Chủ tiệm vàng không biết. Hiện tại Nhâm Tiểu Túc căn bản không ngại việc giá trị tiền tệ của Dương thị giả. Vì với cung điện mà nói, tiền tập đoàn nào phát hành cũng đều là tiền cả!

Bây giờ tiền Dương thị giảm giá rất phù hợp với nhu cầu của Nhâm Tiểu Túc. Hơn nữa về sau lỡ mà tới địa bàn Dương thị hắn vẫn xài được.

Chung quy trên địa bàn của Dương thị, tiền tệ nhà họ sao mà giảm giá được. Có giảm cũng là giảm giá trị của tiền giấy Khánh thị và Lý thị…

Nhâm Tiểu Túc không nghĩ tới, chiến tranh lại đem tới tiền lão cho mình sau khi quay về hàng rào. Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng biết nên cảm tạ Lý thị thế nào cho phải…

Cho nên ở thời điểm binh hoang mã loạn như hiện tại. Hắn bán vàng e rằng chẳng ai thèm quản, đây là cơ hội tốt.

Khó trách người già thường nói, người tài trong chiến tranh giàu sẽ càng giàu. Nhâm Tiểu Túc cảm nhận sâu sắc ý nghĩa trong câu nói này. Khi chiến tranh tới, có rất nhiều trật tự bị phá vỡ.

Ông chủ tiệm vàng cười nói:

- Người anh em, ngươi muốn đổi bao nhiêu vàng. Có bao nhiêu ta cũng đổi với ngươi.

Nhâm Tiểu Túc hỏi lão bản:

- Nơi này của các người có bao nhiêu tiền tệ Dương thị?! Có bao nhiêu ta đổi bấy nhiêu!

Khẩu khí lớn như vậy!

Ông chủ nhỏ giọng nói:

- Ta có 240.000 đồng. Hiện tại một chỉ vàng có thể đổi được 8000 đồng tiền Dương thị!

- Con số này hơi ít à…

Hiện tại Nhâm Tiểu Túc đã bành trướng tới mức xem thường 240.000 đồng.

Chung quy số vàng hắn có trong tay dùng để đối 240.000 đồng nói nhiều không nhiều nói ít không ít, cũng gần 30 chỉ.

Không đúng, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân đã quên mất chuyện gì rất quan trọng rồi…

Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới cái gì đó mà hỏi:

- Vậy tiền Khánh thị trong tay ngươi có bao nhiêu. Ta cũng muốn đổi!

Ông chủ cuồng hỉ:

- Người anh em, ngươi đang làm từ thiện à. Ta thật sự cảm ơn ngươi! Khánh thị ta có 310.000 đồng!

“Điểm cảm tạ tới từ Liêu Nghĩa Trung, +1!”

Cung điện thông báo:

“Nhiệm vụ đã hoàn thành một phần mười.”

Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc. Vừa rồi Nhâm Tiểu Túc nói phải trợ giúp 10 cư dân gặp khó khăn vì chiến tranh trong hàng rào. Nguyên lai ông chủ tiệm vàng cũng là một trong số đó.

Tỉ mỉ suy nghĩ một chút cũng đúng. Tiền trong tay nay mất giá trị thì đúng là khiến người ta mất ăn mất ngủ.



Việc này, Nhâm Tiểu Túc biết nên làm sao để hoàn thành nhiệm vụ rồi…

Hắn không hề lợi dụng chiến tranh để phát tài. Trong chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc tự nói với bản thân như thế. Hắn là đang giúp đỡ những cư dân gặp khó khăn trong hàng rào a!

Nhâm Tiểu Túc biết cách nói này có chút cưỡng từ đoạt lý nhưng làm thế nào mới không thẹn với lương tâm đây?

Ít nói lại!



Nhâm Tiểu Túc không lập tức đi tìm mấy tiệm vàng khác mà quay về xe tải quân dụng. Hắn kéo tấm bạt xuống che khuất thùng xe để người ngoài không thể nhìn vào bên trong.

Nhâm Tiểu Túc nhìn đám người Vương Vũ Trí:

- Chuyện kế tiếp là cơ mật, các ngươi không được nói với bất kỳ ai là là bạn học của các ngươi.

- Khương Vô lão sư thì sao?

Vương Vũ Trì hỏi.

Lúc này vết thương Vương Vũ Trì vẫn chưa được chữa trị, chỉ là sau khi thoa hắc dược lên thì đỡ đau hơn mà thôi.

Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:

- Khương Vô lão sư thì được.

Lúc trước Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới việc trị liệu chỗ gãy xương cho đám Vương Vũ Trì rồi. Hắn sẽ để cho họ một ít người máy nano để họ điều khiển chúng tiến hành chữa lành vết thương trong thân thể.

Đây là biện pháp tốt nhất, tốt hơn đi bệnh viện nhiều.

Những học sinh này không hề bán đứng hắn, đây cũng là nguyên nhân Nhâm Tiểu Túc nguyện ý dẫn họ chạy thoát thân. Trần Vô Địch có năng lực thuận phong nhĩ, việc này không sai đi đâu được.

Nếu là trước kia, Nhâm Tiểu Túc khẳng định không nguyện ý để lộ bí mật người máy nano ra. Có điều tình huống hiện tại có thay đổi. Nhâm Tiểu Túc đồng ý chia sẻ bí mật với các nam sinh.

Huống chi hiện tại người máy nano hắn thu thập được có chút nhiều. Căn bản hắn không tự dùng được. E rằng Lý thị mà biết việc này sẽ khó chịu biết bao nhiêu. Bên họ còn có rất nhiều binh sĩ chưa được cấp người máy nano. Kết quả lại bị đám người chưa thông qua kiểm tra đồng bộ của Nhâm Tiểu Túc cướp được, lại còn có thể khởi động lại từ đầu nữa!

Bất quá việc Nhâm Tiểu Túc cấp người máy nano cho Vương Vũ Trì cũng mất hết 20.000 đồng phí thủ tục cho cung điện. Vì thế Nhâm Tiểu Túc phải tới tiệm vàng trước, bằng không hắn kiếm đâu ra ngần ấy tiền.

Đám Vương Vũ Trì nhìn nhau rồi nói:

- Lớp trưởng yên tâm. Dù chết chúng ta cũng không nói ra bí mật hôm nay.

- Vươn tay ra.

Nhâm Tiểu Túc nói:

- Ta cho các người một ít người máy nano!

Đám Vương Vũ Trì nghe vậy thì ngây ngẩn cả người. Tuy họ không hiểu rõ về chuyện người máy nano nhưng thứ đồ chơi này có thể cho tùy tiện vậy à? Không cần chương trình mã hóa gì sao?



Họ nhìn biểu tình như không có việc gì của Nhâm Tiểu Túc mà ngơ ngác.

Người máy nano quá mức trân quý. Vương Vũ Trì rụt tay về;

- Lớp trưởng, người máy nano có ích với ngươi. Cho chúng ta rồi ngươi làm sao?

Nhâm Tiểu Túc không kiên nhẫn được nữa. Hắn bắt lấy tay Vương Vũ Trì:

- Xét nét như vậy làm gì. Thứ này ta còn nhiều mà!

Lời này khiến đám Vương Vũ Trì không khỏi bối rối. Lớp trường nhà họ sao mà tài đại khí thô thế.

Nói thật, Nhâm Tiểu Túc đã đánh giá sơ lược tình hình. Hiện tại số lượng người máy nano hắn thu nạp trong không gian chia cho 8 người này xong vẫn còn rất nhiều cho Nhan Lục Nguyên.

Tuy chỗ Nhan Lục Nguyên đã có đủ để làm thiết giá cả thân nhưng tuổi Nhan Lục Nguyên còn nhỏ. Về sau thằng bé vẫn sẽ lớn lên, vóc dáng trưởng thành a.

Loại cảm giác này cứ như người lớn ở nhà chuẩn bị quần áo cho con cháu vậy. Dù sao vẫn phải suy tính lâu dài, đa phần khi mua đồ cho trẻ con, phụ huynh đều sẽ mua rộng một chút để có thể mặc lâu hơn.

Cung điện nói:

“Tổng cộng 8 người, thu 16.000 đồng phí thủ tục.

Nhâm Tiểu Túc nhịn đau cắt thịt thầm nói trong đầu:

“Dùng tiền của Khánh thị, đừng dùng của Dương thị.”

Dù sao khả năng cao hắn sẽ đi Dương thị. Cho nên hiện tại ưu tiên dùng tiền Khánh thị hơn, phải tiết kiệm tiền của Dương thị.

Chỉ thấy người máy nano từ người Nhâm Tiểu Túc tràn qua tay của Vương Vũ Trì.

Lúc này, đám Vương Vũ Trì bắt đầu điều khiển người máy nano.

Nhâm Tiểu Túc nói:

- Các người điều khiển chúng ổn không?

Vương Vũ Trì lắc đầu:

- Mỗi lần ra lệnh sẽ mấy chừng nửa giây chúng mới thi hành. Cảm giác không được tự nhiên lắm.

- Ừ, tỷ lệ đồng bộ của các ngươi tương đối thấp.

Nhâm Tiểu Túc gật đầu:

- Bất quá sau này các ngươi rèn luyện thân thể thường xuyên, luyện tập phản xạ và tốc độ hẳn sẽ tốt hơn. Chỉ cần đề cao xuống còn 0.2 giây, ta cảm thấy khi đó các ngươi ứng phó với siêu phàm giả cũng chẳng vấn đề gì.

- Ừ.

Vương Vũ Trì gật đầu. Hắn bắt đầu điều khiển người máy nano nối xương cho mình. Có điều quá trình này hết sức thống khổ, vì họ phải đem từng mảnh xương vỡ nối lại chỗ cũ.

Bất quá Nhâm Tiểu Túc phát hiện lúc nối xương, dù đau cách mấy đám học sinh cũng không kêu thành tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play