Nhâm Tiểu Túc không ngờ mình lại hoàn thành nhiệm vụ. Thật tâm mà nói, căn bản hắn không ngờ mình sẽ hoàn thành nó. Kỳ thật cung điện này đang giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn nhỉ. Không thì làm sao Vương Phú Quý lại cảm tạ mười tám đời tổ tông nhà hắn đặc biệt thành tâm như thế!

Hiện tại điểm sức mạnh của Nhâm Tiểu Túc đã là 6.5, chính thức gấp hai lần người bình thường. Đương nhiên, phạm trù bình thường này chỉ có giá trị bình quân mà thôi. Người đã trải qua huấn luyện không nằm trong chỉ số bình quân này.

Đoàn xe vượt qua hẻm núi, nhanh chóng chạy về phía trước. Vừa rồi có người hoảng hốt chạy bừa đã bị đàn sói cắn chết. Đám bọ mặt người cũng có chút kỳ lạ, chúng không rời khỏi hẻm núi, lúc tới biên giới với bên ngoài thì chầm chậm lui về.

Đàn sói và bọ mặt người, hai giống loài hoang dã nước sông không phạm nước giếng, sống chung bằng một phương thức đặc biệt.

Đàn sói nhìn về phía lang vương, lang vương chậm rãi xoay người đi vào trong rừng cây. Có vẻ khi con mồi đã chạy mấy, Lang vương tuyệt đối không lưu luyến, gọn gàng linh hoạt rời đi.

Người lái xe Tôn Quân Chính lên tiếng:

- Không biết lần này có bao nhiêu người còn sống?

- Chúng ta còn sống là được.

Nhâm Tiểu Túc đáp.

Còn người khác sống chết thế nào không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.

Kỳ thật ở nơi hoang dã này, nhiều người sẽ tốt hơn một chút. Chung quy nhiều người lực lượng lớn, hơn nữa có chuyện gì tất cả mọi người đều có thể chiếu cố lẫn nhau.

Hiện tại Nhâm Tiểu Túc có thể thấy được, đám người kia đã dùng hành động chứng minh, họ tuyệt đối không phải đối tượng có thể tin tưởng được. Không chỉ không tin tưởng được thôi đâu, nói không chừng trong lúc thất thần nào đó còn bị đâm đối phương hại chết nữa.

- Các người nhìn đi, nơi này có thật nhiều thi cốt!

Bỗng nhiên Tôn Quân Chính hô lên.

Khi cỗ xe sắp đi khỏi hẻm núi, họ thấy được vài chục bộ thi cốt của con người ở ven đường, bộ dáng chúng vô cùng kỳ quái.

- E răng đều là nạn nhân của đám bọ mặt người.

Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói.

Hiện tại, Nhâm Tiểu Túc lại hồi tưởng lại khi nãy. Lúc ấy hắn là người tỉnh táo nhất nên trong khi lùi vào trong xe vẫn để tâm quan sát đám bọ mặt người.

Trong trí nhớ của hắn, không phải trên thân con bọ nào cũng có hình mặt người, chẳng lẽ là do chúng chưa lớn đủ? Hoặc vì bọ mặt người phải ăn thịt người mới có hình mặt người?

Ở nơi kỳ quái thế này, trong vô thức Nhâm Tiểu Túc suy đoán ra những trường hợp không tốt.



Nghĩ tới đây, sau lưng Nhâm Tiểu Túc đổ một thân mồ hôi lạnh. Sao hắn cảm thấy thứ đám bọ kia ăn chính là hồn phách con người. Những hồn người chết bị ăn vài sau đó hóa thành hình thù kỳ quái đó.

Vốn đoàn xe có tới 6 chiếc, kết quả hiện tại chỉ còn lại ba chiếc. Họ dùng hơn mười phút mới rời khỏi hẻm núi. Trong nháy mắt cỗ xe rời khỏi hẻm núi, đám người Nhâm Tiểu Túc đều sửng sốt.

Lúc nãy còn là ban đêm, trong hẻm núi tối om như mực, chỉ có trong phạm vi đèn xe mới còn ánh sáng.

Vậy mà rời khỏi hẻm núi, thiên hà cứ như bức tranh treo trên đầu, phảng phất như ở trước mắt bọn họ. Mà trên mặt đất là đám thực vật dị thường rậm rạp cùng vô số đom đóm bay tới bay lui trong rừng cây. Cứ như dãy núi xung quanh cố ý vây nhốt một vùng tiên cảnh bên trong nó vậy.

Đám người chậm rãi đi xuống xe nhìn mọi thứ, Tôn Quân Chính không tự chủ được đi tới rừng cây, trên mặt xuất hiện vẻ khao khát.

Kết quả ngay lúc này lại bị Nhâm Tiểu Túc tát cho một bạt tai:

- Loại rừng rậm quỷ dị này anh cũng dám tiến vào?

Đối với đám đại nhân vật xuất thân từ hàng rào, vẻ đẹp là thứ vô cùng hấp dẫn họ. Có điều với Nhâm Tiểu Túc lại khác, trong thiên nhiên rộng lớn mỹ lệ trời sinh này lại tràn ngập nguy hiểm.

Muốn sinh tồn ở nơi hoang dã phải hiểu rõ, thứ càng xinh đẹp lại càng nguy hiểm, nấm càng sặc sỡ lại càng độc, nhền nhện càng diễm lệ lại càng chết người.

Vì thế đối với thiên nhiên mỹ lệ, Nhâm Tiểu Túc có chút kháng cự. Đối với hắn mà nói, mỹ lệ chính là quỷ dị.

Người trên xe cũng lần lượt đi xuống, Nhâm Tiểu Túc dò xét thì phát hiện Hứa Hiển Sở là người phản ứng kịp thời quả nhiên sống sót, thế nhưng khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là Lưu Bộ vẫn chưa chết.

Cũng không phải Nhâm Tiểu Túc mong Lưu Bộ chết, chỉ là hắn cảm thấy có chút buồn bực. Cái tên chịu kinh hãi chạy loại mà sao sống dai thế…

Người sống sót còn có Lạc Hinh Vũ, trong ấn tượng của Nhâm Tiểu Túc, khi bọ mặt người tới gần, phản ứng đầu tiên của Lạc Hinh Vũ là chạy tới gần Hứa Hiển Sở. Hẳn là dưới sự trợ giúp của hắn ta mà chạy thoát.

Sắc mặt Hứa Hiển Sở ngưng trọng:

- Chỉ còn 11 người.

Lúc tới là 20 người, hiện giờ chưa tới Cảnh Sơn chỉ còn lại 11 người. Nói không chừng sau này trên đường lại phát sinh chuyện gì nữa, cuối cùng còn bao nhiêu người có thể quay về cũng chưa biết chắc.

- Ta đã nói quay đầu lại, không nên tiến vào hạp cốc mà. Rõ ràng có siêu phàm giả bảo vào đó sẽ chết, sao các người không nghe?

Lưu Bộ phàn nàn lên tiếng.

- Câm miệng.

Lạc Hinh Vũ lạnh lùng nói.



Thời điểm này dường như Lưu Bộ có thêm dũng khí, trào phúng Lạc Hinh Vũ:

- Ta đã nói đừng rời khỏi hàng rào mạo hiểm ngươi không nghe, hiện tại ngươi thỏa mãn chưa?

Sắc mặt Lạc Hinh Vũ xanh mét:

- Lúc trước cũng chính ngươi giơ tay tán thành mà!

- Ta dám nói không tán thành sao?

Lưu Bộ phản bác.

Hứa Hiển Sở nhíu mày nói Lưu Bộ:

- Bây giờ nói thì có tác dụng gì, ngươi muốn quay về tìm đàn sói hả? Chúng ta bất đắc dĩ mới phải vào hạp cốc, mọi người còn có thể còn sống trở về đã là may mắn rồi, đừng cãi nữa. Bây giờ chuyện quan trọng nhất của chúng ta là đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn!

Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ im lặng. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mình phải tìm đường khác, nhân tâm trong đội đã phân tán, cái gọi là đồng tâm hiệp lực chỉ là một lời nói suông mà thôi.

Xe không thể đi về phía trước. Không ai người thực vật ở đây lại phát triển chẳng khác nào ở rừng mưa nhiệt đới, rậm rạp không cách nào lái xe qua.

- Trước tiên nghỉ ngơi một lúc đi.

Hứa Hiển Sở mệt mỏi nói. Đêm nay phải chạy trốn nên họ chưa nghỉ ngơi đủ. Vừa trốn đàn sói lại đụng phải bọ mặt người. Mọi người sắp sụp đổ đến nơi rồi.

Nhâm Tiểu Túc giả bộ như mệt mỏi vô cùng mà ngồi xuống đất… cách đám rừng cây này thật xa. Lúc này mọi người không chỉ đói bụng mà ngay cả lều hay chăn cũng chẳng còn.

Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc có chút tiếc hận, hắn lại quên cầm theo con chuột kia rồi. Cũng không biết bọ mặt người có ăn thịt chuột hay không, ăn rồi có biến thành bọ mặt… chuột không…

Nghĩ như vậy Nhâm Tiểu Túc cũng không quá đau lòng mà thậm chí còn có chút chờ mong…

- Sĩ quan.

Lạc Hinh Vũ nói với Hứa Hiển Sở:

- Rốt cuộc các người tới Cảnh Sơn để làm gì?

Nhâm Tiểu Túc nhìn Hứa Hiển Sở, đây cũng là điều mà hắn thắc mắc!

Hứa Hiển Sở do dự một chút, vẫn không nói hết những điều mình biết. Có điều Nhâm Tiểu Túc phát hiện, dường như chính bản thân Hứa Hiển Sở cũng đang âm thầm nghi ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play