nói.

Biểu cảm trên mặt Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa là không giữ được... Tôi vốn không muốn anh đi lấy áo với mình, có hiểu hay không vậy...

Sự thê lương trong lòng Nhiếp Xuyên giờ phút này, không có ai biết cả.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Carlo nghiêng đầu, lầm bầm lầu bầu một mình: "Ây da... Hôm nay không phải Reese nói đã có hẹn chơi bóng à? Sao tự nhiên lại đến đây? Không phải cậu ta nói muốn Allen bị dạy dỗ một chút à? Mới nãy sao còn muốn lao ra đỡ người chứ? Chờ đã, ngay cả mình cũng không phản ứng kịp, cậu ta sao xông lên nhanh được vậy! Ầy, mình biết mà, cái tên này chính là muốn tăng độ nhận diện với Allen, tranh thủ sự tin tưởng của cậu ấy! Nói cái gì mà 'Muốn cho một bài học', rõ ràng là muốn mình lơ là không cẩn thận —— Reese, cái tên này quá là tâm cơ rồi đấy!"

Bên cạnh hồ bơi, buổi tiệc vẫn đang tiếp tục, mấy trò chơi trong nước cũng ngày càng có nhiều người tham gia.

Nhiếp Xuyên vốn muốn đứng lại xem một chút, nhưng mà vừa nghĩ đến Reese đang đứng chờ ở đầu bên kia, cậu liền mất hết cả hứng thú. Cậu về chỗ mình ngồi ban đầu, tìm được áo khoác của mình xong thì đi về phía Reese.

Lúc này Reese đang đứng dưới ánh đèn, hai tay đút túi quần, mặt hơi ngửa lên, có lẽ là đang nhìn mấy ngôi sao nhỏ li ti trên bầu trời, hoặc là do anh ta chả thấy có gì khác đáng để xem cả.

Tại một nơi đầy tiếng cười đùa, tiếng âm nhạc ầm ĩ, anh là một tồn tại hết sức rõ ràng.

Nhiếp Xuyên thậm chí còn không hiểu tại sao anh lại muốn chờ cậu.

Mấy cô gái bị đám con trai dùng súng nước bắn, chạy trốn toán loạn khắp nơi, Nhiếp Xuyên chỉ có thể nhích lại đi gần mép bể bơi để tránh bọn họ.

Một cậu chàng đang đuổi theo mấy cô gái chạy sượt qua Nhiếp Xuyên, khuỷu tay va phải cậu, Nhiếp Xuyên loạng choạng, cậu lùi một bước muốn lấy lại thăng bằng, nhưng không nghĩ tới, chân giẫm hụt luôn xuống bể bơi.

Cậu không kịp nói gì, chỉ kêu "Má——" một tiếng, người đã rơi xuống bể, bọt nước văng tung tóe.

Mọi người nhìn sang, sau đó tất cả cùng phá lên cười.

Ngay cả Carlo lúc này đang cầm chai bia cũng cười ha ha run hết cả người.

Ngay lúc đó, Reese, người đang đứng ở bên đối diện bỗng nhiên chạy vọt sang bên đây, chưa ai kịp nhìn rõ là có chuyện gì, anh đã nhảy xuống bể, y như một lưỡi dao sắc bén, sau đó nhanh chóng bơi về phía Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên thì hồn nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra, sải tay bơi về phía cạnh bể, nhưng mà hai giây sau, cậu cảm thấy có người bơi tới bên cạnh mình, một tay nâng cằm cậu, để đầu cậu nổi lên khỏi mặt nước.

Vị trí này là khu vực lặn, nước sâu hai mét, Nhiếp Xuyên vuốt nước trên mặt, đến lúc nhìn rõ người đang kéo mình nổi lên là ai, cậu giật mình thở không kịp, sặc hai cái.

"Reese... Anh... Sao anh lại xuống đây?"

"Tôi đưa cậu lên bờ."

Nhiếp Xuyên lần đầu tiên cau mày nhìn Reese. Dòng nước từ thái dương người này chảy xuống, một đường uốn lượn cho đến cằm, phản xạ lại ánh đèn lúc tối lúc sáng.

Nơi nào đó trong trái tim giống như bị cái gì va mạnh một cái.

"Tôi biết bơi..." Nhiếp Xuyên lắp bắp nói.

Tay Reese buông lỏng Nhiếp Xuyên ra, cậu giống như vừa được giải thoát, vội bơi về phía bờ.

Lúc này mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.

"Có chuyện gì vậy?"

"Sao Reese lại đột nhiên nhảy xuống nước thế?"

"Cậu có thấy tốc độ vừa rồi của Reese không? Nhanh thật đấy!"

"Cậu nhóc Châu Á đó không phải là biết bơi à?"

Nhiếp Xuyên đã trèo được lên bờ, nước vẫn tí tách chảy từ trên người xuống.

Cậu quay đầu lại, thấy Reese vẫn dừng ở chỗ cũ. Mấy giây sau, mới từ tốn bơi lại gần bờ.

Nhiếp Xuyên cúi người, vốn là muốn kéo Reese lên, nhưng đối phương hoàn toàn phớt lờ ý tốt của cậu, tự mình chống thành bể trèo lên.

Lúc này, Carlo mới thấy choáng váng. Anh ta mới đầu không rõ là có chuyện xảy ra, nhưng giờ anh ta hiểu rồi. Anh ta nhớ mình nói bừa với Reese là Nhiếp Xuyên không biết bơi. Nhưng thực tế rõ rành rành là... Nhiếp Xuyên bơi rất tốt...

Carlo rên rỉ một tiếng đầy thê lương từ tận đáy lòng: Xong đời rồi! .

||||| Truyện đề cử: Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim) |||||

Quả nhiên, trên mặt Reese không có chút biểu tình nào, từng bước từng bước đi về phía Carlo.

Áo phông của anh ướt nước dính sát trên người, ngay cả quần bóng rổ cũng vậy. Thân hình hầu như hiện ra không sót tí gì.

Mỗi một bước đi của anh, mấy cô gái trong bể bơi, rồi cả mấy người trên bờ nữa, đều không nhịn được mà dõi mắt nhìn theo, Nhiếp Xuyên lần đầu tiên lĩnh hội được ý nghĩa của hai từ "Gợi cảm".

"Hey... Reese, ông không sao chứ?"

Carlo ha ha cười gượng hai tiếng, lùi về phía sau.

Reese đột nhiên ra tay, đấm một cú lên trên mặt Carlo, khiến Nhiếp Xuyên sợ ngây cả người.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Sao tự nhiên Reese lại đánh Carlo! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Carlo bụm mặt, thiếu chút nữa là ngã ngồi xuống dưới đất, nhưng người khác vội xông tới khuyên can.

"Hey! Hey! Có gì thì cứ từ từ nói là được rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play