Mọi người đồng loạt im lặng. Họ không biết nên giải thích thế nào với Nhâm Tiểu Túc. Thậm chí từ tận đáy lòng họ thật sự không muốn nói với Nhâm Tiểu Túc về việc này. Chỉ hi vọng Nhâm Tiểu Túc mãi mãi mơ màng thôi.

Vương Phú Quý nói:

- Đại sư huynh nói hắn có việc nên rời đi trước rồi…

Nhâm Tiểu Túc ngơ ngác nhìn Vương Phú Quý. Nhâm Tiểu Túc không phải người ngu, hoặc nói, so với những người khác hắn thông minh hơn một chút.

Không cần mọi người nói, hắn tự đoán được chân tướng.

Cho nên khi Vương Phú Quý nói thế, Nhâm Tiểu Túc đang nằm bỗng nhiên chảy hai hàng nước mắt:

- Hắn đi thế nào?

Nhan Lục Nguyên để bác sĩ rời đi, ngồi xuống bên cạnh Nhâm Tiểu Túc;

- Lúc Vô Địch ca đi. Hắn dùng gậy Như Ý đánh đuổi yêu ma thập phương, chân đạp ngàn vạn yêu ma quỷ quái. Trên trời có mây bảy màu óng ánh chiếu lên người, cứ như mở cửa trời vì hắn vậy. Ta đoán người trên trời muốn đón hắn về a.

Nhâm Tiểu Túc không nói gì thêm, xung quanh lần nữa rơi vào trầm mặc.

Thế nhưng Nhan Lục Nguyên phát hiện toàn thân Nhâm Tiểu Túc run rẩy, ngay cả sắc mặt cũng dần đỏ ửng. Nhan Lục Nguyên xốc ống quần và tay áo Nhâm Tiểu Túc lên. Hắn phát hiện toàn bộ gân máu trên người Nhâm Tiểu Túc phát ra ánh sáng màu bạc.

Nhan Lục Nguyên cũng có người máy nano nên hắn hiểu rõ đây là gì. Nhâm Tiểu Túc dưới tình trạng không có thuốc tê, cưỡng ép người máy nano chữa xương cho hắn.

Mọi người luôn dùng câu đau tới tận xương tủy để hình dung sự đau đớn cùng cực. Nhưng đại đa số đều là nói cho to mồm thôi.

Mà bây giờ, Nhâm Tiểu Túc thật sự là đau tới tận xương tủy, đây cũng chẳng phải một biện pháp tu từ khoa trương.

Xương cốt của hắn vỡ vụn, từng mảnh xương cốt lẫn lộn trong huyết nhục. Vì thế Nhâm Tiểu Túc phải điều khiến người máy nano không ngừng nhặt lấy từng mảnh xương nhỏ đó nối và xương cốt cho mình.

Cứ như một trò chơi ghép hình vậy. Đôi khi ghép sai thì phải tháo ra ghép lại.

Đau đớn tới mức chỉ mới ghép xong một cánh tay mà Nhâm Tiểu Túc đã ngất xỉu.

Chẳng bao lâu sau, Nhâm Tiểu Túc tỉnh lại. Hắn tiếp tục điều khiển người máy nano ghép xương cho mình mà chẳng nói lời nào.

Nhan Lục Nguyên ở bên cạnh khóc không thành tiếng:



- Ca, ngươi nghỉ ngươi chút đi. Van xin ngươi mà, dừng lại đi.

Có điều Nhâm Tiểu Túc cắn răng không nói gì.

Nhâm Tiểu Túc không thể ngừng, chỉ khi hắn hoàn thành việc chữa thương thì về sau mới không để lại di chứng.

Đất chết cực kỳ nguy hiểm. Nếu hắn tàn phế, vậy phải đối đầu với thế giới nguy hiểm này thế nào.

Nhâm Tiểu Túc tỉnh lại rồi đau đớn ngất đi. Quá trình này lặp lại chẳng biết bao nhiêu lần. Lúc này Nhan Lục Nguyên bỗng nhận ra, Nhâm Tiểu Túc muốn dùng sự đau đớn trên thân thể che dấu sự đau đớn trong tâm hồn.

Loại đau đớn từ tâm hồn kia chẳng khác nào đâm trái tim thành một lỗ hổng sâu hoắm, trống rỗng.

Khi Vương Phú Quý là Lý Thanh Chính hiểu vì sao Nhâm Tiểu Túc làm vậy thì không khỏi chấn kinh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, họ khó lòng tin tưởng có người nhịn được đau đớn mà tự mình nối xương.

Người bình thường khi bị cắt một đao sẽ đau tới kêu oai oái. Mà hiện tại Nhâm Tiểu Túc bị cắt vô số vết thương trong xương cốt lại chỉ có thể gồng mình chịu đựng.

Mãi tới khi Nhâm Tiểu Túc lắp xương và dùng người máy nano cố định xong mới thiếp đi. Mồ hôi trên người hắn khiến quần áo ướt sũng.

Tiểu Ngọc Tỷ ở một bên vừa lau nước mắt vừa lau mồ hôi cho Nhâm Tiểu Túc.

Bỗng nhiên Nhan Lục Nguyên nói:

- Trước kia khi ca chưa đi săn, chúng ta chỉ có thể ăn cỏ dại.

Người bên ngoài có chút sửng sốt. Họ không biết vì sao Nhan Lục Nguyên lại nói thế.

Chỉ nghe Nhan Lục Nguyên tiếp tục kể chuyện xưa:

- Không ai dạy hắn rau gì không ăn được, rau gì ăn được. Có chút cỏ dại rất khó ăn, cũng có ít cỏ dại có một chút độc tính. Các người nghĩ ca ta làm sao phân biệt được? Hắn tự mình ăn trước, thấy ổn mới cho ta ăn. Phú Quý thúc nói không sai, mạng ca ta cứng lắm. Nếu không cứng đã sớm chết ở nơi hoang dã rồi.

Lúc này, đám nạn dân cảm thấy nguy hiểm đã qua nên quyết định dừng lại ở đây, chờ Lý thị cứu viện. Họ tin chắc Lý thị sẽ tới cứu họ. Chung quy họ là cư dân hợp pháp của hàng rào

Ban ngày, Nhan Lục Nguyên ngủ một giấc ngắn, không có người nào dám đụng tới họ vào lúc này.

Mà lưu dân trên thị trấn nhận ra khí chất quen thuộc từ trên người Nhan Lục Nguyên, là khí tức tàn nhẫn sinh tồn nơi hoang dã.

Đến tối, Nhan Lục Nguyên canh giữ một tấc không rời bên cạnh Nhâm Tiểu Túc. Trước kia Nhan Lục Nguyên cũng từng canh đêm, bây giờ cũng vậy.

Lúc nửa đêm, mọi người bị tiếng câu rên làm cho bừng tỉnh. Họ nhìn về phía phát ra âm thanh. Kết quả thấy được Nhan Lục Nguyên hai tay đẫm máu canh giữ bên cạnh Nhâm Tiểu Túc. Dưới chân hắn là hai người trưởng thành, một trong hai người đó vẫn còn chút hơi tàn.



Nhan Lục Nguyên nắm tóc người kia, kéo gã lên. Hắn bình tĩnh kéo một đường trên cổ gã:

- Nếu có ai vụng trộm tới gần chúng ta thì đây chính là kết cục. Muốn tìm ăn thì tự vào rừng mà tìm!

Hai anh em từng nghi hoặc, vì sao Nhan Lục Nguyên là siêu phàm giả mà thể lực của hắn không tăng lên nhiều.

Dựa theo sự phát triển của những siêu phàm giả khác. Thức tỉnh một thời gian dài thì tố chất thân thể sẽ tốt hơn người thường nhiều lắm. Nhưng Nhan Lục Nguyên thì không như thế. Hắn là siêu phàm giả mà phản phệ bình thường cũng khó lòng chống cự.

Mà bây giờ Nhâm Tiểu Túc cho Nhan Lục Nguyên người máy nano để bổ sung khuyết điểm này.

Người trong hàng rào sợ hãi nhìn Nhan Lục Nguyên, họ cảm thấy đứa nhỏ này sắp điên rồi. Chỉ cần có ai đó hơi uy hiếp đến gần thiếu niên hôn mê kia, hắn sẽ chẳng do dự giết chết.

Hơn nữa, cư dân trong hàng rào nhận ra Nhan Lục Nguyên vô cùng chán ghét mình.

Có người ở cách đó khá xa, nhỏ giọng nói:

- Đợi quân đội tới, chúng ta báo hết việc ác của họ lên. Nhìn coi họ bị chế tài nghiêm khắc thế nào!

- Đúng, quân Lý thị hẳn rất nhanh sẽ tới!

Có điều, khi họ nói vậy thì trong lòng cũng cảm thấy có phần mơ hồ. Đã một ngày trôi qua, sao quân đội Lý thị vẫn chưa tới?

Dù tiền tuyến Thắng Sơn đang có chiến tranh thì trong những hàng rào khác vẫn còn quân đội mà. Sao mãi tới giờ vẫn không có ai tới.

Vào lúc này, phía bắc nhấp nhoáng ánh đèn xe. Nạn dân hưng phấn một hồi:

- Rốt cuộc binh sĩ Lý thị cũng tới!

- Chúng ta được cứu trợ rồi!

Nhưng khi cỗ xe tới gần và thấy được đám nạn dân thì họ chẳng hề ngừng lại. Đoàn xe thật dài tiếp tục lái về phía nam!

Đợi tới khi bộ binh đi qua. Có người kéo tay một binh sĩ hô:

- Trưởng quan, các người đi đâu vậy. Mau cứu chúng tôi!

- Cứu chúng ta a. Cho chúng tôi đồ ăn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play