*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

25/08/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Fan bóng rổ còn cuồng nhiệt hơn so với trước, lúc đám Nhiếp Xuyên đi ra xe buýt vẫn còn nghe được tiếng hò hét kêu gào của bọn họ ở phía sau, càng về sau lại càng cao giọng hơn.

Nhiếp Xuyên có cảm giác như chân mình đang giẫm lên bông vậy, lúc tiếng đèn flash của phóng viên thể thao vang lên, Nhiếp Xuyên giật mình thiếu chút nữa bước hụt, vấp vào chỗ cửa xe buýt.

May là Reese đang đi trước cậu đột nhiên quay người, mới đỡ được Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên ngước lên nhìn, lập tức đối diện với đôi mắt của anh.

Reese dùng tiếng Trung nói: "Em đây là không chờ thêm được nữa, muốn thể hiện sự nhung nhớ yêu thương của mình à?"

"Không phải! Không phải thế đâu!" Mặt Nhiếp Xuyên nóng bừng lên.

Khóe môi Reese hơi cong lên, Nhiếp Xuyên thấy thế là biết, anh lại lấy cậu ra để trêu chọc.

Xe buýt khởi động, nếu không phải có cảnh sát đi xe gắn máy mở đường ở phía trước, tách đám fan bóng rổ đang vây xung quanh ra, khéo DK khỏi phải nghĩ đến chuyện rời khỏi đây luôn mất.

Nhiếp Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, có không ít màn hình led quảng cáo ở các cửa hàng và trung tâm thương mại đang đưa tin về trận bóng vừa rồi của CBU và DK, hình ảnh lúc Reese đập phá cú ném cuối cùng của Owen đã trở thành một màn kinh điển của trận đấu.

"Chúng ta thắng CBU thật rồi à?" Nhiếp Xuyên không dám tin hỏi.

Reese ở bên cạnh dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh hỏi ngược lại: "Sao nào, em cảm thấy chúng ta không thể thắng được họ à?"

"Không phải... Chỉ là em cứ cảm thấy... Trận đấu tập của chúng ta với CBU như mới vừa diễn ra ngày hôm qua thôi vậy."

Reese vươn tay xoa xoa đầu Nhiếp Xuyên.

Mà bên trong xe, tiếng thảo luận hưng phấn của mọi người đang không ngừng vang lên. Vừa chơi xong một trận, thế mà không có người nào thấy buồn ngủ.

"Ấu mài Gớt! Chúng ta thắng CBU rồi, vào chung kết rồi!"

"Đây là thành tích tốt nhất của DK chúng mình trong mười hai năm qua đấy!"

Ngay cả huấn luyện viên Gordon cũng không giấu được nụ cười trên mặt.

"Carlo... Chúng ta đã đánh ra được thành tích tốt nhất trong suốt mười hai năm qua, nếu muốn lấy luôn cả giải quán quân nữa, thì có phải là quá tham lam rồi không?" Ewing mở miệng hỏi.

Carlo toét miệng cười: "AZU đã hai năm liên tục giành được giải quán quân rồi, còn muốn thêm năm thứ ba nữa mới gọi là tham lam."

Anh ta vừa dứt lời, mọi người đã dồn dập vỗ tay.

"Carlo! Nói được lắm!"

"Chả mấy khi nghe được Carlo nói chuyện mà không mất não như vậy đấy!"

Trong nội tâm Nhiếp Xuyên không hiểu sao cũng thấy kích động lên.

Cách trận chung kết còn một tuần nữa. Ngày mốt sẽ là trận đối đầu giữa AZU và UFR, Nhiếp Xuyên thực sự rất muốn đi xem.

Reese dường như biết Nhiếp Xuyên đang nói gì, trực tiếp mở miệng nói: "Anh Lynn có đưa cho tôi hai vé xem trận của AZU và UFR, chúng ta có thể đi xem."

"Thật à? Quá tốt rồi!" Nhiếp Xuyên nghiêng người sang, ôm chầm lấy Reese.

Mọi người lom lom nhìn sang.

"Cái gì quá tốt rồi?" Carlo buồn cười hỏi.

"Thì, Reese nói sẽ dẫn tôi đi xem trận đấu của AZU và UFR ấy mà!" Nhiếp Xuyên ngượng ngùng nói.

"Này thì có cái gì! Chúng ta mỗi người đều có vé mà!" Chuck nhìn Nhiếp Xuyên, "Hôm nọ lúc huấn luyện viên phát vé, cậu đang ngủ, Reese đã lấy hộ cậu rồi."

Nhiếp Xuyên 囧, cho nên kia vốn là vé của cậu à!

"Trên đời này cho có mỗi Nhiếp Xuyên có thể ôm cổ của Reese là không bị Reese ném bay thôi?" Ewing cười nói.

Nhiếp Xuyên vội ngồi thẳng lại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giả vờ như chưa từng có chuyện gì phát sinh.

Khi xe buýt của đội đi vào trong sân trường, bọn Nhiếp Xuyên nhận được đãi ngộ y như các anh hùng thắng trận trở về.

Hình như năm nay, trong các môn thể thao NCAA tổ chức thi đấu, chỉ có mỗi bóng rổ của DK lọt được vào chung kết.

Đủ các loại băng rôn cổ vũ được fan căng ra, chờ sẵn ở bãi đậu xe.

Nhiếp Xuyên đi xuống, lập tức nghe được có vô số người đang dùng tiếng Trung lớn tiếng gọi tên của cậu.

"Nhiếp Xuyên! Nhiếp Xuyên! Nhiếp Xuyên!"

Lúc Nhiếp Xuyên ở trên xe đã nhận được tin nhắn Chu Bân gửi.

Chu Bân: Ông quả nhiên là niềm kiêu ngạo của tôi!

A Mao: Oa, tôi ở trong trường chỉ nói một câu mình là anh em của ông thôi, đã có thật nhiều em gái tranh nhau mời tôi ăn cơm! Nhờ phúc của ông, tôi cuối cùng cũng câu được một mỹ nữ tóc vàng ngực tấn công mông phòng thủ rồi! A ha ha ha!

Nhiếp Xuyên nhìn tin nhắn này, nở nụ cười, lập tức nhắn lại: Mau trả em gái tóc vàng ngực tấn công mông phòng thủ đó lại cho tôi!

Tin nhắn vừa muốn gửi đi, đã bị Reese túm tay lại.

"Hóa ra trong lòng em vẫn có suy nghĩ không an phận đấy nhỉ."

Thanh âm lành lạnh của Reese khiến Nhiếp Xuyên giật bắn cả mình.

Thắng CBU làm cậu có hơi lag não, sao Nhiếp Xuyên có thể quên mất, loại tin nhắn đùa giỡn này trong mắt Reese sẽ bị quy vào hành vi "Ngoại tình trong tâm tưởng" chứ.

"Em có anh là đủ rồi! Anh xem, anh lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lại còn là tiêu chuẩn cao giàu đẹp, làm gì có chuyện em còn muốn mơ tưởng đến em gái tóc vàng mắt xanh nào nữa!" Nhiếp Xuyên bày ra vẻ mặt chân thành tha thiết, đấy là kỹ năng mới mà cậu get được từ chỗ Chu Bân.

"Hừ." Reese hừ lạnh một tiếng, nhưng độ cong ở khóe môi anh đã nói rõ, Nhiếp Xuyên dỗ đúng rồi.

Xuống khỏi xe buýt xong, mọi người đều tự khoác ba lô của mình, chuẩn bị ai ở phòng nào về phòng đấy, Nhiếp Xuyên quay sang nhìn Reese. Ánh nắng chiếu lên khuôn mắt anh, khiến làn da có vẻ càng thêm trắng, ngay cả hàng mi hơi cong cong cũng như muốn cào vào trái tim Nhiếp Xuyên, khiến tâm thần cậu không khỏi nhộn nhạo.

Hơi liếm môi một cái, Nhiếp Xuyên lúc này cực kỳ muốn hôn Reese.

Nhưng tâm trạng nhộn nhạo này cũng không kéo dài được lâu, vì một đám fan hâm mộ đang chạy tới rồi.

"Nhiếp Xuyên! Em yêu anh —— Anh quá là tuyệt vời!"

Nhiếp Xuyên có chút hoảng hốt, cậu đang mải mê ngắm Reese, vừa mới hồi thần lại thì một cô nàng đã đột nhiên nhảy lên, lao thẳng vào trong ngực Nhiếp Xuyên. Ánh mắt cậu hãy còn đặt trên gò má Reese, hoàn toàn không phản ứng kịp, lùi về phía sau nửa bước.

Reese đưa tay ra, giữ vai Nhiếp Xuyên lại.

Nhưng một chuyện xảy ra khiến cho tất cả mọi người đều sợ đớ người, cô nàng fan hâm mộ kia bỗng dưng nhón chân lên, hai tay tì lên vai Nhiếp Xuyên, hôn môi cậu một cái.

Nhiếp Xuyên trợn trừng mắt, có nằm mơ cũng không nghĩ chuyện như vậy sẽ phát sinh.

Carlo và Ewing vừa xuống xe, nhìn thế cũng ngây người.

Fan nữ kia hét to một tiếng: "Em hôn được anh rồi! Em thật sự hôn được anh rồi!"

Nhiếp Xuyên choáng váng, cúi đầu nhìn đối phương đang mừng rỡ như điên, đột nhiên cảm thấy cô nàng này nhìn vô cùng quen mắt.

"Vic...Victoria..."

Hai mắt Victoria lúc này có cảm giác sáng quác như đèn pha ô tô.

"Anh nhớ em hả! Anh nhớ tên của em! Ôi, em hạnh phúc quá đi mất!"

Victoria vừa muốn tiếp tục ôm Nhiếp Xuyên, cậu đã cảm thấy một lực mạnh giữ vai mình đẩy về phía sau, Nhiếp Xuyên lảo đảo hai bước mới đứng vững lại được.

Không ôm được, trên mặt Victoria lộ ra vẻ thất vọng kinh khủng.

"Đi." Reese nghiêng mặt sang liếc Nhiếp Xuyên một cái.

Cái ánh mắt lạnh như băng kia, Nhiếp Xuyên rất là quen luôn.

"Ồ!"

Xong rồi xong rồi! Đêm nay chắc chắn không có gì ngon ăn rồi!

Mà cái tên Carlo thì một chút cũng không phân biệt được tình hình, còn khoác vai Nhiếp Xuyên cười hề hề hỏi: "Nhiếp Xuyên! Nói thật đi, bị fan nữ của mình hôn, cậu thấy thế nào hả! Anh đã thấy cô nàng kia rất nhiều lần rồi! Cô ấy muốn vào nhà thi đấu tặng đồ cho cậu, Celine với Lily của đội cổ vũ còn ra cản lại! Nhiếp Xuyên, thật không ngờ nhìn cậu thế này mà cũng có duyên với con gái phết nhỉ! Mấy cô ấy đều đang đánh nhau vỡ đầu để tranh cậu đấy!"

Nhiếp Xuyên bây giờ chỉ thấy 囧 muốn chết, cậu nhìn Reese đang đi ở đằng trước, thật sự chỉ muốn đào một cái hố nhảy xuống, xong tự vùi đất lên luôn cho rồi.

Nhiếp Xuyên cố ý đi chậm lại, chờ cho Carlo và Ewing đều đi trước rồi, cậu lúc này mới lén lút xoay người.

Giờ này mà về ký túc xá thì có khác nào đâm đầu vào chỗ chết chứ!

Nhiếp Xuyên cắm đầu cắm cổ đi thẳng ra khỏi trường, ngồi lên xe buýt rồi mới dám nhắn một tin cho Reese: Ha ha, Reese, tối nay em không về phòng ngủ đâu! Em có hẹn với A Mao và Chu Bân đi ăn lẩu rồi! Bọn họ nói muốn cùng em chúc mừng một chút!

Gửi tin nhắn xong, Nhiếp Xuyên cảm thấy mình oan ức cực kỳ! Chỉ là bị fan nữ hôn một cái ngay trước mặt Reese thôi, mà đã sợ đến nỗi không dám về ký túc xá rồi! Nhưng mà lấy thể lực của Reese cùng với cái 'to to' của anh mà nói, giờ mà cậu dám mò về ký túc xá thì chờ đợi cậu chỉ có một chữ 'Chết' thôi!

Về đến phòng ký túc xá, Reese để cửa mở, mấy phút rồi mà vẫn chưa thấy Nhiếp Xuyên về đến nơi, Reese lấy điện thoại ra xem, cuối cái tin nhắn kia còn gửi kèm theo một cái biểu tượng mặt cười.

Reese nhếch môi cười, khẽ hừ lạnh một tiếng, ném điện thoại lên phía đầu giường xong đóng cửa phòng ngủ lại.

Nhiếp Xuyên gọi điện, hẹn Chu Bân và A Mao ra, đến quán lẩu bọn họ hay ăn làm một bữa.

Ăn xong, Nhiếp Xuyên vừa xoa xoa cái bụng tròn căng của mình, vừa dựa ghế nói: "A Mao, tối nay chúng ta cùng cày game đi!"

"Cày game á? Đến phòng trọ của tôi à?" Trên răng A Mao vẫn còn dính lá rau hỏi.

Nhiếp Xuyên muốn phì cười, nhưng lại cố nhịn xuống: "Ừ, đã lâu không cùng đánh game rồi."

Lúc này điện thoại của Chu Bân rung lên mọt cái, cậu ta cúi đầu xem, thấy là tin nhắn của Reese: Nhiếp Xuyên có ở chỗ của cậu không?

Chu Bân nở một nụ cười bó tay bất lực, cậu ta vừa nhắn lại cho Reese, vừa hỏi Nhiếp Xuyên, đầu cũng không thèm ngẩng lên: "A Xuyên, ông rốt cuộc là muốn cùng A Mao chơi game hay là vì cãi nhau với bạn cùng phòng thế?"

Nhiếp Xuyên nghẹn lời, nhưng lập tức xua tay nói: "Làm gì có chuyện tôi với Reese cãi nhau! Quan hệ của bọn tôi tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần ấy chứ!"

"Ờ đúng rồi, hai người quan hệ tốt đến mức có thể mặc chung cả quần lót luôn." Chu Bân khẽ cười một tiếng.

Nhiếp Xuyên đương nhiên là biết câu "Tốt đến mức có thể mặc chung cả quần lót" của Chu Bân là có ý gì, cậu ở dưới bàn đạp đối phương một cú.

Lúc này, A Mao vẫn lướt di động từ nãy đến giờ đột nhiên hô toáng lên: "Ấu siệt! Nhiếp Xuyên! Ông con mẹ nó thật là đẹp giai nha!"

"Hả? Cái gì cơ?" Nhiếp Xuyên thò đầu sang xem.

Là chuyên mục thể thao trên tạp chí online của Lynn, biên tập viên web đã cắt nối biên tập một video chỉ có riêng các pha bóng của Nhiếp Xuyên, mới đăng lên được hơn một tiếng, nhưng số lần xem đã vượt mốc mười nghìn lượt.

"Này, A Xuyên, tôi hỏi nhé, có đội tuyển NBA nào gửi danh thiếp cho ông không?" A Mao háo hức hỏi.

"Có thì cũng có đó, nhưng mà đều là mấy đội hạng hai hạng ba thôi. Nào có đội hàng đầu nào tìm tôi chứ!" Nhiếp Xuyên cười, gãi gãi đầu.

Lúc này ở trong phòng ngủ, Reese vừa mới tắm xong đi ra, trên vai vẫn còn vắt khăn tắm, điện thoại di động của anh đang đổ chuông, là huấn luyện viên Gordon gọi tới.

"Huấn luyện viên, có chuyện gì ạ?"

"Đương nhiên là có chuyện. Tuy là tôi không thích có mấy chuyện mang tính chất thương mại hóa đến quấy nhiễu cầu thủ của mình, nhưng liên quan đến tương lai của các trò, tôi vẫn phải nói với trò và Nhiếp Xuyên một tiếng. Trò biết Oster Moby chứ?"

"Biết, ông ta là người môi giới rất nổi tiếng."

"Ông ta nhìn trúng trò và Nhiếp Xuyên."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play