Hàng rào 108 bị phá hủy ảnh hưởng rất nhiều lên chiến trường. Hàng rào này là cứ địa lớn nhất của độ Chiến Bộ Lý thị.
Những đội Chiến Bộ trước khi ra tiền tuyến đều đi qua hàng rào 108 để chuẩn bị và tiếp tế. Sau đó mới tiếp tục bắc tiến, đây cũng là nguyên nhân mà hàng rào 108 đột nhiên thiếu lương thực.
Lý thị chưa từng trải qua chiến tranh diện rộng nên khá thiếu kinh nghiệm. Rất nhiều tướng lãnh còn nghĩ chiến tranh là chuyện cực kỳ đơn giản. Chỉ cần ổn định bộ máy chiến tranh là được. Vì thế họ thiết kế rất nhiều máy móc trong thời gian qua.
Nhưng một khi chiến tranh bắt đầu, họ mới hiểu chiến tranh căn bản rất vô thường. Chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.
Hàng rào 108 bị phá hủy khiến binh sĩ tiền tuyến của Lý thị nhất thời mất đi một lượng lớn tiếp tế. Đội thiết giáp của Dương thị không ngừng tiến công Thắng Sơn để tấn công vào. Chiến lược này thành công lớn.
Sau khi vật thí nghiệm thoái lui, chiến binh nano của Dương thị vẫn tiếp tục tiến vào hàng rào 108, chủ yếu là để phá hủy hàng rào này.
Dương Tiểu Cận đã biến mất chẳng còn bóng dáng. Nàng là nhân vật quan trọng của Lý thị. Dường như cũng chẳng có hứng thú với chiến tranh, chiến binh nano cũng chẳng biết đến nàng.
Bên ngoài đồn Dương thị và Tên Côn Đồ không hợp, có điều đâu ai biết chân tướng thật sự là thế nào.
Lý thị bị cắt đường tiếp tế, trong khoảng thời gian ngắn không làm gì được. Nếu binh sĩ viện trợ không kịp thời tới cung cấp nhu yếu phẩm. Đây sẽ là đả kích trầm trọng với tiền tuyến Lý thị.
Nếu Lý thị có thể vượt qua thời kỳ khó khăn này, họ nhất định sẽ báo thù Dương thị.
Đối với chiến trường Tây Nam mà nói, thứ mọi người quan tâm nhất là nhu yếu phẩm. Mà trong giới siêu phàm giả, sự xuất hiện của Trần Vô Địch là một chuyện cực kỳ quan trọng.
Tên Côn Đồ từng định nghĩa khoảng thời gian này là Chu Thần Lê Minh. Có nghĩa là, trong giới siêu phàm chưa có ai đủ sức mạnh thoát khỏi phàm tục.
Mọi người vẫn sợ vũ khí nóng, núp dưới cái bóng của tập đoàn. Sức mạnh tầm thường ước chế giới siêu phàm.
Mà sự xuất hiện của Trần Vô Địch đã đóng một dấu ấn trong thời gian này. Giới siêu phàm lặng lẽ chờ những người như Trần Vô Địch xuất hiện, khi đó thời đại Chư Thần Quật Khởi sẽ được mở ra.
Vì họ đã chứng minh được sức mạnh của siêu phàm giả có thể chọc thủng trời, cũng có thể ký gửi khát vọng của mình vào đó.
Nhưng nhìn chung, tất cả mọi người vẫn đang sống dưới thời Chư Thần Lê Minh. Chỉ có một mình Lý Thần Đàn mới có thể xem là bán thần. Mà người có thể chạm tới cánh cửa thần minh chỉ có một mình Trần Vô Địch.
Đó là sức mạnh chân chính thuộc về thần linh.
Trên đường phố hoang tàn và trống trải của hàng rào 108. Gió rét thổi lạnh căm, trên mặt đất là báo chí cũ nát không ngừng bay loạn.
Lá cây rải rác khắp nơi, đâu còn công nhân vệ sinh giữ gìn hàng rào như trước. Hiện tại mọi người đều đã chạy đi. Chỉ còn rất ít người trốn trong nhà với suy nghĩ chờ Lý thị tới cứu viện. Mà Lý Thần Đàn dẫn theo binh sĩ điều khiển tên lửa của Lý thị chặn đường phía nam, trong thời gian ngắn không ai vào được.
Lý Thần Đàn cô độc đi trên phố dài. Hắn nhìn cảnh tượng tiêu điều mà ánh mắt chẳng có mảy may gợn sóng.
Tiểu cô nương Tư Ly Nhân mặc một bộ đồ màu trắng bay bên cạnh hắn cũng chẳng nói một lời. Nàng cảm nhận được nội tâm bi thương và cô độc của Lý Thần Đàn.
Lý Thần Đàn đứng trước nơi Trần Vô Địch và vật thí nghiệm đánh nhau. Hắn lẳng lặng nhìn tượng đá Trần Vô Địch rồi thở dài một tiếng, ngồi xếp bằng đối diện đối phương.
Lần ngồi xuống này kéo dài một ngày một đêm. Phảng phất như Lý Thần Đàn chẳng quan tâm tới chuyện bên ngoài nữa, cũng đã buông bỏ cừu hận trong lòng.
Hỏa lực ở phía nam và phía bắc liên tục rầm vang. Mà bên trong hàng rào 108 lại là một kẽ hở cực kỳ an tĩnh.
Lý Thần Đàn ngồi ở đó, Tư Ly Nhân không nói gì đợi bên cạnh. Nàng không rời nửa bước cũng chẳng phát ra âm thanh gì.
Bỗng nhiên Lý Thần Đàn thở dài một hơi, hắn nói:
- Ta cảm thấy thật hâm mộ tiểu tử Nhâm Tiểu Túc kia.
Tư Ly Nhân hiếu kỳ hỏi:
- Ca ca, sao ngươi lại áy náy hắn?
- Ta không áy náy…
Lý Thần Đàn lắc đầu, giọng nói kiên định vô cùng:
- Ta không sai.
Ác Ma Thì Thầm có nội tâm mạnh mẽ sao có thể dễ dàng rung động. Từ một khắc hắn quyết định báo thù tới nay chưa từng nghĩ tới mình đúng sai thế nào.
Xem như hắn làm sai đi nữa, thì sao?
Lý Thần Đàn nhìn tượng đá Trần Vô Địch nói:
- Cả hai ta đều bước ra từ viện tâm thần.
Ý Lý Thần Đàn muốn nói là, người từng vào viện tâm thần như hắn và Trần Vô Địch lại trái ngược nhau như thế. Một người có nội tâm thuần túy hướng về ánh sáng. Một người thì cam tâm tình nguyện trầm lưu vào địa ngục.
Lý Thần Đàn rất thích cách gọi Ác Ma Thì Thầm, vì tâm ma của hắn đủ để nuốt chửng cả thế giới này.
Nhưng một khắc Trần Vô Địch chết đi này khiến Lý Thần Đàn không khỏi xúc động.
Hắn đứng ở biến giới của vực thẳm vô tận muốn thả người nhảy xuống, nhưng dường như luôn có ai đó thầm gọi tên hắn. Có điều lúc Lý Thần Đàn quay đầu lại chỉ có một mảnh hư vô.
Lý Thần Đàn ngồi đối diện Trần Vô Địch:
- Dường như sau khi báo thù xong ta chẳng có việc gì để làm. Nếu khi đó ta còn sống, ta sẽ thay ngươi bảo vệ sư phụ của ngươi.
Vào lúc này, bỗng nhiên Lý Thần Đàn có chút sửng sốt. hắn quay đầu nhìn Tư Ly Nhân, chỉ thấy Tư Ly Nhân đang bay trên không ngủ gật.
Bỗng nhiên Lý Thần Đàn nở nụ cười:
- Đừng ngủ, Lý thị vẫn còn vài hàng rào. Chỉ sợ mấy lão già kia đã trốn hết rồi, ta phải tìm ra họ.
….
Trong hàng rào 88, La Lam đang ăn uống thả cửa. Dù sao mọi thứ đã có Dương thị tiếp đãi, không cần trả tiền.
Trước khi sự hợp tác của hai nhà Dương Khánh đã kết thúc, La Lam không thể rời khỏi hàng rào 88.
Sở dĩ Dương thị nguyện ý tin tưởng Khánh Chẩn là vì La Lam đích thân tới đây, đây cũng là thành ý của Khánh Chẩn và La Lam.
Tin tức của các bên khá rõ ràng, Dương thị biết chỉ cần La Lam ở đây, Khánh Chẩn sẽ không phản bội họ.
Đương nhiên, La Lam cũng biết bản thân hắn đang làm con tin. Thế nhưng hắn rất bình tĩnh mà hạ quyết tâm ăn không uống không.
Tuy không thể rời khỏi hàng rào 88 nhưng nói thực, đãi ngộ Dương thị dành cho La Lam tuyệt đối cao cấp.
Thế nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một con quạ bay tới bàn cơm. La Lam cởi ống trúc nhỏ trên chân con quạ xuống, bên trong là một tờ giấy.
Ngón tay mập mạp của La Lam mở tờ giấy ra, kết quả vừa nhìn thấy nội dung trong đó hắn đã ngây dại.
Tâm phúc của La Lam hỏi:
- Ông chủ, sao vậy?
- Không có gì.
La Lam thở dài, hắn giội một chén rượu xuống đất. Tiểu tử từng cứu hắn một mạng, luôn miệng kêu hắn là Bôn Ba Nhi Bá đã không còn nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT