Điều khiển người máy nano bị chậm là chuyện khiến người khác thực sự đau đầu. Đôi khi rõ ràng đầu óc và mắt là cùng một chỗ nhưng người máy nano lại phản ứng chậm hơn vài giây.

Này chẳng khác gì họ không điều khiển được tay chân của mình, khiến đám Vương Vũ Trí cảm thấy như mình bị khờ vậy…

Hơn nữa nếu họ có thể khống chế người máy nano thật tốt. Nói không chừng bây giờ sẽ giúp được mọi người thay vì bất lực nhìn.

Cho nên khi Nhâm Tiểu Túc báo họ biết, rèn luyện cơ thể có thể nâng cao tỷ lệ đồng bộ thì ngay cả mấy học sinh bị thương cũng bắt đầu chủ động làm việc. Tỷ như chân bị thương thì rèn luyện tay, tay bị thương thì rèn luyện bụng. Một người muốn thành công sẽ có muôn vàn biện pháp.

Thật ra áp lực của Nhan Lục Nguyên rất lớn, dù có Vương Phú Quý và Lý Thanh Chính hỗ trợ nhưng những người khác chỉ là người bình thường, muốn chia sẻ cho hắn cũng hữu hạn.

Mà bây giờ, sau khi nghe biện pháp của Nhâm Tiểu Túc xong, mọi người đều nghĩ cách đột phá cực hạn của bản thân, cũng hi vọng sau này có thể giúp đỡ cho đoàn đội của mình.

Đội ngũ này của họ cũng coi như trải qua sóng to gió lớn, sau khi sàng lọc đất cát thì còn lại chính là vàng. Mỗi người đều biết muốn sống trên đất chết là chuyện khó khăn cỡ nào.

Chỉ là trong mắt người ngoài, những người này chẳng khác nào vừa uống máu gà nên hung hăng dễ sợ.

Nhâm Tiểu Túc chờ đợi cơ hội, một trong số đó là đàn sói tới đây. Kết quả qua vài ngày, mắt thấy Nạn dân doanh đã xây xong mà bóng dáng đàn sói vẫn chưa thấy đâu.

Lúc này, bỗng dưng Nhâm Tiểu Túc chợt bừng tỉnh. Chỉ sợ đàn sói đã tới mùa sinh sản?

Lúc còn ở trạm gác có rất nhiều sói cái mang thai. Thời gian hoài thai của sói là 63 ngày, tính toán cũng không sai lệch lắm.

Cho nên, đối với đàn sói mà nói, chuyện chúng cần làm nhất là tìm chỗ trốn, chờ số lượng cá thể nhiều hơn rồi nuôi dưỡng đám sói con thành lực lượng mới của đàn sói.

Lúc này, đàn sói không thể tùy ý hoạt động. Thậm chí Lang vương đã sớm dự trữ xong đồ ăn, tránh phải ra ngoài săn bắn làm gì.

Thật đáng tiếc, nếu đàn sói ở đây, hai chi quân tăng cường của Dương thị chẳng là gì.

Đã vậy chỉ có thể chờ Nhâm Tiểu Túc khỏi thôi.

Nạn dân doanh gần hàng rào đã được dựng xong, cao chừng hai mét. Bốn phía có bốn tòa tháp cao để quan sát xung quanh, thậm chí còn có đèn pha nữa.

Binh sĩ Dương thị tuần tra bốn phía, gần đó còn có người thay phiên canh gác, trên vai vác súng, đạn lên nòng để phòng ngừa đám nạn dân chạy trốn, cũng nhằm giám sát nạn dân. Binh sĩ chỉ phụ trách chỉ đạo nạn dân xây dựng mà thôi.



Binh sĩ thay phiên canh gác, người chưa tới lượt sẽ vào doanh trướng chơi đánh bài. Nhưng khi tới ca trực ban họ sẽ không qua loa, căn bản không để bất luận kẻ nào có cơ hội chạy thoát.

Nếu đám Nhâm Tiểu Túc muốn đi, đầu tiên họ phải cân nhắc việc đội phá hai chi quân tăng cường này.

Bấy giờ, Vương Phú Quý thừa dịp buổi tối nghỉ ngơi mà chạy đi lôi kéo quan hệ với đám binh sĩ, tặng quà làm quen các kiểu.

Đồ vật tặng đi cũng khá nhiều, đa phần đều là đồng hồ, trang sức, rất phù hợp với hình tượng nạn dân.

Thời điểm binh sĩ tăng cường đánh bài, hắn còn bưng trà rót nước rất thành ý. Thế nhưng đám binh sĩ kia vẫn hò hét với Vương Phú Quý, thậm chí còn cao giọng nhục mạ, lão Vương tức muốn chết nhưng vẫn phải tươi cười chào đón.

Lúc ăn, binh sĩ Dương thị thậm chí còn chẳng thèm đi lấy mà xem Vương Phú Quý như chân sai vặt, cơm nước xong xuôi lại để Vương Phú Quý rửa chén dọn dẹp, hèn mọn như buổi đất.

Buổi tối, lúc đám binh sĩ đánh bài, Vương Phú Quý bưng mấy chén nước ấm qua. Kết quả một binh sĩ không biết, trực tiếp cầm lên uống khiến bản thân bị phỏng nhẹ.

Hắn tức giận xô ngã Vương Phú Quý:

- Không biết đường nhắc nhở ta nước quá nóng hả?

Vương Phú Quý tùy ý phủi phủi nước vẩy lên người, nhanh chóng đứng lên cười nói:

- Lỗi của ta, ta sai rồi. Để ta đi lấy cho ngài chén nước khác nhé.

Dần dà, Vương Phú Quý bỗng nhiên có quyền phát ngôn trong đám nạn dân, binh sĩ tăng cường phàm có chuyện gì liên quan tới Nạn dân doanh đều để Vương Phú Quý đi làm.

Thời điểm Nạn dân doanh đầu tiên được xây xong, Vương Phú Quý đã an bài đám Nhâm Tiểu Túc vào ở, binh sĩ tăng cường thấy vậy cũng chẳng nói gì, đây cũng xem như thành quả thời gian chịu khổ vừa qua của Vương Phú Quý.

Tuy căn phòng có phần xiêu vẹo nhưng mùa đông có nơi chắn gió cũng không phải việc đơn giản. Nơi này của họ nhiều thương binh như vậy, chắc chắn phải nghĩ cách mới được vào ở.

Đợi đám binh sĩ tăng cường không ở đó, đám nạn dân khác hùng hổ nói:

- Hầu hạ người của Dương thị thích quá nhỉ? Bằng vào cái gì các người được vào phòng ở, gian phòng này là mọi người chúng ta cùng nhau xây xong đấy!



Bấy giờ, Nhan Lục Nguyên trong phòng lao tới đạp vào tên vừa lên tiếng. Một cái đạp này khiến người nọ mặt đỏ như tôm luộc, chỉ có thể ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.

Nhan Lục Nguyên có người máy nano, thể lực người bình thường không thể chống cự. Chỉ thấy Nhan Lục Nguyên cầm dao găm trong tay, lạnh lùng nhìn xung quanh. Dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể giết người.

Tiểu Ngọc Tỷ đứng trước cửa doanh trại, chỉ vào mũi đám người mắng to:

- Để ta nghe ai dám nói xấu sau lưng lão Vương thì đừng trách chúng ta không khách khí. Đến một giết một, đến mười giết mười!

Tới lúc này đám nạn dân mới nhớ ra, đám Nhan Lục Nguyên giết người không chớp mắt!

Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Nhâm Tiểu Túc nói với Vương Phú Quý:

- Lão Vương, ngươi không cần làm vậy. Dù chúng ta ngủ ở đất hoang cũng chẳng sao, ngươi không cần hy sinh cho chúng ta.

Về việc này, Nhâm Tiểu Túc đã nói với Vương Phú Quý mấy ngày. Thế nhưng chẳng ai ngăn được Vương Phú Quý cả.

Buổi tối, tuy Vương Phú Quý đồng ý nhưng ban ngày vẫn ra vẻ đáng thương bưng trà rót nước cho đám Dương thị.

Nhâm Tiểu Túc cảm nhận được nội tâm thống khổ của Vương Phú Quý nhưng Vương Phú Quý vẫn không nói gì cho hắn.

Lúc này, Vương Phú Quý vui cười hớn hở nói:

- Không sao đâu, đây là chuyện ta am hiểu nhất mà.

Nhâm Tiểu Túc thở dài:

- Không phải am hiểu hay không, tuy chúng ta ở cùng một chỗ chịu khổ nhưng không cần ai phải hi sinh tôn nghiêm của mình.

Vương Phú Quý bình tĩnh nói:

- Vì chạy nạn mà các người bị thương thành thế này. Lúc trước, khi thoát đi, rất nhiều học sinh muốn cầm lựu đạn liều mạng với đám vật thí nghiệm. Ta là người ham sống, ta còn phải chăm sóc Đại Long nên không chết được. Cho nên việc ta có thể làm là gì? Trong đội ngũ chỉ có ta là thích hợp là chuyện này nhất. Cho nên Tiểu Túc à, ngươi đừng băn khoăn làm gì. Đây là chuyện ta nên làm. Việc các người có thể làm ta không làm được nhưng việc các người không thể làm thì cứ để ta.

Mọi người trong phòng im lặng không lên tiếng, bỗng nhiên một khái niệm mới nảy sinh trong lòng họ. Mọi người cảm giác được như đang trong một gia đình vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play