Nhâm Tiểu Túc có súng, nhưng nếu nổ súng sẽ bại lộ vị trí ngay. Tới lúc đó tập đoàn Khánh thị dẫn người qua hắn trước sau đều bị vây thì xong đời rồi.

Hơn nữa khoảng cách vật thí nghiệm nếu gần thì súng còn chẳng bằng chủy thủ.

Nhâm Tiểu Túc vô thức sờ chủy thủ của mình. Đây là chủy thủ hắn trao đổi với Dương Tiểu Cận, có điều vừa sờ Nhâm Tiểu Túc liền hoảng loạn, chủy thủ chẳng thấy đâu nữa!

Lúc này Nhâm Tiểu Túc bỗng nhớ lại, trước khi đi Dương Tiểu Cận từng không cẩn thận đụng hắn một cái. Hẳn là bị lấy đi lúc đó!

Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười, cô nương này đúng là không ăn thiệt thòi. Rõ ràng đã đổi cho hắn, kết quả lại trộm đi mất?! Tin tưởng giữa người với người đi đâu đây?

Đúng là vô tình mà…

Nhâm Tiểu Túc cảm khái, kỹ thuật Dương Tiểu Cận đúng là cao thật. Nàng có thể lặng yên không tiếng động trộm đồ của hắn, đây là chuyện cả thị trấn chẳng có ai làm được.

Nhâm Tiểu Túc thầm thở dài trong lòng, không có chủy thủ hắn phải làm sao đây?

Bất quá Nhâm Tiểu Túc không biết, chủy thủ bình thường khó lòng phá vỡ lớp da của vật thí nghiệm. Dì là bị đán bắn thì trong chớp mắt viên đạn cũng bị chặn bởi tầng cơ bắp bên ngoài của đối phương.

Trực tiếp bắn vào đầu thì không được. Vì đầu là nơi cứng rắn nhất trên thân thể. Những vật thí nghiệm này đã sớm không sợ sự uy hiếp của súng đạn, trừ phi đạn bắn xuyên qua đầu từ vị trí mắt của chúng.

Tốc độ của vật thí nghiệm cũng không chênh lệch quá nhiều với Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc muốn bắn trúng mắt có sác xuất gần như bằng không.

Tuy kỹ năng súng ống của hắn là cao cấp nhưng không phải hoàn mỹ.

Vào lúc này, bỗng nhiên sau lưng Nhâm Tiểu Túc truyền tới tiếng giá. Hắn vô thức xoay người lại, mùi tanh tử theo gió lướt qua đầu hắn.

Nhâm Tiểu Túc tập trung giữ thăng bằng. Hắn phát hiện không biết từ lúc nào, một vật thí nghiệm đã tới gần hắn, chỉ bất quá cánh tay vật thí nghiệm này không có khóa sắt.

“Do cánh tay không có khóa sắt nên tới gần sẽ không dễ phát hiện.

Đại khái đây là tư duy theo quá tính. Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ nghĩ tới vật thí nghiệm không có khóa sắt.

Hơn nữa, vật thí nghiệm không có khóa lại di chuyển trong rừng chẳng có tiếng vang nào. Điều này đáng sợ tới mức nào chứ!

Nhâm Tiểu Túc sờ soạng sau lưng. Hắn nhíu mày, tuy vừa rồi hắn tránh kịp nhưng sau lưng vẫn bị thương, kèm theo đó là dấu tay màu đỏ.

Hiện tại Nhâm Tiểu Túc thật nhớ thị trấn, ở đó tuy nguy hiểm nhưng chỉ khi ngươi biểu lộ sự suy yếu của mình đối phương mới thừa dịp nhảy vào.

Mà nơi này thì khác, trước sau đều có thứ muốn dồn ngươi vào chỗ chết!

Nhâm Tiểu Túc muốn lùi về phía sau. Thế nhưng hắn lùi 1 bước, vật thí nghiệm lại tiến hai bước. Lúc này, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm gaisc được vật thí nghiệm xuất hiện ở đây không hề ngẫu nhiên. Chúng là nhắm vào hắn!

Bốn vật thí nghiện dùng cả tay chân di chuyển như loài bò sát. Vật thí nghiệm không có xích sắt thì đu trên cây như con nhền nhện khổng lồ.

Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không rõ, đến cùng phòng thí nghiệm kia đã làm gì lại khiến người sống biến thành bộ dáng này.

Bấy giờ có một tổ đội đứng cách tầm trăm mét sau lưng Nhâm Tiểu Túc. Bất quá hắn đã hoàn toàn mất tung tích của đối phương, vì thế dù chỉ cách trăm mét họ cũng không phát hiện tình huống phía này của hắn.

Nhâm Tiểu Túc quan sát phản ứng của bốn vật thí nghiệm. Khi phát hiện gần đó là tổ đội tác chiến, bốn vật thí nghiệm có chút chùng bước, phảng phất như không muốn tổ đội phát hiện ra chúng!

Trong lòng Nhâm Tiểu Túc dâng lên cảm giác quái dị. Thế nhưng hắn không quan tâm, trong lúc lực chú ý của vật thí nghiệm bị tổ đội hấp dẫn trong chớp mắt. Nhâm Tiểu Túc quyết đoán điều khiển ảnh tử nhào tới.

Vào giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc quyết định tiên hạ thủ vi cường!

Hắn rất muốn dẫn vật thí nghiệm đi tới chỗ của tập đoàn Khánh thị. Có điều hắn sợ mấy trăm người kia bắn loạn trúng mình.

So với vài trăm người của tập đoàn, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đối đầu với bốn vật thí nghiệm này hơn!

Trong lúc ảnh tử phóng tới ba vật thí nghiệm trên mặt đất thì vật thí nghiệm trên cây phóng tới Nhâm Tiểu Túc.

Nhâm Tiểu Túc lùi nhảy về sau. Khi rơi xuống đất, bắp chân hắn căng cứng, khí lực toàn thân đều trong trạng thái phát động bất kỳ lúc nào, nện một quyền về phía vật thí nghiệm!

Có điều Nhâm Tiểu Túc đã đánh giá thấp độ linh hoạt của vật thí nghiệm. Đối phương tùy ý vặn vẹo cơ thể của mình trên không, cứng rắn tránh nắm đấm của Nhâm Tiểu Túc. Thậm chí còn thừa lực bắt lấy cánh tay hắn ta!

Nội tâm Nhâm Tiểu Túc có chút kinh sợ, hắn lập tức thu tay lùi lại phía sau một bước nhỏ.

Cùng lúc đó, hắn nhấc chân đá vật thí nghiệm trước mắt ra vài mét. Vật thí nghiệm nằm rạp trên mặt dất có chút run rẩy, lần nữa lại nhào về phía Nhâm Tiểu Túc!

Đột nhiên, trên người Nhâm Tiểu Túc truyền tới cảm giác đau đớn vô cùng. Cảm giác đau đớn từ tận xương tủy khiến hắn không ngừng toát mồ hôi, cơ thể run lẩy bẩy!

Chỉ thấy ảnh tử bị ba vật thí nghiệm quấn lấy. Chúng điên cùng xé rách thân thể ảnh tử. Một traong số đó còn cắn một cái trên lứng ảnh tử!

KHí lực ảnh tử chỉ đủ để ném một vật thí nghiệm ra. Có điều vật thí nghiệm còn rắn chắc hơn Nhâm Tiểu Túc nghĩ, một đập này chẳng thể làm gì nó cả!



Nếu không có vũ khí, mọi chuyện sẽ dần tệ đi. Nhâm Tiểu Túc không cách nào một kích đánh chết vật thí nghiệm, nói không chừng tới cuối sẽ bị dày vò tới chết.

Nhâm Tiểu Túc phải về nhà, dù trên đường rải đầy máu của hắn đi chẳng nữa.

Vì không có lợi khí giết vật thí nghiệm trong nháy mắt, mà ảnh tử lại dần kiệt sức, vì nó phải đối mặt với ba vật thí nghiệm cùng một lúc.

Những con quái vật kia không ngừng cắn lên thân thể ảnh tử, mỗi một vết cắn cứ như trực tiếp cắn lên thân thể Nhâm Tiểu Túc.

Cảm giác đau đớn từ trung khu thần kinh truyền tới khiến hắn khó lòng chịu được. Đau đớn không ngừng tàn phá Nhâm Tiểu Túc, khiến ý chí của hắn bị quấy nhiễu.

Tốc độ dần chậm đi, tay cũng run rẩy. Vật thí nghiệm trước mắt nhiều lần tấn công Nhâm Tiểu Túc nhưng đều bị đẩy lùi. Thế nhưng nó phát hiện địch nhân ngày càng chậm chạp, ngày càng suy yếu.

Ánh mắt Nhâm Tiểu Túc là một mảnh đỏ rực, hắn nhịn đau muốn chảy nước mắt.

Nhiều năm như thế, Nhâm Tiểu Túc chưa từng khóc. Thậm chí một gọt nước mắt cũng không. Hắn vịn lên thân cây thở hổn hển, nơi này khắp nơi đều có người muốn giết hắn.

Vật thí nghiệm muốn hắn chết.

Tập đoàn Khánh thị giết hắn.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn sống.

Ảnh tử không phải vạn năng. Hoặc nói siêu phàm giả không phải vạn năng.

Nhâm Tiểu Túc cần vũ khí, dù hiện tại hắn chỉ có 93 cảm tạ tệ.

Hắn nói với cùng điện:

- Cho ta vũ khí.

Cung điện không trả lời.

- Này… ta nói cho ta vũ khí.

Thanh âm Nhâm Tiểu Túc như đá chìm trong hồ:

- Ta sắp chết rồi, cho ta vũ khí.

Lúc này, thời gian như đóng băng. Nhâm Tiểu Túc nhìn vật thí nghiệm ngày càng gần mình, mọi hình ảnh như dần chậm lại.

Lúc này cung điện rốt cuộc cũng đáp lời:

- Kiểm tra khả năng tử vong để mở phong ấn.

Nhâm Tiểu Túc mê man hỏi:

- Mở phong ấn gì?

- Không biết.

- Cái giá phải trả để mở là gì?

- Mất đi.

- Mất đi cái gì?

Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nói:

- Dù sao ngươi của phải nói ta biết mất cái gì, khi đó ta mới quyết định mở phong ấn hay không chứ?

- Tất cả.

Nhâm Tiểu Túc bỗng xì mũi coi thường. Lão tử sống tới bây giờ đổ không biết bao nhiêu là máu, ăn không biết bao nhiêu rễ cây. Hiện tại ngươi nói lão tử phải mất đi hết thảy, lão tử có gì để mất sao?

Bằng cái gì!

Hơn nữa ngươi biết mọi thứ tượng trưng cho cái gì không. Vàng, tiền bạc, súng, Nhan Lục Nguyên, Tiểu Ngọc Tỷ, thậm chí là y phục trên người!

Ngươi là một cái cung điện, cần quần áo của ta làm gì!

Cung điện không nói thêm gì nữa. Nhâm Tiểu Túc có phần phiền muộn. Tốt xấu gì ngươi cũng nên mặc cả một chút chứ.

Nhâm Tiểu Túc nhìn khu rừng chìm trong bóng đêm, lại cảm nhận sát cơ tới gần. Thời gian bị đóng băng dần trở lại bình thường, tốc độ của vật thí nghiệm tiến về chỗ hắn dần nhanh hơn.

Hàm răng hung ác của nó như muốn cắn nuốt nội tạng của Nhâm Tiểu Túc. Thậm chí cắn mút tất cả huyết dịch và xương tủy của hắn.



Hắn sắp phải chết.

Thế nhưng hắn còn sống chưa đủ mà.

Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc cười rộ lên, không phải chỉ là cảm tạ thôi sao.

Hắn thầm nói trong đầu:

- Ta muốn cảm tạ chính ta.

- Lần đầu tiên, ta cảm tạ bản thân dã không nhút nhát khi có cơ hội.

- Lần thứ hai, ta cảm tạ bản thân không sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm.

- Lần thứ ba, ta cảm tạ bản thân đã không thỏa hiệp khi gặp trắc trở.

- Lần thứ tư, ta cảm tạ bản thân luôn giữ vẫn nguyên tắc sống của mình.

Thanh âm thông báo vang lên trong đầu hắn ngày càng lớn, như sấm chớp rền vang, khiến cung điện lay động.

- Lần thứ năm, ta cảm tạ bản thân đã thành thật.

Trong chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc phảng phất nghe được tiếng tim đập của bản thân.

- Lần thứ sáu, ta cmar tạ bản thân vững là chính mình.

Nhâm Tiểu Túc lại nghe tiếng gió bên tai, thổi qua làn da của hắn. Trong thành thị, nhân viên đang đo lường của phòng nghiên cứu khoa học đột nhiên ngẩng đầu. Hắn kiểm tra được phía bắc có một năng lực to lớn dần dâng lên, tựa như mặt trời mọc!

Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh, dứt khoát nói:

- Lần thứ bảy, ta cảm tạ bản thân sống trong vũng bùn nhưng luôn hát vang, vượt mọi chông gai!

Cung điện im lặng một lát:

"Điểm cảm tạ tới từ Nhâm Tiểu Túc, +7!"

“Đã đạt được quyền hạn mở khóa vũ khí, có mở không?

- Có!

Nhâm Tiểu Túc gào thét.

Đột nhiên, thười gian như hoàn tan. Nhâm Tiểu Túc lẳng lặng nhìn vật thí nghiệm đang đáng về phía mình. Bàn tay hắn nắm lại trong hư không, phảng phất như nắm chặt một lực lượng gì đó.

Một đao bổ ra đường sống, thiên quân vạn mã không quay đầu!

Sau một khắc, chuôi đao đen bỗng xuất hiện trong tay Nhâm Tiểu Túc. Chớp mắt này, hắn cắn răng chém ngang, gân cốt cùng huyết nhục toàn thân sôi trào tới cực hạn, gân xanh trên trán không ngừng nảy lại nảy!

Một tiếng rầm ào ào vang lên, âm thanh sắc bén đột nhiên xuất hiện trong rừng rậm. Vật thí nghiệm hung tàn đến cực điểm, đứng trước chuôi đao màu đen trực tiếp bị bổ làm hai!

Nhâm Tiểu Túc phẫn nộ, sống và chết, là bản chất của thế giới này!

Hai mắt vật thí nghiệm mờ mịt, phảng phất như nghĩ mãi không biết cây đao trong tay Nhâm Tiểu Túc là từ đâu ra. Cũng nghĩ không thông sao một đao này lại giết được nó.

Huyết dịch màu vàng nhẹt chạy xuống theo lưỡi đao xuống lá mục trên đất. Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía ảnh tử. Chẳng biết từ lúc nào trong tay ảnh tử cũng có một chuôi đao.

Chuôi đao màu đen như hòa thành một thể với ảnh tử.

Đao giơ lên, ba vật thí nghiệm liền bị ảnh tử chém giết, chúng muốn chạy cũng không kịp nữa.

Chỉ thấy ảnh tử nghiêng đao xuống, chém vật thí nghiệm trước mặt thì hai mảnh. Xong xuôi nó vẫn chưa dừng lại, mà một đường xông về trước, đè đầu một vật thí nghiệm khác từ sau lưng, khiến đối phương nằm rạp trên mặt đất không thể cử động.

Sức của vật thí nghiệm rất lớn, có điều khi bị ảnh tử đè thì chẳng khác nào dã thú vô lực mặc người chém giết. Ảnh tử dùng một đao chặt đầu nó.

Chỉ còn một vật thí nghiệm chạy vào rừng. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc biết, vật thí nghiệm chạy không xa.

Nhâm Tiểu Túc đứng ở chỗ cũ nhìn rừng cây đen kịt trước mắt. Đau đớn kích thích thần kinh vẫn còn, thế nhưng đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc cảm nhận được cảm giác sướng khoái khi chiến đấu!

Nguyên lai, đây chính là sức mạnh của siêu phàm giả.

Lúc này âm thanh thông báo của cung điện vang lên:

“Mở ra nhiệm vụ nhánh 2: Đạt 1000 cảm tạ tệ, mở khóa hình thái trung cấp của vũ khí.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play