*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.24/08/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Biết rõ trong mười giây cuối cùng không thể nào cướp về được tám điểm này, Owen vẫn cứ liều lĩnh xông lên. Chưa tới giây phút cuối cùng thì không thể từ bỏ, đây chính là sự cố chấp của một cầu thủ đối với chung kết NCAA.
Cho dù đã biết mình chắc chắn sẽ thắng, DK vẫn không buông lỏng việc phòng thủ.
Dường như đối với mỗi giây mỗi phút thi đấu, Owen đều có một sự cố chấp khó tả, mà mỗi một cầu thủ của DK cũng y như vậy.
Reese và Nhiếp Xuyên đồng loạt đuổi theo, Owen chạy xuyên qua khắp sân, kéo theo tầm mắt của khán giả toàn trường, đối với anh ta mà nói, thi đấu có thể thua, nhưng tuyệt đối không thể đánh mất vinh quanh và tôn nghiêm của CBU.
Khán giả đứng cả lên, sinh viên của CBU điên cuồng hò hét, gọi tên của Owen.
Những thành viên khác của CBU vốn đã chán nản cũng bám sát theo, sẵn sàng tiếp ứng cho Owen bất cứ lúc nào.
Owen chuyền bóng cho Wright ở bên cạnh, Ewing bám theo truy cản, Wright phát huy trình độ của một hậu vệ dẫn bóng hàng đầu, nhưng Ewing vẫn đeo bám sít sao.
Wright lắc người, đưa bóng sang cho tiền phong hàng trong Thomas.
Thomas dẫn bóng nhảy lên, khí thế kinh người bật về phía giỏ, bên phía DK, Carlo nhảy lên, không chút run sợ đập bóng xuống.
Bốn giây cuối cùng, CBU vẫn không từ bỏ, bóng vừa bị chém xuống đã bị Christen mang đi, truyền lại cho Owen, hai giây cuối cùng, Owen không để ý đến tất thảy, dốc toàn lực nhảy lên, mang theo nỗ lực cả một năm của toàn đội, anh ta dùng hết sức mình, Black Mount cũng nhảy lên, thời cơ không đúng.
Ở một bên khác, Nhiếp Xuyên bật lên, độ cao đạt đến ngang ngửa với Owen khiến khán giả không khỏi kinh ngạc.
Owen xoay người lại, thu bóng về, đổi sang tay trái, muốn lên rổ một lần nữa, nhưng Reese đã tới kịp, cánh tay nâng lên tựa như muốn đập nát tất cả tinh tú trên bầu trời đêm.
"Rầm ——" một tiếng, Reese triệt để đánh gãy cú lên rổ của Owen.
Tiếng còi báo hiệu hết giờ thi đấu vang lên, bên trong nhà thi đấu là một mảnh yên tĩnh.
Owen nhắm mắt lại, ngửa đầu lên, dùng sức thở ra một hơi.
Anh ta dường như đang cảm nhận ánh sáng của trận trung kết.
Trong trận chiến giành lấy vinh quang cao nhất này, CBU ở nơi chỉ còn cách đỉnh cao một bước nữa thôi, bị kéo xuống.
Bởi vì mười giây cuối cùng quá mức gay cấn và đặc sắc, mấy vị bình luận viên đã sớm quên đi nhiệm vụ của mình.
Lúc này Robert đứng dậy, dùng sức vỗ tay: "Làm tốt lắm CBU! UDK! Đây mới là một trận NCAA thực sự! Cho dù là giây cuối cùng cũng không buông bỏ quyết tâm cùng sự kiên trì của mình!"
Ingrid cùng Espenson cũng đứng dậy vỗ tay.
Tiếp theo đó, khán giả trên sân cũng đồng loạt đứng lên, vỗ tay cổ vũ cho cả hai đội bóng trong trận tranh tài này.
"Owen Whishaw khiến tôi phải nhìn cậu ta bằng một cặp mắt khác." Ceston lên tiếng nói.
"Hả? Em cứ nghĩ anh sẽ nói là UDK khiến anh nhìn bằng cặp mắt khác chứ! Trận này người thắng là UDK mà!" Ben nghiêng đầu sang nói.
"Một cầu thủ ưu tú, không chỉ cần có năng lực xuất chúng là đủ, mà càng cần mang đến cho đồng đội của mình sự kiên trì, quyết tâm không bỏ cuộc. Owen Whishaw đã làm được điều đó, cậu ta giống như một mồi lửa, ở trong lòng các đồng đội khác thắp nên ánh áng, cho dù CBU thua trận đấu ngày hôm nay, nhưng một CBU như vậy, sang năm chắc chắn sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành một đối thủ vô cùng đáng sợ." Ceston trả lời.
Ben gật đầu.
"Đúng vậy... Mười giây cuối cùng, biểu hiện của Owen quả thực như muốn đốt cháy cái nhìn của mọi người."
Lúc này Carlo cùng Ewing đang mừng như điên, ôm chặt lấy nhau.
Ngay cả người chả mấy khi biểu lộ cảm xúc lên trên mặt như Black Mount cũng nhắm mắt lại, vẽ một dấu thập tự, cảm tạ Thượng Đế.
Nhiếp Xuyên cúi đầu nhìn bàn tay mình, tất cả những thứ này dường như cứ có cảm giác không thực.
Bóng rổ đối với cậu mà nói, giống như những bức vẽ nguệch ngoạc trên giấy của trẻ con, có lẽ cậu vẽ chỉ đỡ xấu hơn những người bình thường khác một chút mà thôi, nhưng Nhiếp Xuyên chưa bao giờ nghĩ mình có thể trở thành họa sĩ nổi tiếng thế giới như Van Gogh [1] hay là Monet [2].
Giờ phút này, cậu mới thực sự nhận ra rằng, bóng rổ đối với mình đã không còn là những nét bút nguệch ngoạc vô nghĩa nữa, mà nó là một loại mơ ước, một loại tồn tại không thể nào xóa đi khỏi cuộc sống của bản thân.
Nhóm du học sinh thì mừng điên rồi, thậm chí có rất nhiều người vốn không có hứng thú gì với bóng rổ cũng ở nhà lên mạng xem phát sóng trực tiếp trận đấu, nhìn thấy đồng hương của mình là Nhiếp Xuyên sẽ tiến vào trận chung kết giải bóng rổ sinh viên NCAA không hề kém cạnh với giải NBA thì đều không hẹn mà có cảm giác cùng chung vinh quang.
Bọn Wright rất phong độ tiến lên cùng các cầu thủ của DK bắt tay.
"Tôi không nên đánh giá thấp cậu, Ewing. Khả năng kiểm soát bóng của cậu càng lúc càng lợi hại hơn. Tôi không thể không lo lắng, chờ sang năm, ngoại trừ khả năng ném bóng ba điểm thần sầu ra, cậu liệu có thể có kỹ năng dẫn bóng tốt giống như Connor hoặc là Nhiếp Xuyên không, đến lúc đó sẽ không ai có thể theo phòng thủ cậu được nữa."
Ewing mỉm cười: "Cám ơn cậu đã chỉ cho tôi biết mình nên rèn luyện theo phương hướng nào. Tôi sẽ cố gắng để sang năm mình có thể vượt qua hàng phòng ngự của cậu càng dễ dàng hơn."
Black Mount cũng cùng trung phong của CBU khoác vai bá cổ giao lưu kinh nghiệm bắt bóng bật bảng.
Carlo và Thomas là hai tiền phong hàng trong số một số hai trong giải sinh viên toàn quốc, lúc này đang cho nhau một cái ôm.
"Hey, Carlo, nếu DK đã thắng CBU thì nhớ phải thắng đến cuối cùng đấy. Bại bởi quán quân nghe còn có lý, chứ bại bởi một đội thực lực yếu hơn thì chính là sỉ nhục đối với CBU."
"Cứ giao cho bọn này. Không cần biết là UFR hay AZU sẽ chơi trận chung kết, bọn này nhất định sẽ cho bọn họ mở rộng tầm mắt!"
Mà ở giữa sân bóng, Reese đang đúng đối diện với Owen.
Owen vẫn đang ngước mặt lên, lúc này mới chậm rãi cúi xuống, nở một nụ cười: "Hey, cám ơn."
"Cám ơn cái gì?"
"Cám ơn cậu đã dốc toàn lực để phá bóng của tôi."
Nhiếp Xuyên không hiểu nổi nhìn Owen.
"Không cần cảm ơn, nếu là cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy." Reese đáp.
Owen duỗi nắm đấm ra, cụng tay với Reese.
Một khắc đó, Nhiếp Xuyên cuối cùng cũng hiểu ý Owen muốn nói. Trong mười giây cuối cùng kia, anh ta không cần Reese đồng tình, trái lại, toàn bộ cầu thủ của DK dốc toàn lực phòng thủ pha bóng không ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc của của Owen, chính là sự tán thưởng với một đối thủ như CBU, cũng là tôn trọng lớn nhất dành cho họ.
Owen đi tới trước mặt Nhiếp Xuyên, dùng ngón tay gạt tóc mái đang xõa trước trán cậu.
Nhiếp Xuyên vô thức ngửa về phía sau tránh một chút, Owen mỉm cười: "Ha, nhóc con, cậu cao hơn rồi đấy."
Nhiếp Xuyên nghe thế lập tức toét miệng cười: "Ha ha! Có thật không! Tôi cũng cảm thấy như vậy đấy!"
"Nhưng sang năm chắc là không cao thêm được nữa đâu." Owen cố ý dội cho Nhiếp Xuyên một chậu nước lạnh.
Nhiếp Xuyên lơ đễnh cười: "Không sao, chỉ cần tôi có thể nhảy lên cao hơn, đủ sức phá bóng của anh là được rồi!"
Owen dùng sức dí đầu Nhiếp Xuyên một cái, làm cậu thiếu chút nữa bị dúi cho ngã sõng xoài.
"Xem ra, đối thủ trận chung kết của chúng ta chính là DK rồi." Ben mím môi ngó xuống sân, "Em thích Nhiếp Xuyên lắm! Thích xem cậu ấy chuyền bóng, xem cậu ấy nhảy lên, không biết lúc đối mặt với cậu ấy trên sân đấu sẽ là như thế nào nhỉ?"
Ngồi ở hàng trước, Relvin cùng các đồng đội của mình đứng lên. Relivn nhíu mày trừng mắt nhìn Ben.
"Xem ra Ceston thật sự đã làm hư cậu rồi! Không biết trời cao đất rộng. Ai nói đối thủ trong trận chung kết của DK nhất định là cậu?"
"A, UFR cũng ở đây xem nhỉ! Trận đấu gay cấn quá, tôi quên béng mất các cậu!" Ben ngại ngùng nói.
"Đi thôi." Ceston đã quay người đi về phía lối ra.
Ben vội vàng đuổi theo, hai người vừa đi vừa tiếp tục nói về trận đấu vừa rồi.
"Ceston, anh nói coi, trong số tất cả các thành viên của DK, người nào là đáng sợ nhất?"
"Đáng sợ nhất? Nếu như xem thường bọn họ, mỗi người đều sẽ rất đáng sợ." Ceston còn nói, "Không bằng em thử phân tích thực lực của mỗi một thành viên chủ lực của bọn họ đi."
"Reese thì không cần nói rồi, chính là cùng một cấp bậc với anh, mười hạng toàn năng. Trước em còn cho là cậu ta chỉ am hiểu tấn công thôi, nhưng hôm nay lúc thấy cậu ta theo kèm một chọi một với Owen Whishaw em mới biết, cậu ta cũng là một thợ săn rất có kiên nhẫn, công thủ vẹn toàn."
"Hử, Ewing thì sao?"
"So với năm ngoái, Ewing... Khác một trời một vực. Mùa giải năm ngoái, nói thật là em không để cậu ta vào trong mắt đâu. Tuy xác suất ném trúng rổ của cậu ta rất tốt, nhưng lại quá máy móc, không có sự phối hợp của hậu vệ dẫn bóng như Connor giúp chế tạo cơ hội, đối với em cậu ta chỉ là muỗi. Nhưng xem trận đấu với CBU hôm nay, em phát hiện khả năng kiểm soát bóng của cậu ta đã có thể sánh ngang với một vài hậu vệ dẫn bóng tuyến đầu rồi, động tác giải trôi chảy tự nhiên, ngoài ra, cậu ta cũng chú ý hơn đến vị trí chạy không bóng. Cậu ta không cần bị động chờ hậu vệ dẫn bóng hoặc những đồng đội khác tạo cơ hội cho nữa, mà tự mình tiến lên chớp lấy thời cơ! Hơn nữa, tốc độ ra tay ném rổ của cậu ta so với năm ngoái cũng nhanh hơn rất nhiều."
"Cùng là hậu vệ ghi điểm, xem ra em đánh giá Ewing rất cao. Vậy tiền phong hàng trong Carlo thì sao?"
"Carlo, cậu ta có đầy đủ năng lực của một tiền phong hàng trong cần có, năng lực ghi điểm dưới giỏ cùng khả năng phòng ngự. Cậu ta cùng Black Mount phối hợp phòng ngự khiến không ít cao thủ dù đã xâm nhập được vào khu cấm địa của DK cũng khó mà dễ dàng ghi bàn, đây cũng là nguyên nhân chính giúp Reese có đầy đủ không gian cùng thời gian để tập trung ghi điểm. Hơn nữa, so với đại đa số tiền phong hàng ngoài khác, thân thủ của Carlo có thể nói là vô cùng linh hoạt. Từ năm ngoái em đã bắt đầu để ý tới cậu ta, ngoài trừ hậu vệ dẫn bóng Connor và Reese, Carlo chính là cầu thủ có năng lực kiểm soát bóng tốt nhất trong DK. Cho nên, chúng ta nhất định phải đề phòng người này cẩn thận."
"Vậy còn Black Mount?"
"Cái gã to xác Black Mount này, nói thật là em khá sợ cậu ta. Tuy là trung phong The Rock của chúng ta còn cao hơn Black Mount hai phân, nhưng em không nghĩ là lực bật nhảy cùng bộc phát của Black Mount sẽ thua The Rock. Mà năng lực dưới bảng rổ cùng đánh đơn vị trí thấp của cậu ta thực sự rất mạnh. Tuy trong trận đấu ngày hôm nay cậu ta không ghi được nhiều điểm, nhưng cũng đã tạo được sức ép rất lớn cho Owen và Christen ở khu vực dưới giỏ."
"Đúng vậy, đúng là không thể khinh thường cậu ta được. Giờ nói về Nhiếp Xuyên, người mà em thích nhất đi."
"Em thích Nhiếp Xuyên, đương nhiên là hiểu rất rõ ưu điểm của cậu ấy rồi. Nhưng anh thì sao? Ceston, anh có đánh giá gì đối với Nhiếp Xuyên?"
"Anh sao... Anh cảm thấy, có lúc, cậu ta so với Reese Reddington còn đáng sợ hơn." Ceston hơi nheo mắt lại.
"Hả? Tại sao?"
"Tốc độ trưởng thành của cậu ta quá nhanh, quả thực không khác gì tên lửa. Cậu ta không kịp chờ, hấp thu tất cả sở trường của đối thủ, không ngừng sai lầm, không ngừng sửa chữa chính mình. Trận đấu hôm nay, bất kể là tốc độ hay là kiểm soát bóng, phán đoán thời cơ hay là năng lực chịu áp lực đều khác hẳn với lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu ta."
_______________________
[1] Van Gogh: tên đầy đủ là Vincent Willem van Gogh (30 tháng 3 năm 1853 – 29 tháng 7 năm 1890) là một danh hoạ Hà Lan thuộc trường phái hậu ấn tượng đồng thời cũng là một trong những họa sĩ nổi tiếng và có ảnh hưởng nhất trong lịch sử nghệ thuật phương Tây. Nhiều bức họa của ông góp mặt trong danh sách những tác phẩm nổi tiếng nhất, được yêu thích nhất và cũng như có giá trị nhất trên thế giới. Van Gogh là nghệ sĩ đi tiên phong của trường phái biểu hiện và đồng thời có ảnh hưởng rất lớn tới mỹ thuật hiện đại, đặc biệt là với trường phái dã thú (
Fauvism) và trường phái biểu hiện tại Đức.
Sinh ra trong một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu, Van Gogh khi còn nhỏ đã được tiếp xúc sớm với hội họa. Từ bé ông đã luôn mang trong mình nhiều suy tư với tính cách nghiêm túc, trầm tính. Thời thiếu niên, ông làm nghề buôn bán cho một công ty nghệ thuật, thường xuyên đi du lịch, nhưng bị mắc căn bệnh trầm cảm sau khi tới sống tại London. Ông chuyển sang tôn giáo và dành thời gian làm một nhà truyền giáo Tin lành ở miền nam Bỉ. Thời gian này ông luôn trong tình trạng ốm yếu và cô độc trước khi bắt đầu vẽ tranh vào năm 1881, sau khi trở về nhà với cha mẹ.
Ông thực sự trở thành họa sĩ từ năm 1880 khi đã 27 tuổi. Ở những tác phẩm đầu tay, Van Gogh thường sử dụng các gam màu tối về chủ đề tĩnh vật và miêu tả những người lao động nông dân, cho đến khi được tiếp xúc với trường phái ấn tượng (
Impressionism) và tân ấn tượng (
Neo-Impressionism) ở Paris. Trong giai đoạn phát triển này, ông tạo ra nhiều cách tiếp cận mới đối với tĩnh vật và phong cảnh địa phương. Năm 1888, tại Arles miền nam nước Pháp, những bức họa của ông ngày càng chứa đựng nhiều màu sắc rực rỡ, theo đuổi một phong cách hiện thực hóa hoàn toàn. Trong thời gian này, ông cũng đã mở rộng thêm những đề tài hướng tới như cây ô liu, cánh đồng lúa mì và hoa hướng dương.
Chỉ trong 10 năm cuối đời, Van Gogh đã sáng tác hơn 2000 tác phẩm, trong đó có khoảng 900 bức họa hoàn chỉnh và 1100 bức vẽ hoặc phác thảo. Chúng bao gồm tranh phong cảnh, tĩnh vật, chân dung và tự họa, đặc trưng bởi màu sắc táo bạo, các nét vẽ gây sức ấn tượng và biểu cảm mạnh, có những ảnh hưởng đến nền nghệ thuật hiện đại. Phần lớn các tác phẩm nổi tiếng nhất của Van Gogh được sáng tác vào hai năm cuối đời, cũng là thời gian ông lâm vào cuộc khủng hoảng tinh thần trầm trọng, thường bỏ bê sức khỏe bản thân, không ăn uống điều độ và dần uống nhiều rượu. Chúng lên tới đỉnh điểm khi ông tự cắt bên tai trái vì xích mích với người bạn thân thiết cùng phòng, họa sĩ Paul Gauguin. Điều này dẫn đến việc ông phải dành một thời gian điều trị trong những bệnh viện tâm thần tại Saint-Rémy. Sau khi xuất viện và được chuyển đến khách sạn Auberge Ravoux ở Auvers-sur-Oise gần Paris, ông được chăm sóc và theo dõi bởi bác sĩ vi lượng đồng căn Paul Gachet. Nhưng Van Gogh vẫn liên tục phải chịu đựng các cơn suy nhược thần kinh và cuối cùng ông đã tự kết liễu đời mình. Ngày 27 tháng 7 năm 1890, trên một cánh đồng hoa hướng dương, ông tự bắn vào bụng bằng một khẩu súng ngắn ổ quay. Ông không qua khỏi 2 ngày sau đó vì vết thương bị nhiễm trùng nặng, ở tuổi 37.
Người quan trọng nhất trong cuộc đời Van Gogh là em trai ông, Theodorus van Gogh, người đã luôn lo lắng và hỗ trợ về mặt tài chính cho các tác phẩm của Van Gogh. Tình cảm giữa họ được ghi lại qua rất nhiều lá thư liên lạc kể từ tháng 8 năm 1872.
Hoa hướng dương, phiên bản thứ 4, tháng 8 năm 1889
Sinh thời, Van Gogh không đạt được thành công, bị coi là một gã điên và thất bại. Ông trở nên nổi tiếng sau khi tự tử. Ông hiện lên trong trí tưởng tượng công chúng như một thiên tài vĩ đại nhưng chưa gặp thời, họa sĩ là "nơi mà các tranh luận giữa điên cuồng và sáng tạo giao nhau".Danh tiếng của ông tiếp tục lan rộng vào đầu thế kỷ 20 khi các yếu tố trong phong cách của ông được kết hợp bởi các nhà họa sĩ theo trường phái dã thú và trường phái biểu hiện. Tác phẩm của ông đã đạt được thành công lớn trên trường tranh luận, thương mại và phổ biến trong những thập niên tiếp theo. Ông được nhớ đến như là một họa sĩ tài hoa mà bạc mệnh, với tâm can luôn bị giằng xé vì một lý tưởng lãng mạn vĩ đại.
Chân dung tự hoa 1887[2] Claude Monet (14 tháng 11 năm 1840 – 5 tháng 12 năm 1926) là họa sĩ nổi tiếng người Pháp, một trong những người sáng lập trường phái ấn tượng và là họa sĩ nhất quán và nhiều tác phẩm nhất của phong trào triết học miêu tả những nhận thức của con người trước thiên nhiên, đặc biệt khi được áp dụng để vẽ phong cảnh ngoài trời. Thuật ngữ
trường phái ấn tượng (impressionism) được bắt nguồn từ tên một tác phẩm ông
Impression, soleil levant (Ấn tượng, Mặt trời mọc), tác phẩm được trưng bày năm 1874 trong buổi triển lãm độc lập đầu tiên của ông được tổ chức bởi Monet và những đồng nghiệp như một sự thay thế cho Salon de Paris (tên một nơi tổ chức triển lãm nghệ thuật).
Những tham vọng của Monet về việc ghi lại nông thôn nước Pháp đã đưa ông tới như là một đại diện của một phương pháp vẽ quang cảnh nhiều lần giống nhau để bắt được sự thay đổi của ánh sáng và qua các mùa. Từ năm 1883, Monet đã sống trong Giverny, nơi ông đã mua một ngôi nhà và bất động sản và đã bắt đầu một dự án phong cảnh lớn bao gồm những cây hoa súng mà có thể đã trở thành những đề tài của những tác phẩm nổi tiếng nhất của ông. Ông đã bắt đầu vẽ hoa súng trong năm 1899, những quang cảnh dọc đầu tiên với một chiếc cầu Nhật Bản như một nét đặc trưng và sau đó trong một loạt những bức tranh quy mô lớn mà đã ảnh hưởng liên tục cho 20 năm tiếp theo của cuộc đời ông.