Thẩm tri phủ luôn biết quan sát sắc mặt, hiểu nhất là đối nhân xử thế, điều này được các quan viên ở Giang Nam công nhận, bản thân Thẩm tri phủ cũng hiểu rõ.
Vì hôm nay tâm trạng của Quảng Lăng vương Điện hạ không tốt, dĩ nhiên phải làm tâm trạng ngài ấy tốt lên.
Theo quan sát của Thẩm tri phủ trong khoảng thời gian này, Quảng Lăng vương Điện hạ không gần nữ sắc, không thích xu nịnh, tiền nhiều xài không hết, dường như trước nay đều thanh tâm quả dục, không có sở thích đặc biệt gì.
Chỉ một điều duy nhất, trong bữa tiệc tiếp đãi khi đó, Quảng Lăng vương Điện hạ dường như rất thích uống rượu.
Cùng với Vĩnh Ninh Công, người một ly ta một ly, uống đến khi tàn tiệc, bủn rủn hai chân.
Vì vậy, khi các quan ngồi vào chỗ, Thẩm tri phủ liền đi tìm ông chủ của thuyền hoa, dựa vào tình nghĩa nhiều năm của mình, lấy được vài vò Nữ Nhi Hồng ủ lâu năm.
Cá sông đánh bắt bên Tây Hồ này là món nhắm ngon nhất. Đặc biệt là món cá ướp rượu, bày lên bàn tiệc tỏa mùi thơm phức.
Tiết Yến lặng lẽ chau mày.
Vĩnh Ninh Công xem trọng quy tắc, tuy Quân Hoài Lang có địa vị khác biệt, quý trọng hơn các quan viên ngồi đây, nhưng y không có tước vị chính thức, Vĩnh Ninh Công bèn để y ngồi cạnh Thẩm Lưu Phong.
Tiết Yến ngồi trên cùng, cách chiếc bàn lớn, hai người tình cờ đối diện nhau.
Khi món cá ướp rượu được dâng lên, Quân Hoài Lang đã thấy Tiết Yến đang chau mày, nhưng kế đó tiệc cũng bắt đầu, Thẩm tri phủ nâng ly, bắt đầu kính rượu Tiết Yến.
Bày ra dáng vẻ chắc chắn hôm nay sẽ để Tiết Yến uống thỏa thích.
Thẩm Lưu Phong cũng nâng ly, uống một ly với Quân Hoài Lang.
"Hôm nay thúc phụ tìm được rượu ngon!" Thẩm Lưu Phong nói "Hoài Lang, hôm nay đệ phải uống nhiều một chút."
Quân Hoài Lang gật đầu cười, uống một ly với Thẩm Lưu Phong.
Nhưng sau đó, tầm mắt của y bắt gặp ánh mắt của Tiết Yến.
Quân Hoài Lang dừng lại, vô thức nhìn sang hắn.
Chỉ thấy Tiết Yến lập tức thu hồi tầm mắt, giống như ánh nhìn chằm chằm vừa rồi chỉ là ảo giác. Đúng lúc này, Tiết Yến và Thẩm tri phủ lại chạm ly, Tiết Yến nâng ly, ngửa đầu uống cạn rượu.
Thẩm tri phủ vừa nhìn, trong lòng đã nắm chắc.
Quả nhiên, ông đã đoán đúng, Quảng Lăng vương Điện hạ này cũng giống như cháu trai ông, chỉ thích uống rượu.
Mà Quân Hoài Lang ở đằng xa thì sững sờ.
Không hiểu sao y luôn cảm thấy động tác của Tiết Yến có chút giống như uống rượu giải sầu, cũng không biết là đang giận ai.
Do dự một hồi, y cũng uống cạn ly rượu trong tay.
Nữ Nhi Hồng ủ lâu năm hương thơm đậm đà, nhưng rượu cũng rất nồng, vừa vào cổ họng đã tỏa ra hương thơm cháy bỏng.
Quân Hoài Lang không khỏi lo lắng liếc nhìn Tiết Yến.
Y nhớ tửu lượng của Tiết Yến không tốt ...
Nhưng các quan viên bên cạnh không ở cùng Tiết Yến lâu như y.
Người ở đây ai mà chẳng có đầu óc, từ khi Thẩm tri phủ nâng ly kính rượu, bọn họ đã cẩn thận quan sát động tĩnh ở phía đó.
Ngày thường, bọn họ thậm chí không đủ can đảm để nói chuyện với Tiết Yến, ai dám đến kính rượu hắn?
Không ngờ Quảng Lăng vương lại nể mặt như vậy. Dù mặt vẫn không cảm xúc, nghiêm nghị hung bạo, nhưng quả thật đã nể mặt uống cạn một ly.
Nhất thời trong lòng mọi người đều hiểu.
Thì ra ở tiệc tiếp đãi khi đó, Quảng Lăng vương không phải hợp ý trò chuyện với Vinh Ninh Công, mà là vì thích uống rượu!
Mọi người rục rịch di chuyển tức thì bắt đầu hành động.
Một người rồi hai người, ngày thường thậm chí còn không dám nhìn mặt của Quảng Lăng vương, nhưng bây giờ có người mở đầu, bèn lần lượt đến kính rượu.
Không ngờ, Quảng Lăng vương không từ chối bất cứ ai đến.
Đương nhiên, bọn họ không biết, đây là vì có một người ngồi đối diện Quảng Lăng vương, có thể trấn an hắn, khiến hắn không thể nhăn mặt cáu kỉnh, đồng thời khiến hắn ghen tuông có khổ mà không thể nói, còn tưởng Quảng Lăng vương trên bàn rượu hiền lành đã cho bọn họ có được cơ hội.
Tiệc đến nửa chừng, tai Tiết Yến đã đỏ bừng.
Vốn tính tình hắn đã không tốt, bây giờ lại say rượu, sự cảnh báo người lạ chớ đến gần trên người hắn như tức thì bùng phát.
Mắt hắn đỏ lên vì rượu, nhìn ai cũng mang theo hung tàn lạnh băng. Nhưng rượu hôm nay nồng đậm, những người trên bàn rượu này đã uống đến nghiện, mất đi kỹ năng quan sát nên không nhận được tín hiệu nguy hiểm từ Tiết Yến.
Quân Hoài Lang lại nhìn thấy hết.
Y luôn biết kiểu tiệc rượu trên quan trường này, nửa sau buổi tiệc rất ít người có thể kiểm soát được tình hình, chỉ càng uống càng hứng khởi.
Tiết Yến lúc này đã uống rất nhiều rồi, không thể để hắn ngồi ở đây thêm nữa.
Y đang suy nghĩ như vậy thì đột nhiên Thẩm tri phủ lại nâng ly đứng lên.
Chỉ có hai người ở đây có thể khiến ông nâng ly đứng dậy, một là phụ thân của Quân Hoài Lang, người đã rời tiệc đi uống trà.
Người còn lại chính là Tiết Yến.
Quân Hoài Lang thở dài, mặc kệ Thẩm Lưu Phong đang say khướt bên cạnh, cầm ly rượu lên, đứng dậy đi tới.
Tửu lượng y tốt, đi cũng rất nhanh, vừa lúc trước khi Thẩm tri phủ kính rượu Tiết Yến, y đã chặn ly của ông lại.
"Thẩm đại nhân, ta kính người một ly." Quân Hoài Lang khẽ cười nói, nâng ly một cách quen thuộc "Một năm qua ở Kim Lăng, cũng nhờ người chiếu cố, ta đã học được rất nhiều điều."
Chỉ vài ba câu nói, y đã kéo Thẩm tri phủ đang nửa say nói chuyện cùng mình.
Hai người lúc thì nói về những trải nghiệm trong năm qua, lúc thì nói về những bút ký ghi lại cách trị thủy mà Quân Hoài Lang đã ghi, đây là sở trường của Quân Hoài Lang, y có thể ứng phó rất thành thạo.
Nhưng y không để ý bên cạnh có một ánh mắt rực cháy, cùng với sự bướng bỉnh khó thấy thường ngày ẩn sâu bên trong, từ khi y bước tới đây, ánh mắt hắn chưa từng dời khỏi người y.
Thẩm tri phủ tán thưởng y, lúc này đã say rượu nên cũng trở nên ba hoa, bắt đầu không chút do dự khen ngợi y.
"Ta luôn nói với phụ thân con, ngày sau con nhất định tiền đồ rộng mở! Con xem đi, còn chưa làm lễ đội mũ mà đã có cái nhìn thấu đáo như vậy! Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, cũng là phụ thân con có bản lĩnh, dạy được một đứa con ưu tú như vậy!"
Quân Hoài Lang khẽ cười nói "Thẩm đại nhân quá khen rồi, hậu sinh nào nhận nổi ..."
Đúng lúc này, một giọng trầm thấp khàn khàn vang lên "Nhận nổi."
Quân Hoài Lang dừng lại, thấy Quảng Lăng vương Điện hạ đang ngồi đó, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, nhưng mắt đỏ bừng, hai mắt chăm chú vào y.
Vừa nhìn đã biết uống quá chén rồi.
Nghe hắn cắt ngang, vốn y định cười, lại nhất thời bị ánh mắt của hắn làm nóng cả người.
Y có hơi hoảng hốt dời ánh mắt.
Thẩm tri phủ bên cạnh sững người, sau đó cười nói "Quả nhiên, cả vương gia cũng tán thưởng Thế tử Điện hạ, có thể thấy mắt nhìn của thần rất tốt!"
Tiết Yến im lặng, như thể không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang vội vàng chạm ly với Thẩm tri phủ, cùng uống cạn rượu với ông.
Lúc này mới có thể đẩy Thẩm tri phủ đi chỗ khác. Ông vừa đi, Quân Hoài Lang đặt ly rượu xuống, nói với Tiết Yến "Vương gia, trong thuyền hơi nóng, ra ngoài hóng gió với ta được không?"
Tiết Yến chẳng nói câu nào với Thẩm tri phủ, giả như không nghe thấy vừa rồi, lúc này đối mặt với Quân Hoài Lang nhẹ giọng, gần như bị át đi trong tiếng ồn, lại có thính giác vô cùng tốt.
"Ừm." hắn gật đầu, không chút do dự lập tức chống bàn đứng lên.
Khi mọi người nhìn hắn đều là vẻ lạnh lùng uy nghiêm, nhưng Quân Hoài Lang lại thấy tay hắn yếu ớt, chân bước loạng choạng, mới đứng được một nửa, đã xiêu vẹo ngã lại xuống ghế.
... quả nhiên đã say đến mức không phân biệt được phương hướng.
Quân Hoài Lang nhanh chóng đưa tay đỡ Tiết Yến. Dáng người hắn cao lớn, cơ bắp vạm vỡ, xương cốt chắc chắn, lúc này say khướt cứ như ngọn núi, Quân Hoài Lang suýt chút nữa đã vấp ngã.
Y nghe được tiếng chậc khó nhận ra của Tiết Yến, vô cùng buồn phiền.
Sau đó, hắn chậm chạp rút cánh tay, rõ ràng hắn biết mình đang đè Quân Hoài Lang, muốn tránh ra.
Quân Hoài Lang nắm lấy hắn.
"Vương gia không đứng vững, để ta dìu người đi." y nói.
Tiết Yến nghe vậy không nói gì, giống như chú chó lớn bị xích lại, đi theo Quân Hoài Lang ra khỏi thuyền hoa.
Trên đường đi, dù hai chân loạng choạng, nhưng vẫn duy trì thăng bằng duy nhất còn sót lại sau khi say rượu, cố gắng ổn định cơ thể, giống như đang đối mặt với kẻ thù lớn.
Quân Hoài Lang bị hắn chọc đến khẽ bật cười.
"Vương gia uống có hơi nhiều." y nói.
Sau khi ra khỏi thuyền, xung quanh trở nên yên tĩnh rất nhiều. Gió đêm đầu hạ không lạnh, nhẹ nhàng lướt qua mặt, cùng với giọng của Quân Hoài Lang lọt vào tai Tiết Yến.
Thế nên Tiến Bảo đang đứng bên ngoài thuyền, đã thấy Tiết Yến như thế này.
Một người cao lớn, hơn Quân Hoài Lang nửa cái đầu, lúc này lại đang nghiêng ngả trên thân thể người ta, hơi cúi đầu nhìn đối phương, mày cau lại, thì thào nói "Bọn họ luôn bảo ta uống rượu."
Khuôn mặt rõ là đầy bực dọc và không kiên nhẫn, nhưng khi đối mặt với Quân Hoài Lang lại mềm mỏng rất nhiều, nhất thời giống như mãnh hổ làm nũng.
Tiến Bảo: .......
Quả thật không thể nhìn tiếp.
Tiến Bảo chỉ đành xem như mình mù rồi điếc rồi, cố gắng chạy tới, đợi hai vị chủ tử căn dặn.
Ở phía đối diện, Thế tử Điện hạ khá kiên nhẫn, nghe Tiết Yến nói, bàn tay đỡ cánh tay của hắn vỗ vỗ vài cái trên cánh tay như vỗ về, nói "Lần sau như thế này, từ chối là được rồi, sao có thể ai kính cũng uống?"
Chuyện nhỏ này dĩ nhiên không cần y dạy Tiết Yến. Nhưng Quân Hoài Lang không thể không nói khi nhìn thấy bộ dạng không vui của hắn.
Tiết Yến thấp giọng ừm một tiếng, khá là ngoan ngoãn.
Quân Hoài Lang cẩn thận giúp hắn qua cầu, xe ngựa của họ cách đó không xa. Thấy Tiến Bảo đến gần, Quân Hoài Lang ngẩng đầu, nói với Tiết Yến "Tiệc bên trong cũng gần kết thúc rồi, lúc này rời đi cũng không sao. Vương gia uống say rồi, thì cứ về trước đi?"
Nói xong, y giao Tiết Yến cho Tiến Bảo.
Tiến Bảo không dám đón lấy, hắn thà rằng bản thân tay không nhận đao lớn dính máu sắc bén.
Tiến Bảo lùi về sau, Tiết Yến cũng đứng yên.
Nhất thời không giao được người, Tiết Yến vẫn đè nặng lên vai Quân Hoài Lang.
"Vương gia?" Quân Hoài Lang nghĩ Tiết Yến ngủ rồi.
Nhưng lại nghe thấy Tiết Yến lên tiếng.
"Ngươi đi cùng ta."
Đó là một câu mang tính tuyên bố, rất trịnh trọng, không có chỗ cho nghi ngờ và phản bác tồn tại.
Quân Hoài Lang sửng sốt "Ta?"
Tiết Yến nhìn chằm chằm y.
Quân Hoài Lang vội nói "Tiệc vẫn chưa kết thúc, phụ thân ta vẫn còn ở trong. Vương gia cứ về trước đi, việc còn lại cứ giao cho ta, ta sẽ thay mặt vương gia cáo từ với Thẩm tri phủ ..."
Tiết Yến lặp lại "Ngươi cùng ta trở về."
Lần này, trong cơn say mệt mỏi giọng của hắn có chút ương ngạnh hơn, giống như một đứa trẻ ăn vạ người khác.
Tiến Bảo xoa xoa trán.
"Người cùng về đi, Thế tử Điện hạ." Tiến Bảo cúi đầu nhận lệnh, mỉm cười nói "Vương gia say rồi, người đưa ngài ấy trở về, nô tài thay người nói rõ với Thẩm đại nhân và Quốc Công gia là được, Thế tử Điện hạ cứ yên tâm."