Nhâm Tiểu Túc điên cuồng chạy tới rừng cây. Đó là hướng bắc của hàng rào 112, cũng là nơi núi lửa hoạt động sâu nhất trong Cảnh Sơn.
Hắn biết phía trước nhất định còn tổ đội tác chiến chờ mình. Ở đó có một tấm lưới, chỉ chờ hắn tới liền chụp lại.
Có điều Nhâm Tiểu Túc không còn lựa chọn nào khác, chỉ có chỗ đó mới là đường sống duy nhất của hắn mà thôi!
Thế nhưng đột nhiên bên trong chỗ sâu nhất lại truyền tới âm thanh thật to. Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn lên không trung, hắn thấy được ở sâu trong sơn mạch có một cột lửa phun lên trời!
… Đây là núi lửa phun trào!
Tiếp tục hay quay đầu?
Nhâm Tiểu Túc biểu thị quyết tâm của mình. Lúc này quản núi lửa với chả núi lửa gì, còn sống mới nghĩ được mấy chuyện khác!
Hứa Man đuổi theo phía sau Nhâm Tiểu Túc thấy một màn như thế thì không khỏi sững sờ. Phải bây giờ mà tiến vào phạm vi núi lửa bạo phát là cực kỳ nguy hiểm chứ đừng nói chạy thẳng về phía trước. Nếu núi lửa thực sợ phun trào, e rằng bây giờ họ quay đầu chạy cũng chưa chắc kịp.
Rất nhiều người cho rằng núi lửa phun trào chỉ ảnh hưởng tới sinh vật gần đó mà thôi. Thế nhưng họ đã đánh giá thấp uy lực của núi lửa!
Nói không chừng, trong phạm vi vài chục, thậm chí là vài trăm km đều biến thành một biển lửa!
Hứa Man do dự trong chố lát liền nói với máy truyền tin:
- Tiếp tục đi về phía trước!
Sau khi chạy vào rừng, Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn ra sau thì thấy nhân viên tác chiến vẫn đuổi theo hắn như trước. Lúc này Nhâm Tiểu Túc chẳng chút do dự mà quay đầu chạy thẳng vào phía bắc cánh rừng!
Tổ đội chia ra phong tỏa cánh rừng tập hợp lại mang tới cảm giác dị thường nguy hiểm.
Động tác của họ như đã diễn luyện qua trăm ngàn lần. Tổ đội nào làm tiên phong, tổ đại nào bọc hậu đều được phân công rõ ràng.
Tổ đội ở phương bắc đã nhận được mệnh lệnh vây bắc Nhâm Tiểu Túc. Dù núi lửa có phun trào cũng không ảnh hưởng tới việc thi hành mệnh lệnh của họ.
Bầy giờ, trong máy liên lạc truyền ra âm thanh lạnh lùng của Hứa Man:
- Mục tiêu chạy nước rút ới tốc độ 3 phút 29 giây. Lực lượng mục tiêu không xác định được, tất cả đơn vị giết chết mục tiêu bằng mọi cách.
E rằng Nhâm Tiểu Túc không ngờ trong tập đoàn lại có người nắm giữ kỹ thuật này. Dựa vào sức mạnh và tốc độ mà ước lượng mục tiêu.
Bất quá tạm thười Nhâm Tiểu Túc không hiển lộ ra thực lực chân chính của mình nên mới kiến tổ đội của tập đoàn không cách nào ước định.
Nguyên bản Khánh Chẩn cảm thấy hứng thú với Nhâm Tiểu Túc, hơn nữa với tầng quan hệ cùng Trương Cảnh Lâm kia, kỳ thật Khánh Chẩn muốn giữ Nhâm Tiểu Túc lại để dùng cho mục đích khác.
Thế nhưng bây giờ Khánh Chẩn không muốn chờ nữa.
Vây bắt và giết chỉ hơn nhau có một chữ nhưng ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Bảy tám tổ đội tác chiến trong rừng bắt đầu mở chốt súng. Họng súng đang họ của họ có thể lên nòng bất kỳ lúc nào.
Hơn nữa, bảy tổ đội tác chiến đã chặn hết liên lạc với bên ngoài, phòng ngừa có thông tin quấy nhiễu họ. Giờ khắc này hơn 210 người hợp lại thành một tổ đội độc lập, có thể tiền trảm hậu tấu!
Đây là thói quen dụng binh từ trước tới nay của Khánh Chẩn. Khánh Chẩn cho rằng, khi chiến đấu mà quyền quyết định cũng không có thì cỗ máy chiến đấu này sẽ không phát huy được sức mạnh chân chính.
Trong tập đoàn từng có rất nhiều người chỉ trích cách dụng binh này. Có điều Khánh Chẩn chưa bao giờ để ý tới ý kiến của họ. Trước kia đã không, bây giờ càng không.
Thế nhưng những nhân vật lớn của Khánh thị không biết, điều này càng khiến vô số binh sĩ nguyện ý làm việc cho Khánh Chẩn, vì Khánh Chẩn khiến họ cảm thấy bản thân được tin tưởng.
Lúc này, Khánh Chẩn đang nhìn Lưu Bộ ngã trên một vũng máu. Một binh sĩ đi tới tỉ mỉ lục soát người Lưu Bộ. Kết quả hắn phát hiện bọc nhựa hình ngwowifL
- Đây là thứ hắn đem theo .
Khánh Chẩn cau mày:
- Đây là thứ đồ chơi gì?!
Dường như ngay cả nhân vật như Khánh Chẩn cũng chưa từng thấy qua thứ này…
…
Tổ đội tác chiến chậm rãi phong tỏa vòng vây, mở đèn pin chiến thuật ra.
Dựa theo tin tức thu được từ Lưu Bộ, trên người Nhâm Tiểu Túc có thể có súng cùng với ba băng đạn lấy được từ chỗ tư quân.
Thế nhưng nhân viên tác chiến cũng không sợ họ mở đèn lên sẽ thành bia ngắm cho người khác. Chung quy một mình Nhâm Tiểu Túc không thể một lần bắn chết 30 người. Nếu Nhâm Tiểu Túc dám nổ súng, chiến hữu bên cạnh họ sẽ bán Nhâm Tiểu Túc thành cái sàn!
Bảy tổ đội bên trong rừng cây dần đi tới thành thị, mà Hứa Man dẫn theo sáu tổ đội bao vây rừng. Vì bắt một người mà xuất động cả trăm người, đây là đãi ngộ trước giờ Nhâm Tiểu Túc chưa từng có.
Có điều họ vẫn đánh giá thấy năng lực ở nơi hoang dã của Nhâm Tiểu Túc.
Sở dĩ Nhâm Tiểu Túc đồng ý làm người dẫn đường là vì hắn nắm chắc bản thân sẽ không sao.
Tuy chiến đội của tập đoàn hung hãn nhưng kinh nghiệm sinh tồn trong rừng của họ thua xa Nhâm Tiểu Túc!
Trong khi Hứa Man dẫn sáu tổ đội tiến vào rừng cây, bao ây Nhâm Tiểu Túc thì đột nhiên một bóng đen từ trên cây nhảy xuống.
Bóng đen kia đậm như mực, hành động nhanh như quỷ dị. Rừng cây không hề tạo ra trở ngại của hắn.
Tổ tác chiến phương bắc không chút do dự nổ súng. Thế nhưng dường như bóng đen đã được chuẩn bị trước, không ngừng lướt ngang sang bên phải để tránh đường đạn!
Ảnh tử mày đen không hề ngừng lại, chỉ thấy thân hình hắn bỗng dưng nghiên về phía trước. Chỉ một động tác đã xông tới tổ đội!
Địch nhân có vũ khí nóng cường đại thì nên làm sao? Nhâm Tiểu Túc từng hỏi Trương Cảnh Lâm vấn đề này. Khi ấy Trương Cảnh Lâm nói:
- Đương nhiên phải xông thẳng về phía họ. Vì khi đó họ sẽ không thể nổ súng. Bên cạnh họ đều là đồng đội, bên cạnh ngươi thì toàn là địch nhân!
Nhâm Tiểu Túc không biết cách mà Trương Cảnh Lâm dạy cho hắn có điều không. Thế nhưng hiện tại trông có vẻ hiệu quả.
Chỉ thấy tổ đội kia rút chủy thủ ra, vì tốc độ bóng đen quá nhanh, họ sợ dùng súng sẽ bắn trúng chiến hữu của mình.
Thế nhưng đối với ảnh tử của Nhâm Tiểu Túc mà họ, những nhân loại bình thường này quá chậm! Cũng quá yếu!
Bóng đen hoàn toàn không sợ chủy thủ, nó chỉ cần một quyền là giết xong một người. Đột nhiên bóng đen nhấc chân đá vào ngực một chiến si, người kia như diều đứt dây bay ra chừng năm mươi mét!
Những chiến sĩ khác thấy thế không khỏi sợ hãi, sức mạnh này không hề tầm thường!
Hứa Man đi tới từ xa thấy bóng đen lay động. Khi hắn thấy bóng đen kia thì kinh nghi, trước kia không ai nói Nhâm Tiểu Túc có loại năng lực này.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc bỗng mở miệng hô to:
- Hứa Hiển Sở ở đây, ai đám đánh với ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT