Trong tưởng tượng của Lý Thanh Chính, lúc họ tới trận địa 313 nhất định sẽ có binh sĩ hoan nghênh. Thậm chí còn chủ động bưng cơm rót nước. Chung quy dọc theo đường đi họ đều được hưởng đãi ngộ như thế.

Có điều khi Nhâm Tiểu Túc dẫn tư quân tới nơi. Hắn phát hiện dường như quân trong doanh không nhiệt tình với họ chút nào, thái độ tương phản hoàn toàn so với những người trong căn cứ.

Họ nhìn binh sĩ trên xe vận binh rất lạnh lùng. Khi tư quân tới chỗ trú quân, chẳng ai đón tiếp họ cả.

Lý Thanh Chính đứng tại cửa quân doanh vò đầu:

- Đây là sao, sao chẳng ai đón chúng ta hết vậy?

Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở:

- Ai cũng có thể hoan nghênh chúng ta, duy chỉ có người ở trận địa 313 thì không. Giống như lời Trần Vô Địch nói, ngay cả ngươi cũng đoán được chúng ta ra chiến trường làm bia ngắm thì nhất chủ quan của trận địa 313 cũng nghĩ tới.

Lý Thanh Chính hiểu rõ, người ở căn cứ hoan nghênh họ vì nghĩ tương lai họ rộng mở. Còn người ở trận địa 313 không chào đón vì họ biết Anh Hùng Doanh tới đây thì trọng binh của Khánh Chẩn cũng tới theo.

Nghĩ tới tương lai phải đánh trận kịch liệt, binh sĩ ở trận địa 313 có tâm tình tốt mới là lạ.

Bất quá Nhâm Tiểu Túc không quan tâm những điều này. Hắn trực tiếp tới trạm canh gác làm thủ tục nhập doanh rồi tùy tiện dẫn năm trăm tư quân đi vào.

Lúc này, một quan quân cản Nhâm Tiểu Túc lại. Hắn nhìn binh sĩ sau lưng Nhâm Tiểu Túc, chỉ thấy từng người đi đứng xiêu vạo, đứng như dựa cột. Dáng vẻ này có thể đánh trận được sao?

Tuy đám Nhâm Tiểu Túc đã đoàn diệt đội đặc chủng của Khánh thị nhưng bản chất lưu dân đã ăn vào máu họ thì không thay đổi được. Không riêng việc đi đứng xiêu vẹo, ngay cả quân trang cũng chẳng chỉnh tề.

Nguyên bản trong lòng quan quân 313 còn nghĩ, tới thì tới thôi, dù sao cũng là một chi đội tinh nhuệ.

Nhưng hiện tại xem ra, cái gọi là Anh Hùng Doanh chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi!

Sĩ quan cau mày nói với Nhâm Tiểu Túc:

- Ngươi chính là Nhâm Tiểu Túc!

- Ừ, là ta.

Nhâm Tiểu Túc cười nói.

- Ngươi dụng binh thế nào vậy?

Âm thanh quan quân lạnh lùng vang lên:

- Từng người trong đội đi đứng không chỉnh tề. Bình thường các ngươi có chăm chỉ luyện tập không?



- Ngươi là ai?

Nhâm Tiểu Túc không vui nói:

- Có phải ngươi xem thường người của Anh Hùng Daonh không?

Đối phương nghẹn họng. Có điều quan quân này chỉ dừng lại một chút rồi nói:

- Ta là chủ quan Mã Khải của trận địa 313, quân hàm đại tá! Trận địa 313 này được tạo dựng ngay dưới sự chứng kiến của ta. Phòng sự nơi này được ta nắm trong lòng bàn tay!

Nhâm Tiểu Túc cầm chặt ta đối phương nói:

- Khổ cực rồi, tập đoàn cần người làm việc khiến họ an tâm như ngươi!

Mã Khải:

- ???

Mã Khải nói vậy khiến Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ trận địa 313 này thuộc quyền định đoạt của hắn. Coi như Anh Hùng Doanh chó má gì đó cũng phải nghe lời Mã Khải.

Kết quả Nhâm Tiểu Túc lại bắt tay ăn ủi coi như xong?!

Mã Khải đen mặt nói:

- Đừng giả bộ hồ đồ. Ta không biết các người có thể đoàn diệt đội đặc chủng Khánh thị thế nào. Nhưng trong mắt ta các ngươi chỉ là một mớ c*t chó, bị phía trên phái tới liên lụy chúng ta. Hi vọng các người tự biết thân biết phận, đừng không biết trời cao đất dày mà nghĩ mình thật sự là anh hùng. Trương phó quan, ngươi dẫn họ tới nơi nào đó đi, không có gì thì đừng trườn mặt ra làm phiền chúng ta.

Một đám tư quân chẳng ai dám nói nhảm câu nào. Mọi người một đường phong quang, kết quả vừa tới nơi đã bị đánh tới hiện nguyên hình.

Ngược lại Nhâm Tiểu Túc chẳng thèm nhiều lời. Hắn ngoan ngoãn đi theo Trương phó quan tới hướng bắc, vừa đi vừa quan sát địa hình xung quanh.

Trận địa 313 được gọi chung là trận địa phòng ngự. Là điểm chống đỡ đầu tuyến núi Song Long. Nơi xa nhất ở chiến trường phương bắc, cách quân đội Khánh thị gần nhất.

Diện tích nơi này chiếm hơn một ngàn mẫu, kéo dài suốt lòng núi Song Long. Hiện giờ chiến trong không phải việc tử thủ một phương là xong. Hiện tại phải có người ở lì tử thủ cao điểm, từng giây từng phút chịu trận.

Nhưng nếu hiện tại có người nghĩ hỏa lực ở trận địa phòng ngự này không có gì thì sau mười phần.

Có đôi khi, dân trong hàng rào uống rượu nói chuyện phím thường treo trên miệng mấy chuyện về chiến tranh. Nhưng chỉ có nhân tài đánh giặc mới thật sự biết, muốn đạn đạo bắn chuẩn thì phải dùng nhân mạng không ngừng thử nghiệm, tìm cơ hội chính xác nhất.

Hơn nữa, trận phòng ngự quan trọng ở chỗ trên mặt đất có xe tải chiến thuật phòng không xung quanh. Thứ đồ chơi này dùng để chặn những đạn đạo có tốc độ siêu âm rất tốt. Tỷ như lựu đạn, đạn pháo cối, đạn hỏa tiễn chẳng hạn. Những thứ đạn này không chỉ dễ bắn mà còn có hỏa lực cực mạnh.

Nhân loại cũng không chỉ nghiên cứu thủ đoạn công kích. Hôm nay hỏa lực ngang nhau, hệ thống phòng ngự của ai càng mạnh thì người đó chiếm giữ càng nhiều ưu thế hơn.

Khánh thị là sao có thể dùng hỏa lực cày nát một vùng lớn thế này? Đạn bắn kia đều là tiền đạo!



Chiến tranh là vì cướp đoạt lợi ích. Nếu đánh tới cuối cùng, tuy thắng nhưng lại tiêu phí quá nhiều tài nguyên thì chưa chắc là thắng thật.

Nhâm Tiểu Túc vừa đi vừa nhìn mấy chiếc xe tải quân giới cỡ trung kỳ quái kia. Chúng đỡ phía sau từng tòa công sự, Nhâm Tiểu Túc không biết những thứ đó là dùng làm gì.

Chung quy, lúc trước hắn chỉ phục chế kỹ năng của Dương Tiểu Cận chứ không phục chế được tri thức. Hiện giờ đồ phổ nằm trong tay hắn cũng chỉ vô dụng mà thôi, Nhâm Tiểu Túc đang lo lắng có nên dùng với đại tá Mã Khải kia không, học một chút bản lĩnh vượt qua thử thách chiến tranh…

Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc thầm nói trong đầu:

“Sử dụng đồ phổ học tập kỹ năng.”

Âm thanh cung điện vang lên:

“Học tập ngẫu nhiên kỹ năng của mục tiêu.”

“Ngẫu nhiên rút được kỹ năng chơi đoán số cấp thấp của đối phương, có học không?”

Nhâm Tiểu Túc không khỏi choáng váng, chơi đoán số mà cũng là kỹ năng?

Năm đầu sau sáu sau?!

Nhâm Tiểu Túc có phần đau lòng. Quân quy của Lý thị không nghiêm chút nào, quan quân còn luyện được kỹ năng chơi đoán số, bộ không ai quản hắn à?

Hơn nữa kỹ năng chơi đoán số chưa tính, lại còn là cấp thấp. Sau này đem ra xài cũng chẳng thể ép người khác uống rượu tới chết?!

Bất quá Nhâm Tiểu Túc biết tỷ lệ rút ra kỹ năng của đồ phổ tương đối thấp. Lúc trước hắn rút kỹ năng của Lạc Hinh Vũ hẳn đã dùng hết vận khí rồi. Vì thế lần này không thể học được kỹ năng hữu dụng nữa, Nhâm Tiểu Túc nghĩ vậy cũng không quá uể oải nữa.

Lúc này Nhâm Tiểu Túc hỏi cung điện:

“Kỹ năng chỉ huy của Mã Khải có đẳng cấp gì?”

“Đã học kỹ năng mục tiêu. Kỹ năng chỉ huy chiến tranh lục quân cao cấp.”

Cung điện đáp.

Nhâm Tiểu Túc có phần ngoài ý muốn, lại còn là kỹ năng cao cấp, khó trách Mã Khải được làm chủ quan của trận địa 313.

Cuối cùng Nhâm Tiểu Túc cũng học kỹ năng chơi đoán số…

Ngu mới không học, kỹ năng nhiều ắt có chỗ hữu dụng.

Ngay cả nhảy dây hắn còn học thì ngại gì cái kỹ năng chơi đoán số cấp thấp? Nhiệt tình học tập là chuyện tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play